---
Chương 3: Con Mồi Khiến Trái Tim Gợn Sóng
Lần đầu tiên Trình Nhã Thanh thấy Giang Nhiên, cô đã đứng bất động hơn năm phút đồng hồ.
Không phải vì ngạc nhiên.
Cũng chẳng phải vì do dự.
Mà là… trái tim khô cằn của cô, lần đầu tiên thấy chật chội.
---
Giang Nhiên ngồi trong quán café nhỏ trên phố Hoa Nam, bên cửa sổ đầy nắng.
Cô đang cười. Nụ cười khiến nắng ngoài kia cũng thấy kém phần rực rỡ.
Đôi má phồng lên nhẹ khi nhấp môi ly trà sữa, ánh mắt ánh lên nét bướng bỉnh đáng yêu.
Nhã Thanh ngồi ở bàn phía đối diện, cách một hàng cây và vài cái ô trắng.
Cô mặc đồ thường dân, tóc thả lơi, ánh mắt chưa từng rời khỏi Giang Nhiên suốt hai tiếng đồng hồ.
Những tấm ảnh trong hồ sơ không thể nào lột tả được vẻ sống động và... kỳ lạ của cô gái này.
Cô ta không giống bất kỳ ai mà Nhã Thanh từng gặp.
Không giả tạo.
Không ngờ nghệch.
Không hoảng sợ.
Không phòng bị.
Chỉ đơn giản… là chính mình. Và chính sự đơn giản đó lại khiến Trình Nhã Thanh lạc nhịp.
“Con mồi dễ thương thật đấy.”
Giọng nói vang trong tai nghe nhỏ xíu dưới tóc Nhã Thanh – là Lục Phàm, người hỗ trợ kỹ thuật cho cô.
"Không đùa." – Cô đáp khẽ, mắt không rời đối tượng.
“Tôi nói nghiêm túc đấy. Loại người như cô ta… không đáng chết. Nhất là dưới tay cô.”
Im lặng.
Nhã Thanh không đáp.
“Thôi được, tôi biết cô không quan tâm. Nhưng nếu cô mà mềm lòng, chỉ cần báo tôi biết trước. Tôi đặt vé máy bay trốn ngay.”
Cô nhếch môi. “Còn chưa tới lúc.”
Rồi đứng dậy, bước theo Giang Nhiên vừa rời khỏi quán.
---
Đêm buông.
Giang Nhiên ngồi trong taxi, mắt nhìn ra đường.
Ánh đèn thành phố phản chiếu qua gương cửa sổ, chiếu lên đôi mắt nâu của cô.
Lúc xe dừng ở đèn đỏ, một bóng người lướt qua… cô ngẩng đầu.
Là cô gái sáng nay… vẫn ánh mắt đó. Vẫn bước chân chậm rãi và ánh nhìn lạnh buốt.
"Người đó… đang theo dõi mình?" – Giang Nhiên nghiêng đầu, môi mím lại.
Cô không ngây thơ đến mức không nhận ra cảm giác bị bám theo.
Nhưng trái ngược với sự sợ hãi, Giang Nhiên lại thấy… tò mò.
Và trong giây phút hai ánh mắt lại một lần nữa giao nhau—
Nhã Thanh thoáng khựng lại.
Ánh đèn đỏ vừa tắt, taxi lướt đi. Cô vẫn đứng đó, giữa phố đêm đông người.
Tay đưa lên ngực… trái tim lại lỡ thêm một nhịp.
Cô nhận ra: Con mồi này… sẽ không dễ để ra tay.
Không phải vì kỹ thuật, mà vì… chính bản thân cô đang yếu đi.
---
Tối hôm đó, Nhã Thanh đứng trong phòng tối, ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn bàn soi rõ gương mặt không cảm xúc của cô.
Trên bàn là hồ sơ của Giang Nhiên: hình ảnh, lịch trình, thói quen, các mối quan hệ. Mọi thứ đều quá sạch sẽ.
Không một vết nhơ, không một hành vi phản kháng.
“Đứa trẻ ngây thơ.”
Cô lẩm bẩm, khép tập hồ sơ lại.
Thế nhưng, chính cái sự ngây thơ ấy lại khiến nhiệm vụ lần này không đơn giản.
Không phải vì Giang Nhiên mạnh, mà là… cô quá mong manh.
Mỗi lần xuất hiện, ánh mắt ấy như đang níu giữ một phần trong Nhã Thanh—phần mà cô tưởng chừng đã chết.
---
Hôm sau, cô theo dõi Giang Nhiên đến thư viện trường đại học.
Lần này, Nhã Thanh bước gần hơn, không chỉ lặng lẽ quan sát từ xa mà cố ý tiếp cận, thử cảm giác "thử thách bản thân".
Cô chọn một bàn cạnh bên, giả vờ chăm chú đọc sách.
Giang Nhiên đang ghi chép gì đó, thỉnh thoảng nhíu mày như không hiểu, lại quay sang tìm cuốn sách khác.
Đột nhiên, Giang Nhiên làm rơi bút.
Nhã Thanh cúi nhặt, ngón tay chạm nhẹ tay cô gái kia.
Chạm nhẹ. Nhưng như điện giật.
Giang Nhiên hơi bất ngờ, ánh mắt ngước lên, bắt gặp ánh nhìn sâu hoắm của cô gái lạ.
Nhã Thanh thấy rõ trong đôi mắt ấy—có một chút dè chừng, một chút tò mò, và rất nhiều… dịu dàng.
"À… cảm ơn chị." – Giọng Giang Nhiên nhỏ nhẹ, có phần lúng túng.
Nhã Thanh khẽ gật đầu, không nói gì, cũng không bỏ đi.
Cô không hiểu vì sao mình lại ngồi lại.
Chỉ biết… không muốn rời đi.
---
Chiều hôm đó, mưa đổ bất ngờ.
Giang Nhiên không mang dù. Cô đứng dưới mái hiên, vò vò góc áo, dáng vẻ như con mèo nhỏ bị ướt.
Nhã Thanh đứng cách đó không xa, tay đã nắm chặt cây dù đen, do dự.
Cuối cùng, cô bước lại gần, không nói một lời, mở dù che lên đầu Giang Nhiên.
Giang Nhiên nhìn cô, ngỡ ngàng.
“Chị... là người hồi nãy ở thư viện đúng không?”
“...Ừ.”
"Chị theo dõi em à?" – Câu hỏi nửa đùa, nửa nghiêm túc.
Nhã Thanh không trả lời. Nhưng trong tim, có cái gì đó vừa rung nhẹ.
Lần đầu tiên, cô không né tránh ánh mắt của mục tiêu.
Và lần đầu tiên, cô mỉm cười, dù rất khẽ.
Giang Nhiên đỏ mặt. Trái tim đập loạn không hiểu vì mưa… hay vì người con gái này.
---