Thông báo này được phát ở khắp thành phố và gửi qua tin nhắn đến từng người dân. Ngay cả nhóm Ôn Xu ở vùng ngoại ô cũng nghe thấy rõ.

Nghe xong, Ôn Xu không kìm được cảm giác sợ hãi. Dù cô không phải người gốc ở thế giới này, nhưng đang sống trong thảm họa không thể kiểm soát – làm sao mà không sợ cho được?

So với hiện tại, nhân loại trước đây giống như những bông hoa trong nhà kính – yếu ớt, hoàn toàn không có khả năng chống đỡ.

Bùi Dữ dù đang làm việc gì cũng luôn để ý đến Tiểu Miêu. Trong mắt anh, rõ ràng một giây trước Tiểu Miêu còn ngoan ngoãn nằm cạnh chơi đồ chơi mèo, giây sau đã dựng hết lông lên, trốn ngay vào lòng anh như tìm kiếm sự bảo vệ.

Giống như thật sự hiểu được nội dung phát thanh vậy.

Giống hệt một đứa trẻ ba, bốn tuổi.

Bùi Dữ lập tức đặt điện thoại xuống, bế Tiểu Miêu lên hôn một cái, cười tủm tỉm:

“Giống một bông bồ công anh nhỏ xù lông luôn rồi.”

“Meo~”

Chủ nhân ơi, năng lực của anh mạnh tới mức nào vậy? Bên ngoài thế giới đang rất đáng sợ luôn đó!

Tiểu Miêu lo lắng nhưng Bùi Dữ không hiểu được. Anh chỉ ôm cô bé mèo vào lòng, xoa xoa nựng nựng. Bị xoa tới mức quên cả sợ, Ôn Xu lại bắt đầu nghịch ngón tay của anh, cắn tới cắn lui nhưng không để lại vết gì.

Thế giới bên ngoài thì hỗn loạn, nhưng thời gian vẫn cứ trôi – từng phút từng giây một cách đều đặn.

Đến tối, Bùi Dữ kéo rèm phòng ngủ ra, dịch lại vị trí giường sát hẳn cửa sổ để ánh trăng có thể chiếu vào toàn bộ mặt giường. Như vậy, Tiểu Miêu có thể “tắm trăng” đúng nghĩa.

Ôn Xu nhìn anh nhẹ nhàng di chuyển chiếc giường lớn, đôi mắt mèo tròn xoe. Điều hòa trong nhà mát lạnh, nền gạch thì hơi lạnh nên cô nàng dùng cái đuôi to mềm mại của mình lót dưới chân – vừa ngoan vừa đáng yêu.

Bùi Dữ không giải thích lý do, sợ nếu Tiểu Miêu không tiến hóa được sẽ buồn. Vậy nên dù Tiểu Miêu có tò mò dụi dụi tìm câu trả lời, anh cũng chỉ xoa đầu dỗ dành.

Không được đáp án, cô mèo giận dỗi nằm bò lên tay anh. Nằm một lúc thì… ngủ mất.

Tiểu Miêu ngủ say, nhưng Bùi Dữ lại thức trắng cả đêm, tận mắt chứng kiến sự thay đổi, còn dùng điện thoại quay lại.

Sau khi ngủ, Ôn Xu chỉ cảm thấy có một luồng ánh sáng mát mẻ chiếu lên người, rồi từ từ chuyển thành hơi ấm bao phủ toàn thân. Trong mơ, cơ thể cô đau nhức rã rời, chân tay không ngừng run rẩy như bị ai kéo căng ra – rất đau, nhưng vẫn không thể tỉnh lại.

Còn Bùi Dữ thì thấy Tiểu Miêu đột ngột lớn lên một chút – tuy không rõ ràng nếu chỉ nhìn sơ, nhưng đặt cạnh hình dáng cũ thì thay đổi là rất rõ rệt.

Anh biết Tiểu Miêu rất nhạy cảm và thích làm nũng, nhưng thấy cô khó chịu quá lại không dám giúp xoa bóp gì cả, sợ ảnh hưởng đến tiến hóa. Cân nhắc mãi, anh quyết định cứ để cô tự vượt qua.

Đêm đó, Ôn Xu rất khó chịu, đến mức sáng hôm sau vẫn chưa tỉnh. Cô ngủ luôn tới tận chiều, tỉnh dậy vì… đói.

Tiểu Miêu theo thói quen vươn vai trên giường, rồi bò dậy đi tìm Bùi Dữ.

“Meooo!”

Chủ nhân đâu rồi?

Ôn Xu ngẩng đầu lên, nhìn thấy hoàng hôn ngoài cửa sổ mà ngẩn cả người.

Cô ngủ thật sự quá ngon luôn rồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play