---

Chương 2: Lưỡi Dao Được Tôi Rèn Bằng Máu

Bảy năm trôi qua.

Trình Nhã Thanh từ một đứa trẻ nhỏ bé ngày nào, nay đã trở thành cơn ác mộng trong bóng tối của thế giới ngầm.

Không ai biết rõ về cô. Chỉ biết rằng, mỗi lần cô xuất hiện – máu sẽ chảy, người sẽ chết.

Không một lần thất bại. Không một chút do dự.

 

---

Trên tầng cao nhất của một khách sạn xa hoa tại Paris, một người đàn ông quyền lực nhất giới tài chính châu Âu ngồi trên ghế da, ly rượu đỏ trên tay run nhẹ.

“Chúng tôi... có thể thương lượng. Tôi có tiền. Tôi có quyền. Muốn bao nhiêu—”

“Im.”

Giọng nói lạnh băng như đá vỡ.

Cô bước từ trong bóng tối, đôi mắt không chút cảm xúc. Bộ đồ bó sát màu đen tôn lên vóc dáng uyển chuyển, mái tóc đen buộc gọn phía sau. Tay cầm khẩu súng giảm thanh, tay còn lại đeo găng, sạch sẽ đến vô trùng.

Trình Nhã Thanh.

Tên cô vừa vang lên là đủ khiến nhiều tổ chức tan vỡ, nhiều ông trùm co rút về bóng tối.

“Người thuê tôi không cần ông nói chuyện. Họ chỉ cần ông chết.”

Không một lời cuối cùng, không một cơ hội thương lượng.

Đoàng.

Máu bắn lên kính, lên rượu vang, loang đỏ cả một góc trời đêm Paris.

 

---

Nhã Thanh bước khỏi hiện trường như chưa từng tồn tại. Ánh đèn xe quét qua đôi mắt vô hồn của cô, soi rõ một gương mặt đẹp như tạc nhưng lạnh lẽo đến đáng sợ.

Cô không quan tâm đó là mạng người thứ bao nhiêu đã gục xuống tay mình.

Cũng không quan tâm mình đang sống vì điều gì.

Mọi thứ trong cô là một lưỡi dao sắc lạnh.

Sắc đến mức… có thể cắt cả những cảm xúc từng khiến cô mềm yếu.

 

---

Trở về căn cứ, cô ném túi đồ lên bàn, báo cáo vỏn vẹn một câu:

“Xong.”

Thời Yến ngồi phía sau bàn làm việc, tay xoay chiếc bút bạc, ánh mắt nhìn cô lười nhác nhưng sâu không đáy.

“Nhanh hơn dự tính. Cô vẫn làm tôi hài lòng.”

"Anh chưa từng thất vọng." – Cô đáp, giọng vô vị như một cái máy.

Anh cười.

“Nếu cô còn sống đến năm ba mươi, tôi sẽ nghĩ đến việc cho cô nghỉ phép.”

Nhã Thanh im lặng. Cô chưa bao giờ nghĩ đến "nghỉ phép", càng không nghĩ đến "tương lai".

Vì… trong cô chưa từng có một hình dung nào về thế giới bên ngoài bóng tối.

Chỉ là... đêm hôm đó, khi nằm trên giường, cô nghe tiếng đồng hồ tích tắc, đôi mắt mở trừng trừng.

Tự dưng… một ý nghĩ thoáng qua:

Liệu có ngày nào… mình ngừng giết người không?

Ý nghĩ đó – vừa mơ hồ, vừa điên rồ.

Cô lắc đầu, nhắm mắt. Trong lòng vẫn trống rỗng.

Trái tim của cô vẫn chưa đập.

Vì chưa có ai làm nó rộn ràng.

---

Sáng sớm hôm sau, một cuộc gọi nội bộ vang lên trong hệ thống bảo mật cao nhất.

Tên cô một lần nữa được triệu đến văn phòng chính.

Nhã Thanh bước vào, áo khoác da vắt hờ một bên vai, bên hông là súng, giày còn vương bụi đêm qua.

Cô không gõ cửa, không cúi đầu, chỉ đứng thẳng trước mặt Hoàng Thời Yến.

“Tôi không thất bại, anh gọi tôi làm gì?”

Người đàn ông đó vẫn bình thản châm một điếu thuốc, ánh mắt giấu sau làn khói dày.

“Muốn giao cho cô một nhiệm vụ khác. Không phải giết, là theo dõi.”

Nhã Thanh khẽ nhíu mày. Cô không thích theo dõi. Không thích dằn vặt ai từng ngày.

Giết nhanh – sạch sẽ – dứt khoát – đó mới là phong cách của cô.

Nhưng Thời Yến tiếp lời ngay:

“Con gái độc nhất của nhà họ Giang – Giang Nhiên. Mới về nước tuần trước.Cha cô ta đang bắt đầu gây chú ý. Nếu ông ta liên kết với các tập đoàn ngoài nước, một số giao dịch của chúng ta sẽ bị cản trở."

"Giết cha." – Cô lạnh giọng.

"Không cần. Mục tiêu lần này là cô con gái." – Thời Yến rít một hơi thuốc. – “Cô ta là điểm yếu. Chạm vào cô ta… cha cô ta sẽ tự khụy xuống.”

Nhã Thanh không trả lời ngay.

Tên đó... nghe lạ lẫm. Nhưng sao... cứ quanh quẩn trong đầu.

Giang Nhiên. 23 tuổi. Tiểu thư được cưng chiều, lớn lên trong nhung lụa.

Không có kiến thức phòng vệ.

Không có kháng cự.

Một con mồi dễ xơi.

 

---

Hai ngày sau.

Từ ban công của một tòa nhà cao tầng, Nhã Thanh đứng giữa ánh hoàng hôn, ống nhòm trong tay.

Phía dưới… Giang Nhiên vừa từ chiếc xe sang bước ra. Váy trắng mềm mại, đôi mắt to tròn như nai con ngơ ngác.

Cô ấy ngẩng đầu, như cảm nhận được ánh nhìn từ xa.

Một cái quay đầu.

Hai đôi mắt chạm nhau – từ xa nhưng chấn động.

Lần đầu tiên sau hơn mười năm sống như cỗ máy… tim Trình Nhã Thanh lỡ một nhịp.

Một nhịp duy nhất.

Và nó đủ khiến cô… thấy khó thở.

 

---

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play