Ngày thứ ba mở quầy, Thụy Tuyết vừa đến chỗ bán chưa bao lâu thì Tô Tú đã hớn hở chạy tới, tay cầm tiền vẫy vẫy: "Chủ quán, sáu bát há cảo, mang về nhé!"

Thụy Tuyết vô tội giơ tay lên: "Nhưng tổng cộng chỉ có năm bát thôi."

Tô Tú ngớ người, không tin nổi: "Cô chỉ bán năm bát há cảo mỗi ngày à?"

"Quán mới mở, chưa có nhiều khách, làm nhiều quá sợ bán không hết." Thụy Tuyết giải thích.

Tô Tú gãi đầu, trông có vẻ hơi khó xử. Nghĩ một lúc, cô nói: "Thôi được, vậy thì lấy cả năm bát luôn."

"Được." Thụy Tuyết bắt đầu gói hàng.

Tô Tú đứng bên cạnh, vừa chờ vừa nói chuyện rôm rả: "Chủ quán, cô chuẩn bị ít há cảo quá đấy. Đồ ngon thế này chắc chắn sẽ bán chạy, làm thêm đi. Như hôm nay trưởng phòng chúng tôi mời, một lần đặt sáu bát mà không đủ!"

Thụy Tuyết đáp: "Tôi sẽ xem tình hình bán hàng mấy ngày tới rồi quyết định."

"Tôi nhất định sẽ thường xuyên đến ủng hộ!" Tô Tú cười hứa hẹn.

Thụy Tuyết cảm thấy được an ủi đôi chút, thậm chí còn có ảo giác rằng mình sắp bước lên đỉnh cao của cuộc đời.

Bên cạnh, Tô Tú vẫn líu lo không ngừng, trông có vẻ rất phấn khích: "Hôm qua ăn há cảo ở đây xong, về nhà tôi cứ nghĩ mãi. Vị ngon đúng là đỉnh của chóp, ăn một lần là muốn ăn mãi."

"Nhân tôm bên trong há cảo siêu to, vị lại tươi, còn hơi ngọt nữa. Cô mua nguyên liệu ở đâu thế? Tôi nghe nói ở nước ngoài có loại tôm ngọt to bằng bàn tay, có phải là cùng loại không?"

"Ngẫm lại cũng lạ, tôi thấy nhà khác làm há cảo đều luộc xong thì ăn ngay vì sợ để lâu vỏ sẽ bị nát. Nhưng há cảo của cô thì ngâm trong nước súp suốt, vậy mà lúc ăn vỏ vẫn dai ngon, chắc là có bí quyết gì đúng không?"

Ban đầu, Thụy Tuyết chỉ cười mà không nói gì. Nhưng khi nghe Tô Tú nhắc đến chuyện ngâm há cảo trong nước súp lâu sẽ làm vỏ bị nát, cô khựng lại rõ ràng, sau đó mồ hôi túa ra.

Lúc luộc há cảo, cô luôn dùng nước suối linh khí từ không gian đặc biệt, nên há cảo dù ngâm trong nước bao lâu cũng không bị nát vỏ. Từ nhỏ đến giờ cô vẫn nghĩ đây là chuyện bình thường, không ngờ thường thức của mọi người lại khác xa với nhận thức của cô đến vậy.

*Thường thức: Tri thức phổ thông về một vấn đề, một chuyên ngành nào đó.

Thụy Tuyết đờ người ra, thầm nghĩ: Chẳng trách tổ tiên đã dặn dò con cháu trong nhà phải cẩn thận đến mức tối đa. Cô cứ tưởng mình giấu giếm rất giỏi, thể hiện cực kỳ thông minh, hóa ra từ lâu đã để lộ sơ hở, đến mức khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.

Chuyện lần trước ăn há cảo với cơm cũng vậy. Sau khi ăn hết há cảo, nước súp còn lại rất ngon. Nếu trộn cơm với nước súp, không cần thêm món ăn kèm nào khác cũng có thể ăn no một cách ngon lành. Cô vẫn luôn làm như vậy mà không nghĩ rằng trong mắt người khác, cách ăn này lại kỳ quặc...

Càng nghĩ càng nhiều, Thụy Tuyết bất giác thất thần.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

"Sao thế?" Tô Tú thấy chủ quán rõ ràng đang lơ đễnh, tay cũng ngừng đóng gói, liền thắc mắc.

Thụy Tuyết hoàn hồn, tùy tiện đáp: "Công thức độc quyền, bí mật kinh doanh."

Tô Tú bừng tỉnh như ngộ ra chân lý: "Bảo sao người ta chọn khởi nghiệp, hóa ra là nhờ có công thức độc quyền."

Rất nhanh, năm hộp há cảo được gói xong. Thụy Tuyết còn cẩn thận chia thêm một ít gia vị vào từng túi nilon.

Tô Tú che miệng cười trộm: "Giờ không ai làm kiểu này nữa đâu. Trên mạng có bán gói gia vị sẵn, từng gói nhỏ, chỉ cần xé ra là dùng được, tiện lợi lắm."

Thụy Tuyết: "…"

#Cô phụ trách làm đồ ăn ngon, còn khách hàng thì dạy cô cách phát triển kinh doanh lớn mạnh.#

"Cảm ơn nhé, tôi đi đây." Tô Tú cầm hộp đựng há cảo và gia vị, vui vẻ chào tạm biệt rồi rời đi.

Trước khi đi, cô còn xin số điện thoại của Thụy Tuyết, tự nhận là fan trung thành của há cảo. Cô hứa rằng dù Thụy Tuyết bán ở đâu, cô cũng sẽ tìm đến ủng hộ.

Thụy Tuyết ngồi lại ở quầy, vò đầu bứt tai đầy khổ não: "Sao mình cứ cảm thấy làm gì cũng kỳ kỳ thế này…" Có vẻ như chuyện về không gian đặc biệt của cô hoàn toàn không thể che giấu được.

Nhưng mà, bệnh nghèo thì chẳng có thuốc chữa.

Thụy Tuyết thở dài, quyết định gạt bỏ hết những điều phiền muộn sang một bên. Việc quan trọng nhất bây giờ chỉ có một – kiếm tiền.

"Năm bát đều đã bán hết, mình có nên về nhà làm thêm há cảo để mang ra bán không nhỉ?" Thụy Tuyết chìm vào suy nghĩ. ( truyện trên app T•Y•T )

**

Ở phía bên kia, Tô Tú vui vẻ xách hộp há cảo trở lại công ty. Vừa bước vào, cô đã nói lớn: "Báo cáo trưởng phòng, chỉ có năm bát há cảo thôi ạ." 

Nhưng vấn đề là, cả phòng có sáu người, tính luôn cả trưởng phòng.

Trong khoảnh khắc then chốt, trưởng phòng thể hiện phong độ của mình: "Vậy mọi người ăn đi, tôi sẽ gọi món khác."

"Hoan hô!" Cả phòng đồng thanh reo lên, lập tức dừng công việc để nghỉ ngơi.

Khi miếng há cảo đầu tiên được đưa vào miệng, hàng loạt tiếng "Ơ?", "Wow!", "Ôi chao!" vang lên không ngớt. Mọi người tròn mắt nhìn miếng há cảo đang bị cắn dở, không thể tin nổi.

"Thấy ngon chưa?" Tô Tú cười đắc ý, rồi lại vui vẻ nhai kỹ miếng há cảo trong miệng như thể đang tận hưởng một bữa tiệc mỹ vị.

Thật sự là một sự hưởng thụ! Vừa ăn, Tô Tú vừa không kìm được mà nghĩ thầm.

Tiếng nhai nuốt vang lên rôm rả. Không ai còn thời gian để nói chuyện, tất cả đều ăn ngấu nghiến như thể sợ ai đó cướp mất phần của mình.

Trong văn phòng, chỉ có trưởng phòng là ngồi ngẩn ra. Nhìn đám nhân viên của mình ăn uống như thể đã lâu không được ăn, anh không khỏi nghi ngờ cuộc đời: "Chỉ là há cảo thôi mà, có ngon đến mức ấy không?"

"Ngon tuyệt!" 

"Hương vị đỉnh của chóp!"

"Đây tuyệt đối không phải loại há cảo bình thường!"

Mọi người vừa ăn vừa tranh thủ trả lời.

"Ai cho tôi thử một miếng xem nào." Trưởng phòng không tin, muốn tự mình kiểm chứng.

Cả văn phòng bỗng chốc im phăng phắc, không ai hé răng, cũng chẳng ai muốn chia phần "lương thực" quý giá của mình.

Đợi một lúc vẫn không thấy ai lên tiếng, trưởng phòng bật cười vì tức: "Chỉ là ăn thử một miếng thôi mà, có cần làm ngơ thế không?"

Lúc này, một đồng nghiệp nam đứng lên, vẻ mặt đầy chính nghĩa: "Ăn của tôi đi." Nói thì hào phóng vậy, nhưng nét mặt anh ta lại không giấu nổi sự đau lòng.

Những người còn lại lập tức nhìn anh ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ, trong lòng đồng loạt hô vang: "Anh hùng!"

Khóe miệng trưởng phòng giật giật. Đột nhiên anh cảm thấy không muốn giữ đám nhân viên này nữa, sao bọn họ không chuyển nghề làm diễn viên nhỉ? Rõ ràng là tổn thất lớn của làng giải trí.

Cúi đầu xuống, trưởng phòng miễn cưỡng cắn một miếng há cảo. Ban đầu, vẻ mặt anh vẫn bình thản, không có gì đặc biệt. Nhưng khi cắn đến phần nhân...

Trưởng phòng: "!!!" Nước súp tràn đầy, nhân tôm tươi ngon, vị ngon đến mức khiến anh có cảm giác như muốn nuốt luôn cả lưỡi mình.

"Thấy chưa, tôi đâu có lừa anh?" Ai đó cười hớn hở nói.

"Đa tạ trưởng phòng đã chiêu đãi." Một người khác chân thành cảm ơn.

"Hay là từ giờ trà chiều cứ đặt ở quán này đi." Có người nhân cơ hội đề xuất.

Trưởng phòng mặt không cảm xúc, giả vờ như không nghe thấy.

#Rõ ràng là anh mời khách, nhưng lại chẳng được ăn há cảo.#

#Há cảo ngon như vậy, tại sao anh lại tỏ ra hào phóng và phong độ làm gì?#

#Mọi người đều ăn ngon lành, chỉ có anh là bụng đói meo.#

Càng nghĩ, sắc mặt trưởng phòng càng trở nên xám xịt.

Mọi người nhanh chóng nhận ra tâm trạng của sếp không tốt, ai nấy đều cúi đầu uống canh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Sắc mặt của trưởng phòng đen như đáy nồi, bực bội bỏ đi.

Kết quả là anh vừa rời khỏi, cả đám lập tức nhỏ giọng bàn tán.

"Sếp chắc chắn là đang hối hận rồi, đúng không?"

"Chúng ta có đồ ăn, còn anh ấy thì không, tâm trạng làm sao mà tốt được."

"Tô Tú, sao không mua sáu bát? Như vậy mỗi người một bát là vừa đẹp."

Tô Tú bất lực: "Tớ cũng muốn mua sáu bát lắm chứ, nhưng cô chủ quán chỉ có năm bát thôi. Quán mới mở, chưa có nhiều khách, làm dư ra sợ bán không hết."

"Đồ ngon thế này mà không ai đến ăn? Đúng là không thể hiểu nổi." Một người cảm thán.

Có người len lén liếc về phía văn phòng trưởng phòng, vừa gãi cằm vừa nói: "Sếp mà tâm trạng không tốt thì cả phòng đều bị vạ lây."

Người bên cạnh trêu chọc: "Hay cậu nhường phần của mình cho sếp đi, để tránh cơn thịnh nộ của anh ấy?"

Người kia lập tức nghiêm mặt, nghiêm túc đáp: "Tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Tất cả chỉ là thử thách của ông trời dành cho tôi!"

Tô Tú trầm ngâm một lát, nhanh chóng ăn hết bát há cảo của mình. Trước khi rời đi, cô buông một câu: "Tôi đi nghĩ cách đây." Sau đó dứt khoát rời khỏi phòng.

Mọi người nhìn theo bóng lưng của Tô Tú, đồng loạt ngơ ngác: "Cô ấy có cách gì cơ chứ?"

Khi bấm số điện thoại, Tô Tú cảm thấy mình đúng là cực kỳ thông minh! Làm sao mà cô lại nhớ ra việc xin số điện thoại của cô chủ quán cơ chứ!

Rất nhanh, đầu dây bên kia bắt máy.

Tô Tú không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề, hy vọng cô chủ quán có thể làm thêm một phần há cảo.

"Đã làm xong rồi? Lại có năm bát nữa?" Tô Tú vui mừng khôn xiết, vừa chạy vừa hét lớn: "Đợi tôi, tôi tới ngay đây!!"

**

Tô Tú chạy tới chạy lui hai lượt, cuối cùng mang về được sáu bát há cảo.

Sáu bát há cảo, tổng cộng 240 tệ! Thụy Tuyết vui vẻ đếm tiền, cảm thấy khoảng cách để gom đủ tiền thuê nhà đã không còn xa nữa.

Đúng lúc này, một chú mèo nào đó lại xuất hiện trong tầm mắt của Thụy Tuyết. Khóe miệng cô giật giật, quyết định làm ngơ.

Chú mèo đen trắng chậm rãi bước từng bước uyển chuyển tiến lại gần. Bỗng nhiên, nó dẫm phải một viên đá nhỏ bên cạnh sạp của Thụy Tuyết và ngã nhào xuống đất. Đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào cô, như thể đang nói: "Cho tôi há cảo tôm thì tôi sẽ đứng dậy."

Thụy Tuyết ôm trán, cố gắng nói lý lẽ với chú mèo đang nằm bẹp trên đất: "Chị nói này, em cũng không thể cứ thấy chị hiền là bắt nạt mãi được đâu nhé! Đổi mục tiêu khác được không?"

Trước đây há cảo tôm bán ế, cô ăn không hết nên cho mèo ăn cũng chẳng sao. Nhưng bây giờ bán được rồi, cô lại thấy tiếc, tiền thuê nhà còn chưa gom đủ mà!

Huống chi, con mèo này đã quen thói ăn chực, coi cô như cái mỏ vàng, ngày nào cũng đến "ăn vạ". Thụy Tuyết nghĩ, thói quen xấu này không thể chiều chuộng thêm được nữa.

Chú mèo đen trắng bày ra vẻ mặt khinh thường, ngẩng đầu kiêu ngạo quay đi, như muốn nói: "Tôi không thèm ăn mấy thứ rác rưởi đó đâu!"

Thụy Tuyết: "..."

Người ta đã cho ăn miễn phí rồi, em còn kén cá chọn canh thế à?

Chú mèo đen trắng vẫn lì lợm nằm bẹp trên đất, kiên quyết "ăn vạ" đến cùng.

"Thật ra hôm nay bán chạy lắm, há cảo đã hết sạch rồi." Thụy Tuyết đổi cách nói.

Đôi tai của chú mèo hơi động đậy, cái mũi khẽ hít hít, ánh mắt lập tức trở nên đầy khinh bỉ. Đồ con người ngu ngốc, dám nói dối mèo à!

Thụy Tuyết mặt không cảm xúc, trong lòng nghĩ con mèo này chắc thành tinh rồi.

Nghĩ kỹ lại, một chú mèo nhỏ xíu thế này, không lo uống sữa mà ngày nào cũng nhăm nhe đòi ăn thịt, nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ lạ.

"Meo!" Chú mèo đen trắng vẻ mặt thì nghiêm nghị, nhưng giọng vẫn mềm mại như bông kêu một tiếng, ra hiệu cho Thụy Tuyết đừng ngẩn ra nữa, mau múc há cảo đi.

Từ sau khi ăn thử há cảo của cô, nó đã không còn thiết tha gì trà sữa hay cơm cá nữa, chỉ trông chờ vào bữa tối này để sống qua ngày. Làm sao có thể dễ dàng từ bỏ!

"Được thôi, chị cho em một phần há cảo tôm, nhưng phải trả tiền trước." Thụy Tuyết chìa tay ra.

Chú mèo đen trắng há hốc miệng, cả người ngây ra như phỗng. Nó chưa từng gặp qua con người nào vô lương tâm đến mức này, dám đòi tiền mèo!

"Meo!" Chú mèo phẫn nộ. Có biết đây là địa bàn của ai không hả? Ở đây bán hàng, chẳng lẽ không cần nộp phí bảo kê sao? Nó đến đây kiểm tra lãnh thổ, tiện thể ăn bữa tối, rõ ràng là hợp tình hợp lý!

#Nghèo quá hóa điên mất rồi#

Thụy Tuyết vẫn thản nhiên, kiên quyết nói: "Không có tiền thì không có há cảo tôm."

Chú mèo đen trắng không nói lời nào. Sau khi nhìn chằm chằm Thụy Tuyết một lúc lâu, nó vẫy đuôi rồi lặng lẽ rời đi.

"Cuối cùng cũng đi rồi." Thụy Tuyết thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh quẳng chuyện này ra sau đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play