Vương Hằng từ trước đến giờ chẳng có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích loanh quanh khắp nơi tìm đồ ăn ngon. Ngày nghỉ này, anh ta quyết định đến phố ẩm thực, dự định ăn thử hết tất cả các quán ven đường.

Khi đi đến sạp của Thụy Tuyết, Vương Hằng tay trái cầm xiên nướng, tay phải cầm kẹo bông, kẹp dưới nách một túi bánh quẩy, miệng nhồm nhoàm hỏi: "Một bát há cảo tôm bao nhiêu tiền?"

"Bốn mươi."

Vương Hằng khựng lại, nghi ngờ tai mình có vấn đề: "Bao nhiêu cơ??"

"Anh không nghe nhầm đâu, bốn mươi một bát." Trước sự kinh ngạc của khách hàng, Thụy Tuyết đã quá quen thuộc.

Vương Hằng suy nghĩ một lát, quyết định: "Cho tôi một bát."

Theo anh ta nghĩ, chủ sạp đã dám hét giá cao như vậy, chắc chắn phải có lý do. Nếu món ăn không ngon, cùng lắm anh ta chỉ bị lừa một lần, lần sau sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Còn về tiền... Gia đình anh ta từng trải qua hai lần đền bù giải tỏa, anh ta chính là đại diện của "thế hệ hai giải tỏa" chính hiệu, chẳng thèm quan tâm đến mấy đồng lẻ bốn mươi tệ.

"Được thôi." Thụy Tuyết múc há cảo cho anh ta.

Vương Hằng nhanh chóng ăn hết xiên nướng, cuối cùng cũng rảnh một tay để nhận hộp há cảo.

Ngửi thử mùi thơm, anh ta không cảm thấy gì đặc biệt. Nhưng khi gắp một chiếc há cảo lên nếm thử, Vương Hằng lập tức thay đổi sắc mặt. Siêu ngon! Anh ta cứ gắp một cái, rồi lại một cái, ngon đến mức không thể dừng lại!

Chỉ trong chốc lát, mười chiếc há cảo đã bị tiêu diệt sạch sẽ.

Vương Hằng vỗ bụng, đầy tiếc nuối. Trước khi đến đây anh ta đã ăn quá nhiều món vặt, giờ hơi no rồi, nếu không chắc chắn sẽ gọi thêm một bát nữa.

Nghĩ một chút, anh ta hào phóng nói: "Gói cho tôi hai bát mang về!"

Thụy Tuyết nhíu mày: "Mỗi người mỗi ngày tối đa hai bát, tôi không khuyến khích ăn quá nhiều."

Vương Hằng ngẩn người, sau đó bật cười sảng khoái: "Tôi ăn không nổi nữa rồi, mang về là để bố mẹ tôi nếm thử."

Thụy Tuyết nghe vậy, nét mặt dịu đi: "Vậy thì không sao." Nói xong, cô bắt đầu đóng gói.

Vương Hằng đứng bên cạnh lẩm bẩm, không biết là đang nói với chính mình hay nói để Thụy Tuyết nghe: "Bố mẹ tôi cả đời vất vả, cuối cùng cũng đợi được ngày nhà được giải tỏa, có thể hưởng thụ một chút. Thế mà lại bị những quan niệm cũ bó buộc, suốt ngày giữ khư khư tiền trong tay, chẳng dám tiêu pha gì."

"Nếu tôi không mua cho họ, chắc họ cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc tự mua. Mỗi lần thấy họ tiết kiệm đến mức không nỡ tiêu, tôi lại thấy bất lực, nghĩ mà xem, họ giữ tiền làm gì cơ chứ?"- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

"Cả đời vất vả, nếu không ăn ngon, mặc đẹp một chút, chẳng phải là thiệt thòi cho bản thân sao? Đã sống trên đời một lần, lẽ nào chỉ để chịu khổ?"

"Há cảo tôm nhà cô ngon thật đấy! Tôi phải mang về cho họ nếm thử."

"Đóng gói xong rồi." Thụy Tuyết đưa hai hộp há cảo qua.

"Cảm ơn nhé." Vương Hằng nhận lấy rồi vui vẻ rời đi.

"Ăn được món ngon mà còn nghĩ đến bố mẹ, người như vậy thực sự không nhiều." Thụy Tuyết lẩm bẩm một mình.

Ngay sau đó, cô nở một nụ cười rạng rỡ. Hôm nay cô đã bán được tổng cộng chín bát há cảo, so với mấy ngày trước, đúng là một bước tiến lớn!

"Biết đâu hôm nay bán hết cả mười phần thì sao?" Thụy Tuyết ôm hy vọng đầy lạc quan trong lòng.

Mới hơn sáu giờ rưỡi, Tô Tú đã vội vàng chạy đến.

Thụy Tuyết nhướn mày, hơi ngạc nhiên: "Lại mua nữa à?" Hôm nay Tô Tú đã đến ba lần rồi!

Tô Tú cười hì hì: "Tan làm rồi, mua một phần há cảo mang về làm bữa tối, tiện lợi mà!" ( app truyện T Y T )

Sợ chủ sạp không bán cho mình, cô vội vàng bổ sung: "Đừng nhìn tôi mua nhiều mà nghĩ ngợi, tôi toàn mua cho người khác thôi, bản thân chỉ ăn có một phần."

"Được rồi, phần cuối cùng bán cho cô." Thụy Tuyết mỉm cười: "Tan làm lúc sáu giờ rưỡi, các cô cũng vất vả thật đấy."

Tô Tú không để tâm: "Sáu giờ rưỡi tan làm đã là sớm rồi, bình thường phải bận đến tám, chín giờ. Tôi nghĩ chắc chắn là nhờ sức mạnh của đồ ăn ngon nên mới trụ được!"

Thụy Tuyết định nói thêm gì đó, nhưng khi ánh mắt cô liếc đến chiếc thùng gỗ đựng há cảo, cả người lập tức hóa đá.

Mười chiếc há cảo tôm cuối cùng cùng với nước dùng đã biến mất không dấu vết. Thay vào đó, trong thùng là một chú mèo ướt nhẹp, toàn thân lông bết lại, bụng căng tròn như quả bóng.

Lúc này, nó đang dũng cảm leo trèo, cố gắng thoát ra khỏi thùng gỗ. Nhưng vì bụng quá căng, thân hình quá nhỏ, mà thành thùng lại quá cao và trơn, nên nỗ lực leo trèo của nó hoàn toàn thất bại.

Chuột rơi vào thùng gạo, ăn hết gạo rồi không ra được, chắc cũng giống tình cảnh của nó bây giờ.

Thụy Tuyết: "..."

Bỗng dưng muốn ăn lẩu mèo quá.

"Sao thế?" Tô Tú thấy chủ sạp đứng bất động hồi lâu, không khỏi thắc mắc hỏi.

"Hết há cảo rồi, ăn lẩu mèo không?" Thụy Tuyết mặt không cảm xúc, tay phải nhanh chóng tóm lấy chú mèo ướt nhẹp.

Chú mèo ướt ra sức giãy giụa, tiếng kêu thảm thiết nghe như thể Thụy Tuyết đang làm gì kinh khủng lắm với nó. Nhưng thực tế, ngoài việc giữ chặt để nó không chạy mất, Thụy Tuyết chẳng làm gì khác cả...

Tô Tú bật cười "phì" một tiếng, nhưng ngay sau đó nhận ra không khí không phù hợp, liền vội vàng nghiêm mặt lại. Cô khẽ ho một tiếng rồi hỏi: "Lại là con mèo diễn sâu lần trước à?"

"Chính nó." Ánh mắt Thụy Tuyết sắc như dao.

"Cô nuôi nó à?" Tô Tú tò mò.

"Không quen biết, nhưng bị nó ăn vạ mấy lần rồi." Thụy Tuyết trông rất nghiêm túc, như thể đang nghĩ xem nên xử lý nó thế nào.

"Làm sao nó vào được đây?" Tô Tú khó hiểu.

"Vừa nãy khách mua xong há cảo, chắc tôi không đậy nắp thùng gỗ cẩn thận." Thụy Tuyết thở dài.

"Cô định xử lý nó thế nào?" Tô Tú hỏi tiếp.

Thụy Tuyết không trả lời. Từ lúc cô nói đến chuyện làm lẩu mèo, cơ thể chú mèo đã bắt đầu run rẩy, như thể nó thực sự sợ hãi. Nhưng mà... nếu sợ thì đừng có học đòi làm kẻ trộm chứ, được không?!

"Trói lại làm lẩu mèo." Thụy Tuyết cố ý dọa.

Chú mèo đen trắng càng run dữ dội hơn.

Tô Tú đơ người. Cô nghĩ Thụy Tuyết là người biết cho mèo ăn, chắc hẳn phải là người có lòng tốt, không đến mức làm khó một chú mèo nhỏ.

"Đùa thôi." Thấy Tô Tú tưởng thật, Thụy Tuyết bất lực cười: "Con mèo ngốc này toàn mùi há cảo, tắm cho nó xong rồi thả đi. Hết há cảo rồi, mai cô quay lại mua nhé."

"Không sao, chuyện ngoài ý muốn mà." Tô Tú tỏ vẻ rất thông cảm.

Sau đó, hai người nói thêm vài câu rồi Tô Tú chào tạm biệt rời đi.

Chú mèo đen trắng tuyệt vọng kêu lên thảm thiết. "Không, đừng đi! Người này chuyên lừa mèo, chắc chắn sẽ nấu mèo thành món ăn! Mau quay lại bảo vệ mèo đi!"

Tuy nhiên, Tô Tú càng đi càng xa, không hề ngoảnh đầu lại.

"Phịch!" Chú mèo đen trắng ngã vật ra, mắt nhắm nghiền, cơ thể bất động, diễn cảnh ngất xỉu vô cùng chân thực.

"Ngất cũng tốt, chẳng biết gì thì cũng không thấy sợ nữa." Thụy Tuyết bật cười, giọng đầy ý trêu chọc.

Ngay lập tức, chú mèo "soạt" một cái mở bừng mắt.

"Biết ngay là em giả vờ! Giữa người và mèo liệu còn chút niềm tin nào không chứ!" Thụy Tuyết cười khẩy. Một tay đẩy xe, một tay giữ mèo, cô cứ thế bình thản trở về nhà trọ.

Về đến nơi, Thụy Tuyết đặt đồ đạc sang một bên, trước tiên pha nước ấm, chuẩn bị tắm cho chú mèo.

Chú mèo đen trắng trưng ra vẻ mặt sắp khóc đến nơi. Lúc nó đi tuần tra lãnh thổ, từng thấy con người tắm cho gà, mà sau khi tắm xong, gà chẳng còn lông nữa! Tắm xong, bước tiếp theo chắc chắn là giết mèo nấu canh rồi!

"Xong rồi." Thụy Tuyết thử nhiệt độ nước, sau đó quay lại nhìn. Chú mèo đáng thương với đôi mắt rưng rưng, lông bết thành từng mảng, trông tội nghiệp không để đâu cho hết.

"Bây giờ mới biết sợ à?" Thụy Tuyết cười nhạt, không chút thương xót mà nhét mèo vào chậu nước ấm.

Chú mèo đen trắng hoàn toàn tuyệt vọng, cơ thể cứng đờ như một cái xác.

Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, bàn tay trên người nó lại vô cùng dịu dàng. Không chỉ nhẹ nhàng, mà còn giúp nó gãi ngứa nữa.

Sau hai lần tắm gội, Thụy Tuyết dùng khăn lau khô lông cho mèo.

Một lúc sau, chú mèo phát hiện lông của mình đã khô ráo, cơ thể tỏa ra mùi thơm dễ chịu, cả người sạch sẽ tinh tươm.

Nó mở to mắt, nhìn quanh quất khắp nơi, cố tìm xem có cái nồi nào đã được chuẩn bị sẵn hay không.

"Tắm xong rồi, còn không mau đi?" Thụy Tuyết hối thúc.

Chú mèo đen trắng chớp mắt, như thể đang hỏi: "Chị không ăn thịt mèo à?"

"Lần sau còn dám ăn trộm nữa thì em chết chắc!" Thụy Tuyết nghiêm giọng đe dọa.

Thế nhưng chú mèo chẳng vội rời đi, ngược lại còn đi dạo quanh phòng, tò mò quan sát khắp nơi.

Thụy Tuyết ôm trán, cầm cuốn tạp chí cuộn lại, nhẹ nhàng vỗ vài cái vào mông mèo: "Đi mau! Chị nghèo, không có tiền nuôi mèo đâu!"

Chú mèo đen trắng nhìn Thụy Tuyết thật kỹ, sau đó nhảy qua cửa sổ mà đi.

Thụy Tuyết: "..."

Tại sao không đi cửa chính mà cứ phải nhảy cửa sổ? Con mèo này bình thường rốt cuộc đã làm những chuyện gì chứ!

**

Hôm sau, Thụy Tuyết vừa gói há cảo vừa lẩm bẩm: "Mỗi ngày chuẩn bị bao nhiêu thì chẳng thể tính toán chính xác được. Ai mà biết hôm nay có bao nhiêu khách? Làm nhiều thì sợ dư, làm ít lại không đủ bán, phiền phức thật."

Đột nhiên, cô ngừng tay, vẻ mặt trở nên kỳ lạ, ngẩng đầu lên tự nhủ: "Không đúng... Người bình thường làm nhiều thì sợ lãng phí, để qua ngày hôm sau không còn tươi ngon. Nhưng mình có không gian mà! Lo gì chứ?!"

Há cảo tôm để trong không gian, dù để bao lâu khi lấy ra vẫn tươi ngon như vừa mới làm. Như vậy, cô không cần lo lắng việc khách đông mà không đủ há cảo để bán. Cũng chẳng phải sợ làm dư rồi bị lãng phí.

Càng nghĩ, ánh mắt Thụy Tuyết càng sáng rực. Chỉ tiếc là hôm nay cô đã mua xong nguyên liệu, kế hoạch này chỉ có thể thực hiện từ ngày mai.

Chiều năm giờ, Thụy Tuyết đúng giờ mang xe ra bán.

Cô vừa mới dừng xe, bà Vương đã đứng chờ từ lâu liền vội vã chạy tới: "Cháu gái, hôm qua sao cháu không bán hàng?"

Thụy Tuyết cảm thấy khó hiểu: "Cháu có bán mà, hôm qua tình hình buôn bán còn rất tốt nữa." Còn tiện tay "xử lý" luôn con mèo chuyên ăn vạ kia.

Bà Vương ngẩn người, theo phản xạ hỏi: "Nhưng tám giờ bác ra đây, sao không thấy cháu đâu?"

"Há cảo bán hết rồi nên cháu về nhà sớm." Thụy Tuyết trả lời thản nhiên.

Bà Vương nghe vậy mà trong lòng như nổi sóng. Bà khó tin hỏi lại: "Bán hết rồi? Ai mua hết vậy?"

"Tất nhiên là khách hàng."

"Mỗi bát 20 tệ à?"

"Không, 40."

Bà Vương há hốc miệng, không nói nên lời. Hôm qua, con gái bà cứ nằng nặc đòi ăn há cảo tôm, nên bà quyết định ra mua. Nghĩ rằng bán hàng rong cũng không dễ dàng gì, không thể cứ bắt người ta phá lệ mãi, nên bà đã chọn đúng tám giờ ra ngoài.

Ai ngờ, đến nơi lại chẳng thấy bóng dáng ai. Bà cứ tưởng chủ quán có việc bận nên nghỉ một ngày, không ngờ lại là vì bán hết sạch nên dọn hàng sớm!

"Sao lại có người chịu bỏ 40 tệ để mua một bát há cảo chứ?" Bà Vương nghĩ mãi mà không hiểu nổi.

Thụy Tuyết cười nhạt, thuận miệng đáp: "Có lẽ vì họ cảm thấy đáng giá?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play