Chương 5: Giữa Lằn Ranh Lệnh và Trái Tim
Trời hôm nay xám đặc.
Bên trong căn cứ ẩn sâu dưới lòng đất, màn hình lớn đang chiếu lại đoạn ghi hình từ camera theo dõi gắn trên người Nhã Thanh. Giọng một người đàn ông vang lên, lạnh băng không cảm xúc:
“Trình Nhã Thanh... cô đang làm gì vậy?”
Trong góc khuất, Hoàng Thời Yến đứng im. Ánh mắt lạnh hơn cả sắc thép. Anh nhìn hình ảnh Nhã Thanh đắp khăn, lau trán cho mục tiêu—cảnh tượng dịu dàng đến nực cười với một kẻ sát thủ.
“Có vẻ… đứa trẻ anh nuôi mười lăm năm bắt đầu hỏng rồi.”
---
Nhã Thanh đứng bên cửa sổ, ánh mắt trầm mặc như thể suy nghĩ đang chạy loạn trong đầu.
Bên trong phòng, Giang Nhiên đang cười tít mắt uống thuốc, tóc vẫn còn rối vì ngủ dậy. Cô không biết rằng, người ngồi cạnh mình suốt đêm qua, sáng nay đã nhận được một đoạn tin nhắn chỉ có đúng ba chữ:
“Kết liễu đi.”
Nhã Thanh vẫn chưa xóa tin nhắn ấy.
Cô cũng chưa trả lời.
Bởi chỉ cần nhìn Giang Nhiên—đôi mắt ướt mềm, giọng nói ngọt như đường—trong đầu cô lại vang lên thứ cảm giác không tên, lấn át mọi mệnh lệnh.
“Chị Thanh.”
Giang Nhiên quay ra, chìa tay cầm theo ly nước. “Em uống rồi, ngoan lắm đúng không?”
Cô cười, tươi như ánh nắng đầu xuân.
Nhã Thanh đón lấy ly nước. Ngón tay họ chạm nhau thoáng qua, đủ để khiến người từng bước ra từ biển máu như cô thấy… tim mình lệch nhịp.
Một lần nữa.
---
Tối hôm đó, cô ra ngoài.
Khi trở về, trong phòng tối om, chỉ có ánh đèn ngủ màu cam nhạt.
Giang Nhiên đã ngủ, cuộn tròn như một con thỏ nhỏ trong chiếc chăn dày. Trên bàn là một chiếc khăn tay, vài viên kẹo dâu và tờ giấy ghi nguệch ngoạc:
“Chị Thanh nhớ ăn tối đó nha. Đừng làm em lo.”
Nhã Thanh đứng lặng thật lâu.
Rồi cô mở điện thoại, gửi một đoạn tin nhắn về cho Hoàng Thời Yến:
“Tạm hoãn."
Mười lăm giây sau, tin nhắn mới hiện lên:
“Đừng khiến anh phải dạy lại cách giết người.”
Nhưng điều Thời Yến không biết là—Nhã Thanh chẳng còn muốn giết ai nữa.
Thứ duy nhất cô muốn giữ, chính là cô gái có nụ cười như ánh nắng kia.
Kể từ giây phút ấy…
Trình Nhã Thanh chính thức phản lệnh.
---
Nhã Thanh đứng giữa căn phòng tối, điện thoại trong tay vẫn sáng chói. Mắt cô chăm chú nhìn màn hình, những dòng tin nhắn từ Hoàng Thời Yến vẫn hiện lên lạnh lùng như thép cứng:
“Cô ta sẽ chết. Em làm gì cũng vô ích.”
Đôi tay của Nhã Thanh siết chặt, cơn giận không bộc phát ra ngoài, nhưng lại như ngọn lửa âm ỉ cháy trong lồng ngực.
Cô không thể bỏ qua mệnh lệnh, nhưng cũng không thể giết Giang Nhiên.
Cảm xúc này khiến cô trở nên mơ hồ.
Lâu nay, cô sống trong thế giới của những mệnh lệnh, những cuộc ra tay lạnh lùng, không cảm xúc. Nhưng Giang Nhiên lại là một trường hợp khác—cô là người đầu tiên khiến Nhã Thanh không thể làm theo mệnh lệnh.
Giang Nhiên thật sự chỉ là một cô gái ngây thơ, vô tội, không hề biết mình đang bị đe dọa. Mà điều đó khiến Nhã Thanh càng thêm day dứt.
---
Ngày hôm sau, Giang Nhiên thấy Nhã Thanh có vẻ khác biệt. Cô nhìn Nhã Thanh như thể không nhận ra người trước mặt. Mái tóc đen, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc bén... nhưng có cái gì đó không ổn, không giống như bình thường.
"Chị Thanh?" Giang Nhiên gọi, ánh mắt có chút lo lắng. “Chị sao vậy?”
Nhã Thanh đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài như thể đang suy nghĩ một điều gì đó rất quan trọng. Cô không quay lại, chỉ khẽ nói:
“Em không sợ tôi sao?”
“Chị á?”
Giang Nhiên cười khúc khích. “Không đâu, chị chẳng giống ai hết. Chị giống như người tốt lắm ấy.”
Nhã Thanh quay lại nhìn, đôi mắt cô ngập tràn sự mâu thuẫn mà cô chưa từng cảm nhận. Một kẻ giết người, có thể là người tốt sao?
"Nếu tôi là người tốt, em sẽ sợ tôi à?" Nhã Thanh chậm rãi bước lại gần, giọng cô vẫn lạnh lùng, nhưng có chút gì đó run rẩy.
Giang Nhiên nhìn thẳng vào mắt cô, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt.
“Chị sẽ không làm hại em đâu. Em biết mà.”
Lời nói ấy giống như một mũi dao đâm sâu vào trái tim Nhã Thanh, làm cô đau đến mức không thể thở nổi.
Cô bước lùi lại, đôi mắt nhắm lại một cách tuyệt vọng.
Chắc chắn rồi, cô ấy không sợ tôi. Không một chút nào.
---
Tối đó, khi Giang Nhiên đã chìm vào giấc ngủ, Nhã Thanh lại một mình, đứng nhìn màn hình điện thoại, dòng tin nhắn từ Hoàng Thời Yến đã đọc xong.
“Cô ta chết đi rồi, em có thể cứu vãn.”
Nhã Thanh cắn chặt môi, mắt ngấn nước.
Cô lại nhìn về phía Giang Nhiên, cô gái đang ngủ ngon lành, chẳng hề hay biết mọi chuyện.
"Xin lỗi… tôi không thể." Nhã Thanh thầm thì.
---
Lúc này, Hoàng Thời Yến đã gửi người của mình đến.
Kẻ được cử đi là một người rất quen thuộc—Lâm Khải, cánh tay phải của Hoàng Thời Yến. Anh ta không hề nghi ngờ Nhã Thanh, nhưng lần này, nhiệm vụ sẽ có chút khác biệt.
“Giết cô ta không phải là vấn đề. Vấn đề là mày. Cái bóng của mày quá lớn. Thời gian qua, mày làm tôi không vui, Trình Nhã Thanh.”
Lâm Khải đã đến gần nhà của Giang Nhiên, không ai ngờ rằng một âm mưu khác đang diễn ra ngay dưới mắt của cô.
---