---

Chương 6: Kẻ Bị Bắt Giữ

 

Mưa bắt đầu rơi từ giữa đêm, nhẹ nhàng như thể che giấu đi những âm thanh vỡ vụn trong lòng Nhã Thanh. Cô đứng trước cửa sổ, nhìn những giọt mưa rơi xuống, mỗi giọt như vỡ ra rồi tan biến trong không khí.

Cảm giác của cô lúc này không khác gì mưa. Cô đã từng là một người lạnh lùng và vô cảm, không quan tâm đến bất cứ ai. Nhưng từ khi Giang Nhiên xuất hiện, một thứ gì đó mềm yếu đã dần hình thành trong cô. Cảm giác mà Nhã Thanh không thể hiểu được.

Bóng đêm bao trùm căn phòng, ngoài kia, tiếng mưa rơi tầm tã.

Lúc này, một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Cửa phòng mở ra, và Lâm Khải bước vào, ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Cô ấy đã ngủ chưa?” Lâm Khải hỏi, giọng điệu vẫn điềm tĩnh như mọi khi.

Nhã Thanh quay lại, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng cũng đầy mệt mỏi. Cô không muốn nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Lâm Khải hiểu ngay lập tức, bước vào gần hơn.

“Hoàng Thời Yến đã biết. Mọi chuyện không thể kéo dài như thế này được nữa. Cô ấy là mục tiêu của anh ấy, và em biết điều đó.” Lâm Khải nói, giọng không giấu được sự lạnh lùng.

“Không phải nhiệm vụ của tôi.” Nhã Thanh đáp, lời nói vẫn sắc lạnh như thể cô đang cắt đứt mọi ràng buộc.

“Vậy em định bảo vệ cô ta cả đời sao? Một kẻ yếu đuối, không thể bảo vệ bản thân, chỉ biết cười ngốc nghếch như vậy sao?” Lâm Khải lại tiến gần hơn, ánh mắt không rời khỏi cô.

Nhã Thanh khẽ cắn môi, cơn giận bùng lên nhưng cô không đáp lại. Lâm Khải biết, cô đang giằng co giữa sự ràng buộc với mệnh lệnh và trái tim mình.

Anh bước ra khỏi phòng, để lại một câu nói lạnh lùng: “Ngày mai, cô ta sẽ không còn ở đây nữa.”

 

---

 

Sáng hôm sau, Giang Nhiên thức dậy, vẫn là cảm giác ngọt ngào của việc có một người bên cạnh chăm sóc, nhưng khi cô mở mắt, không thấy Nhã Thanh đâu. Cả căn phòng trống rỗng, không một dấu vết.

Có điều gì đó không đúng.

Giang Nhiên đứng dậy, vội vàng bước ra ngoài tìm kiếm, nhưng không thấy ai. Cô gọi tên Nhã Thanh, lo lắng tột cùng. Vẫn không có ai trả lời.

Khi cô quay lại phòng, một bóng người đã đứng đó từ lúc nào.

Hoàng Thời Yến.

Hắn ta đứng dựa lưng vào cửa, ánh mắt lạnh lẽo như một con quái vật trong bóng tối.

Giang Nhiên giật mình, đôi mắt lo sợ. Cô lùi lại một bước.

“Anh... Anh là ai?” Giang Nhiên hỏi, giọng có chút run rẩy.

“Không quan trọng.” Hoàng Thời Yến đáp, bước tới gần cô, gương mặt không chút cảm xúc. “Quan trọng là cô sẽ không thoát được đâu.”

Giang Nhiên quay người chạy, nhưng không kịp. Cánh tay lạnh lẽo của Hoàng Thời Yến đã túm lấy cô, kéo cô lại gần.

“Buông tôi ra!” Giang Nhiên cố gắng giãy giụa, nhưng Hoàng Thời Yến không hề lay chuyển.

Đúng lúc đó, một bóng người khác xuất hiện. Nhã Thanh. Cô lao vào, đôi mắt đầy quyết tâm, giọng nói sắc lạnh.

“Thả cô ấy ra.” Nhã Thanh quát, từng bước tiến tới, ánh mắt không rời Hoàng Thời Yến.

Hoàng Thời Yến nhìn Nhã Thanh một lúc, rồi khẽ mỉm cười.

“Vậy em định làm gì, Nhã Thanh?” hắn hỏi, giọng đầy thách thức. “Cô ta là mục tiêu. Và em là một sát thủ. Em có thể làm gì ngoài việc giết cô ta?”

Nhã Thanh không nói gì, chỉ tiến tới từng bước, ánh mắt vẫn không thay đổi. Cô đưa tay ra, một ánh sáng sắc lạnh lướt qua, kèm theo âm thanh của một lưỡi dao sắc bén vung ra.

Chỉ trong một khoảnh khắc, Hoàng Thời Yến đã bị đẩy lùi, không kịp phản ứng.

Giang Nhiên đứng bất động, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô nhìn vào mắt Nhã Thanh, người duy nhất không bao giờ bỏ rơi cô, nhưng giờ lại là người duy nhất có thể cứu cô.

“Chạy đi.” Nhã Thanh nói, giọng cô nhẹ như gió thoảng. “Chạy đi, nhanh.”

Giang Nhiên không biết phải làm gì, nhưng đôi chân cô tự động chạy về phía cửa. Cô quay lại nhìn Nhã Thanh một lần cuối, ánh mắt chứa đựng quá nhiều cảm xúc mà cô không thể thấu hiểu.

Cửa đóng lại, và cô chạy vào đêm tối.

 

---

Hoàng Thời Yến nhìn bóng lưng của Nhã Thanh, ánh mắt của hắn lại đầy vẻ tàn nhẫn.

“Em không thể chạy trốn mãi được đâu.” Hắn nói, bước ra khỏi căn phòng tối tăm. “Chúng ta sẽ gặp lại, Nhã Thanh.”

Cuộc chiến bắt đầu. Và lần này, không chỉ có những mệnh lệnh của Hoàng Thời Yến mà cô còn nghe được mệnh lệnh từ con tim của mình.

 

---

 

Giang Nhiên chạy vội về phía cửa chính, lòng đầy sợ hãi. Cô không biết mình đang làm gì, chỉ biết rằng mình phải chạy trốn—tránh xa Hoàng Thời Yến, tránh xa cái thế giới tàn nhẫn mà cô không hề hay biết. Cơn thở dốc của cô vang lên trong không khí, từng bước chân lảo đảo vì nỗi lo sợ ngày càng lan rộng trong tim.

Nhưng khi cô vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, một cánh tay mạnh mẽ từ phía sau túm lấy cô, kéo ngược lại.

Cô hoảng hốt, quay lại nhìn.

Là Nhã Thanh.

“Chị...” Giang Nhiên chưa kịp nói gì thì đã bị Nhã Thanh kéo lại, ép vào người cô. Đôi mắt của Nhã Thanh sáng rực, không còn là cái lạnh lùng như trước nữa, mà là sự quyết tâm mãnh liệt.

“Em không thể đi.” Giang Nhiên nói, giọng cô mềm mại nhưng kiên quyết. “Nếu em đi, em sẽ đánh mất một thứ mà em sẽ hối hận cả đời.”

Nhã Thanh  không thể nói gì. Cô chỉ biết rằng, đôi tay của mình đang ôm lấy Giang Nhiên một cách chặt chẽ, như thể bảo vệ, nhưng cũng như muốn giữ cô lại, không cho cô chạy trốn.

“Em không thể tiếp tục sống như thế này. Em không thể là một phần trong cuộc chơi của họ.” Giang Nhiên lặng im, từng lời của Nhã Thanh đâm sâu vào trái tim cô, khiến cô cảm thấy bị dằn vặt và bối rối.

“Chị có thể bảo vệ em.” Nhã Thanh nhìn vào mắt cô, đôi mắt sâu thẳm như muốn thu hết tất cả những nỗi đau mà cô đã trải qua. “Em có thể sống một cuộc đời khác, không phải trong bóng tối này.”

Giang Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Nhã Thanh. Cô biết rằng những lời này không phải là sự an ủi tầm thường. Nhã Thanh đã từng sống trong bóng tối, trong sự cô độc và tàn nhẫn. Cô đã chịu đựng mọi thứ, nhưng lại sẵn sàng cứu cô ra khỏi cuộc sống đầy nguy hiểm này.

Giang Nhiên khẽ lắc đầu. “Em... em không thể bỏ đi.” Cô thì thào, “Em không thể rời khỏi thế giới này. Nếu em đi, họ sẽ không tha cho chị.”

Nhã Thanh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, rồi cô vươn tay ra, vén những sợi tóc rối trên trán Giang Nhiên.

“Em không phải lo cho tôi. Tôi sẽ không để em bị tổn thương.” Nhã Thanh nói, giọng cô đầy sự bảo vệ. “Tôi đã sống trong thế giới này quá lâu rồi. Và tôi sẽ không để em bị cuốn vào nó thêm nữa.”

Bất chợt, có một cảm giác khác lạ len lỏi vào lòng Giang Nhiên. Cô không hiểu, nhưng trái tim cô lại bắt đầu đập nhanh hơn. Cảm giác này khiến cô có chút rối loạn.

Nhã Thanh không phải người mà cô nghĩ cô sẽ gặp. Cô là một sát thủ, lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng lại là người bảo vệ cô. Cảm giác này, sự ấm áp từ người mà cô không hề mong đợi, khiến Giang Nhiên không thể dừng lại được.

“Chị...” Cô không biết phải nói gì nữa. Tất cả những gì cô muốn là ở lại bên Nhã Thanh, không còn sợ hãi. Nhưng cùng lúc đó, cô cũng hiểu rằng cái thế giới mà Nhã Thanh đang sống quá nguy hiểm.

Một tiếng động nhẹ vang lên từ ngoài cửa. Giang Nhiên giật mình, nhìn về phía cửa sổ. Cô biết rằng, họ không còn nhiều thời gian nữa.

“Chị, chúng ta phải đi ngay bây giờ.” Giang Nhiên nói, nắm chặt tay Nhã Thanh.

Nhã Thanh gật đầu, ánh mắt kiên quyết. Cô không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục bảo vệ Giang Nhiên, và cùng cô chạy trốn khỏi cái thế giới này.

Họ vội vã rời khỏi căn nhà, để lại tất cả sau lưng.

 

---

Cơn mưa ngoài trời vẫn không ngừng rơi, nhưng giờ đây, Giang Nhiên không còn cảm thấy cô đơn. Cô có Nhã Thanh bên cạnh, và đó là tất cả những gì cô cần lúc này.

Tuy nhiên, đằng sau họ, bóng tối vẫn lởn vởn. Hoàng Thời Yến chưa bao giờ dễ dàng từ bỏ mục tiêu của mình. Và với sự xuất hiện của Nhã Thanh, cuộc chiến này chỉ mới bắt đầu.

 

Khi cả hai chạy qua những con phố vắng lặng, hơi thở của họ đan xen, cơ thể mệt mỏi nhưng tâm trí lại tràn ngập sự lo lắng. Giang Nhiên nhìn vào mắt Nhã Thanh, thấy trong đó sự quyết tâm. Cô không thể để chị bị tổn thương.

Một cuộc rượt đuổi đang chờ họ phía trước, và không ai biết liệu họ sẽ có thể sống sót qua nó hay không.

 

---

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play