---
Chương 1: Bóng Đêm Thu Nhận Một Đứa Trẻ
Trời mưa.
Đêm đen như nuốt chửng cả thành phố. Một cô bé gầy gò, loạng choạng chạy qua những con hẻm nhỏ, chân trần giẫm lên vũng nước lạnh ngắt, máu từ vết thương ở bắp chân hòa vào nước mưa loang đỏ cả một vệt.
Mưa trút ào ào, mùi rác và máu tanh quyện vào nhau, hăng hắc. Cô bé cố siết chặt chiếc áo rách nát quanh người, đôi mắt hoảng loạn nhìn quanh như một con thú nhỏ bị săn đuổi đến kiệt sức.
Phía sau, tiếng bước chân rượt đuổi vang lên mỗi lúc một gần.
“Con nhãi đó chạy hướng này!”
“Mẹ nó, mau bắt lại! Nó lấy hàng rồi biến!”
Cô bé trượt chân ngã vào góc tường, tim đập thình thịch. Từ ngày mẹ chết vì sốc thuốc, cô đã quen với việc bị ném vào thế giới không dành cho trẻ con. Chỉ khác là hôm nay... cô lỡ lấy của tụi buôn hàng một món mà đáng lẽ không nên động vào.
Gió rít qua kẽ hở giữa các tòa nhà cũ kỹ. Cô bé trốn sau một thùng rác lớn, ôm lấy gói hàng vẫn còn ướt máu.
Tim đập nhanh. Bụng đói. Đầu óc quay cuồng vì sốt.
“Nếu bị bắt lại... sẽ chết.”
Ngay khi bàn tay của một tên đàn ông to lớn với hình xăm đầy tay chạm vào mép thùng rác, tiếng súng vang lên.
Đoàng.
Không ai kịp thấy chuyện gì xảy ra. Một giây trước gã còn đứng đó, giây sau đã gục xuống vũng máu.
Những tên còn lại hoảng hốt rút súng.
Một bóng người xuất hiện giữa mưa.
Áo khoác dài đen sẫm, giày da bước qua từng xác người mà chẳng vướng bẩn. Tóc hắn ướt nước mưa, mắt lạnh băng.
Không ai dám nổ súng.
Hoàng Thời Yến.
“Đám rác rưởi.”
Anh thu súng, từng bước tiến đến đứa bé đang thu người như con mèo ướt.
“Muốn sống?”
Cô bé ngẩng đầu. Ánh mắt vô cùng cảnh giác, như thể bất cứ ai đến gần cũng có thể giết chết cô. Nhưng... vẫn không lùi lại.
Cô gật đầu.
Hoàng Thời Yến nhìn gói hàng trong tay cô – máu vẫn còn tươi. Anh hừ lạnh một tiếng.
“Cũng gan đấy.”
Anh cúi xuống, nắm cổ áo cô kéo dậy.
“Đi theo anh, từ giờ mày là người của anh.”
Cô bé nhìn thẳng vào mắt anh. Lần đầu tiên trong đời, không phải ánh mắt thương hại, không phải ánh mắt ghê tởm hay ghét bỏ.
Chỉ là... lạnh lẽo.
Cô cất giọng nhỏ, khản đặc:
“Tên tôi là... Trình Nhã Thanh.”
"Trình Nhã Thanh hả?" – Hoàng Thời Yến nhếch môi.
Tên nghe như của một đứa trẻ ngoan. Nhưng ánh mắt kia, anh lại thấy... thú vị.
Anh quay lưng, bước đi không vội, như thể những cái xác kia chưa từng tồn tại.
“Đi theo anh. Còn đứng đó thì chết vì lạnh trước bình minh.”
Nhã Thanh nhìn tay mình, máu loang khắp mu bàn tay gầy gò. Cô khẽ nghiến răng, rồi bước theo.
Mỗi bước chân ngập trong nước mưa lạnh buốt, nhưng đôi mắt ấy – đôi mắt của đứa trẻ mười ba tuổi – dần trở nên trống rỗng, vô cảm.
…
Nơi Hoàng Thời Yến dẫn cô đến là một biệt thự nằm sâu trong ngoại ô, giữa rừng thông ẩm ướt. Đèn trong nhà không sáng, nhưng từng bóng người bước qua trong im lặng đều toát ra khí chất chết chóc.
"Từ hôm nay, mày sẽ được huấn luyện như những đứa khác. Anh không cần con nuôi, không cần lòng trung thành. Anh cần một con dao." – Anh dừng lại, cúi đầu nhìn cô. – “Hiểu không?”
Nhã Thanh không trả lời.
Chỉ nhìn anh, ánh mắt dần lạnh như băng.
“Im lặng cũng được. Nhưng nhớ cho kỹ: Một khi đã là người của anh, em sẽ không được phép có trái tim.”
…
Tuần đầu tiên là địa ngục.
Nhã Thanh bị bỏ đói ba ngày đầu tiên, chỉ để kiểm tra giới hạn thể lực và sự kháng cự. Sau đó là đánh – thật sự là đánh, không có huấn luyện, chỉ là cho những đứa trẻ khác xông vào mà xem ai còn đứng được đến sáng.
Không ai nương tay. Không ai giúp nhau.
Ở nơi này, yếu là chết.
Không có bạn. Không có gia đình.
Cô bé mười ba tuổi không khóc. Dù mỗi lần mở mắt là thấy máu, gãy xương, và tiếng hét. Cô cắn răng, học cách nín thở, học cách đánh trả.
Từng vết thương chồng lên nhau như tấm áo mới khoác lên tâm hồn đang rách nát.
Rồi có một đêm, khi cả căn cứ đã tắt đèn, Thời Yến bước vào phòng y tế.
Trình Nhã Thanh nằm đó, sốt cao, môi tím tái.
"Vẫn còn sống à?" – Anh ngồi xuống bên cạnh, móc thuốc từ áo khoác ném lên bàn.
“Uống đi. Không chết là giỏi.”
Nhã Thanh quay đầu đi, không chạm vào thuốc.
Thời Yến cười nhẹ – nụ cười đầu tiên cô thấy ở hắn, nhưng lại lạnh đến rợn sống lưng.
“Không tin à? Anh không giết mày đâu. Mày là con dao anh rèn. Mà dao chưa sắc, thì chưa nên gãy.”
Giọng hắn trầm, khẽ như gió thoảng:
“Trái tim em... giờ vẫn còn đập à?”
Cô chớp mắt. Lần đầu tiên, cô thấy mình không còn cảm nhận rõ cơn đau. Cũng không thấy sợ nữa.
Chỉ có một khoảng trống mênh mông trong lồng ngực.
Có lẽ, trái tim cô… đã ngừng đập từ rất lâu rồi.
---