Bà Vương im lặng, trong lòng ngờ ngợ rằng chủ quán đang nói đùa với mình.
Thụy Tuyết cũng chẳng để ý, để bà đứng đó, còn mình thì bắt đầu bày hàng ra bán.
"Thế bát 20 tệ còn bán không?" Bà Vương ôm chút hy vọng cuối cùng, dè dặt hỏi.
Thụy Tuyết mỉm cười, trả lời không chút do dự: "Ngày nào cũng bán hết sạch, chẳng cần làm khuyến mãi."
Bà Vương lập tức xụ mặt. Dù nghĩ thế nào, bà cũng thấy 40 tệ cho một bát há cảo là quá đắt, không nỡ bỏ tiền mua.
Đúng lúc này, Tô Tú vội vã chạy tới, đập 200 tệ lên bàn, lớn tiếng nói: "Chủ quán, cho tôi 5 bát!"
"Mỗi người mỗi ngày..."
"Biết quy định rồi." Tô Tú cười hì hì, nhanh chóng đáp: "Tôi chỉ ăn hai bát, ba bát còn lại mang cho người khác. Một bát làm trà chiều, một bát mang về làm bữa tối, hai bát là vừa đủ."
"Được." Thụy Tuyết bắt đầu đóng gói.
"Chủ quán, chỗ cô chỉ bán há cảo tôm thôi à? Không làm thêm món gì khác sao?" Trong lúc chờ đợi, Tô Tú bắt đầu trò chuyện.
"Vẫn chưa nghĩ ra." Thụy Tuyết thật thà trả lời. Cô mới bán hàng được vài ngày, chưa kịp nghĩ đến bước tiếp theo, chỉ mong sớm kiếm đủ tiền thuê nhà để tháng sau không phải lang thang ngoài đường.
"Hay làm tôm càng đi? Từ tháng 5 đến tháng 9 là mùa ăn tôm càng mà!" Vừa nghĩ đến món tôm càng cay, Tô Tú đã chảy nước miếng: "Tôi nghĩ nếu cô làm tôm càng, chắc chắn sẽ ngon lắm!"
Tôm càng à? Cũng đáng để cân nhắc. Thụy Tuyết suy nghĩ một chút, tiện thể nhắc nhở: "Ngon thì ngon, nhưng giá chắc chắn không rẻ đâu."
Tô Tú làm mặt mếu: "Tôi biết mà, đã chuẩn bị tinh thần rồi." Đồ ăn đúng là ngon thật, nhưng giá thì cũng cao không kém, không phải ai cũng đủ điều kiện để ăn thường xuyên.
Bình thường, Tô Tú thích dùng tiền lương để mua mỹ phẩm. Nhưng giờ đây... Cô sờ sờ khuôn mặt chỉ bôi mỗi kem dưỡng ẩm của mình, cảm thấy vẫn tạm ổn để gặp người khác. Không trang điểm thì đã sao? Chuyện nhỏ thôi mà!
"Đóng gói xong rồi, của cô đây." Thụy Tuyết đặt năm hộp thức ăn vào một túi nhựa, sau đó đưa cho Tô Tú.
"Chờ món mới của cô đấy nhé!" Tô Tú ném lại một câu rồi sải bước dài rời đi.
Bà Vương đứng ngẩn người, hoàn toàn không tin nổi. Thật sự có người chịu bỏ 40 tệ để mua há cảo tôm, lại còn mua liền năm bát? Bà đang mơ sao?
"Đây là khách quen, người ta tốt lắm, thường xuyên ghé ủng hộ." Thụy Tuyết mỉm cười nói với bà Vương.
Bà Vương há miệng định nói gì đó, nhưng đột nhiên một thanh niên vội vã chạy tới: "Tránh đường, tránh đường nào!"
Bà Vương không muốn cản trở việc buôn bán của người khác, nên thuận tiện né sang một bên.
"Ôi trời, cô gái, cuối cùng cô cũng ra bán rồi! Tôi đợi cô cả buổi, cứ tưởng hôm nay cô không bán nữa!" Người đến chính là Vương Hằng.
"Tôi bắt đầu bán từ năm giờ chiều, có chuyện gì sao?" Thụy Tuyết thắc mắc.
"Cho tôi mười bát há cảo!" Vừa nói, Vương Hằng vừa móc tiền ra.
"Chỉ còn năm bát thôi..." Thụy Tuyết nhìn anh với vẻ mặt vô tội.
Vương Hằng sững người.
"Với lại, trước anh còn một vị khách nữa." Thụy Tuyết chỉ về phía bà Vương.
Vương Hằng cứng đờ mặt, vậy tức là ngay cả năm bát còn lại, anh cũng có thể không mua được?
Lúc này, bà Vương chủ động lùi lại hai bước, nói: "Tôi không mua nữa, cậu cứ lấy đi."
Trong lòng bà khẽ cười khẩy. Tưởng thuê hai người làm trò để diễn cảnh đông khách là có thể khiến người ta tranh giành mua hàng sao? Xin lỗi, chiêu này xưa rồi!
Đúng vậy, bà Vương hoàn toàn không tin rằng chỉ trong hai ngày, một quán vỉa hè lại có thể tích lũy được khách quen trung thành, lại còn hào phóng như vậy.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Tuy nhiên, ngoài mặt bà không vạch trần, chỉ nói: "Tôi thấy giá hơi đắt, nên không mua nữa." Vừa nói, bà vừa quay người bước đi. Nhưng bước chân lại chậm rãi một cách kỳ lạ, như thể đang chờ chủ quán gọi mình lại.
Thế nhưng, lúc này một giọng nam vui vẻ vang lên: "Nếu bà ấy không mua, năm bát còn lại tôi lấy hết được không?"
"Được chứ, vậy tất cả là của anh." Thụy Tuyết đồng ý ngay lập tức. ( truyện trên app T•Y•T )
Bà Vương sững sờ, sao lại là một người đàn ông mua hết số há cảo còn lại? Không phải đáng lẽ chủ quán sẽ gọi bà lại, nói rằng vì quen biết nên sẵn sàng bán cho bà một bát với giá 20 tệ sao?
Bà Vương vẫn đang ngẩn người thì Vương Hằng không nhịn được lên tiếng với chủ quán: "Chủ quán, làm nhiều há cảo hơn đi chứ! Có chút xíu thế này, làm sao đủ ăn được!" Anh chỉ cần một mình cũng có thể mua hết sạch.
Thụy Tuyết mỉm cười trấn an: "Từ ngày mai tôi sẽ tăng số lượng, yên tâm nhé."
Nghe vậy, Vương Hằng mới hài lòng cười rạng rỡ: "Chủ quán, há cảo nhà cô đúng là ngon tuyệt! Bình thường bố mẹ tôi chẳng mấy khi để tâm đến đồ ăn, lúc nào cũng bảo tôi tiêu tiền vào mấy món ăn là phí phạm. Vậy mà hôm qua tôi mua há cảo về, cho mỗi người một miếng. Cô đoán xem chuyện gì xảy ra? Họ nói rằng có những thứ đáng tiền thì nhất định phải mua, không thử thì uổng lắm!"
Thụy Tuyết bật cười. Nghĩ một lát, cô nói: "Vậy thì, nếu anh đã mua hết số há cảo còn lại, tôi sẽ đóng thêm nước súp cho anh nhé."
"Được luôn!" Vương Hằng vui vẻ đồng ý. Một lát sau, anh nhận túi nhựa từ tay cô, hớn hở rời đi.
Thế là, chỉ sau chưa đầy mười lăm phút mở hàng, Thụy Tuyết đã có thể thu dọn để về nhà.
Bà Vương, sau khi chứng kiến toàn bộ sự việc, cảm thấy như bị giáng một cú sốc lớn. Bà thất thần, lảo đảo rời đi với vẻ mặt ngơ ngác.
Thụy Tuyết thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về. Nhưng rồi...
"Meo~" Một chú mèo nào đó đột nhiên xuất hiện, ngang nhiên chào cô bằng một tiếng kêu mềm mại đáng yêu.
Thụy Tuyết không biểu lộ cảm xúc, nhìn thẳng vào nó: "Sao em lại đến nữa? Không sợ bị nấu à?"
"Meo meo meo!" Chú mèo đen trắng ngẩng đầu lên, cái đuôi khẽ đong đưa, đôi mắt sáng lấp lánh. Sợ gì chứ? Chị đâu có ăn mèo đâu!
Dù không hiểu tiếng mèo, nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm kiêu ngạo của nó, Thụy Tuyết cũng đủ biết chú mèo này tự tin đến mức nào!
Cô lạnh lùng nghĩ thầm: "Rồi sẽ có ngày chị đây phá lệ, thử xem món lẩu mèo có vị gì!"
Chú mèo đen trắng ngoan ngoãn ngồi xuống, trông hệt như đang chờ được cho ăn.
Thụy Tuyết lạnh nhạt nói: "Trả tiền trước, không có tiền thì không có ăn."
Chú mèo kêu lên một tiếng ai oán, ánh mắt đầy vẻ trách móc nhìn cô. Chị thay đổi rồi, chị không còn như trước nữa!
Thụy Tuyết: "..."
Tối qua trên đường về, có lẽ con mèo này đã bị đập đầu vào đâu đó. Rõ ràng từ trước tới giờ cô luôn giữ bộ mặt lạnh lùng mà!
"Há cảo đã bán hết rồi, em đứng đây cũng chẳng ích gì." Thụy Tuyết tiếp tục nói.
Chú mèo đen trắng hoàn toàn không tin, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn cô. Lại định lừa mèo nữa chứ gì! Mèo thông minh lắm, không dễ bị lừa đâu!
"Thật sự hết rồi." Thụy Tuyết mở nắp thùng gỗ ra để chú mèo nhìn rõ.
Chú mèo đen trắng tiến lại gần, ngó vào một cái, lập tức đơ người. Đừng nói đến há cảo tôm, ngay cả nước súp cũng chẳng còn giọt nào để lại cho mèo!
Chú mèo đau lòng đến mức muốn khóc.
Nhân lúc nó đang ngẩn ngơ, Thụy Tuyết nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó vội vàng rời đi. Đến khi chắc chắn đã đi xa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Chú mèo đen trắng hoàn toàn không có ý định đuổi theo. Nó chỉ nhìn bóng mình dưới đất mà thẫn thờ, trông như thể đã mất hết hy vọng sống.
Thụy Tuyết nghĩ, chắc mình vẫn an toàn. Con mèo này rõ ràng đã thành tinh từ lâu, nhưng chưa từng thấy ai đến quản lý nó, chứng tỏ mấy cái gọi là tổ chức xử lý linh dị trong truyền thuyết có lẽ không tồn tại.
**
Bà Vương vừa về đến nhà, con gái bà lập tức hỏi: "Thế nào rồi? Mẹ có mua được không?"
Bà Vương chậm chạp, phản ứng có phần lờ đờ: "Có hàng, nhưng mẹ không mua. Chủ quán đó hình như thuê người đóng giả khách, nhưng cũng không chắc nữa."
"Ý mẹ là sao?" Vương Xảo Xảo nhìn mẹ với vẻ khó hiểu.
Bà Vương kể lại toàn bộ sự việc, mong con gái phân tích giúp.
Vương Xảo Xảo nghe xong thì mặt đơ ra: "Tóm lại là, mẹ đến đầu tiên, nhưng vì chê giá đắt nên không mua. Sau đó có hai người khác đến mua, và há cảo tôm được bán hết sạch?"
"Mẹ nghĩ họ không phải khách thật, mà là người chủ quán thuê đến." Bà Vương khẳng định chắc nịch.
Vương Xảo Xảo không nhịn được đưa tay lên xoa trán. Mấy ngày nay cô phải tăng ca liên tục, cơ thể đã kiệt quệ. Cô chỉ muốn ăn một bát há cảo tôm để cải thiện bữa ăn, vậy mà mẹ cô nhất quyết không chịu mua, cứ khăng khăng cho rằng mọi chuyện có vấn đề! Cô cảm thấy mình thật sự không phải con ruột...
"Dựa vào đâu mà mẹ nói họ không phải khách mà là người được thuê?" Vương Xảo Xảo cảm thấy khó hiểu. Há cảo tôm ngon như vậy, đông khách là chuyện bình thường mà.
Bà Vương không còn cách nào khác, đành nói thật: "Một bát há cảo tôm giá bốn mươi tệ, ai mà chịu bỏ tiền ra mua? Trước đây mẹ mua là vì chủ quán giảm giá một nửa để quảng cáo. Giá giảm thì còn hợp lý, nên mẹ mới mua một bát."
"Bốn mươi tệ?" Vương Xảo Xảo ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cô nghe về giá của há cảo tôm, trước đó cô chưa từng hỏi kỹ.
"Con thấy đúng là có gì đó không ổn, đúng không?!" Bà Vương cố gắng tìm đồng minh.
Suy nghĩ một lát, Vương Xảo Xảo lắc đầu: "Đắt là đúng thôi, đồ người ta làm ngon như thế cơ mà."
Bà Vương nghẹn lời, không nói được gì thêm.
Vương Xảo Xảo tiếp tục nói: "Siêu thị cũng thường có chương trình giảm giá gạo, nhưng chẳng lẽ sau khi hết khuyến mãi, trở về giá gốc thì mẹ không mua nữa sao? Mua được giá ưu đãi thì coi như lời, còn không thì cứ mua giá gốc thôi."
"Nếu mẹ không muốn bỏ tiền ra, thì con sẽ trả. Con đã thèm món há cảo tôm này mấy ngày rồi, chỉ muốn ăn một bát, đâu có quá đáng chứ? Bây giờ ra ngoài đường, tùy tiện vào một nhà hàng ăn uống cũng mất hai ba trăm tệ, số tiền đó đủ để con ăn vài bát há cảo tôm rồi."
"Với lại, con làm việc vất vả như thế, chẳng phải là để kiếm thêm tiền, mua những thứ tốt hơn sao? Bây giờ hiếm lắm mới có món con muốn ăn, thì cứ mua đi, hà tiện làm gì!"
Do dự một lúc, Vương Xảo Xảo không nhịn được đổi ý: "Thôi, mẹ đưa địa chỉ cho con, con tự đi mua vậy." Cô sợ mẹ lại làm hỏng chuyện.
Bà Vương nhìn quanh, vẻ mặt ngơ ngác. Chỉ là một bát há cảo tôm thôi mà, ăn không được thì thôi, con gái bà làm gì mà căng thẳng thế chứ?
**
Trên đường về, Vương Hằng vừa đi vừa vui vẻ tính toán. Tổng cộng có năm bát há cảo, nhà anh có ba người, vậy thì hai người có thể được chia mỗi người hai bát. Bố anh vốn không thích ăn há cảo hay hoành thánh, cho ông một bát là đủ rồi.
Lần trước ăn vội vàng quá, lần này nhất định phải từ từ thưởng thức mới được. Nếu mẹ không ăn nổi hai bát, anh sẵn sàng giúp mẹ giải quyết bát còn lại!
Nhưng khi vừa bước vào nhà, Vương Hằng lập tức hóa đá. Sao bỗng dưng bảy cô, tám dì, cùng mấy đứa nhóc con lại tụ tập hết ở nhà anh thế này?!
Bố anh đang khoe khoang với họ: "Há cảo đó ngon lắm, nhưng hơi đắt một chút. Nhưng không sao, làng mình vừa giải tỏa mà! Học theo người ta, ăn uống cũng phải biết chọn món ngon."
Vương Hằng toát mồ hôi. Bố ơi, chuyện này không giống như kế hoạch ban đầu đâu! Người đông thế này thì làm sao đủ?!
"Ồ, A Hằng về rồi kìa." Không biết ai đó lên tiếng, cả đám người đồng loạt quay sang nhìn anh.
Vương Hằng cười còn khó coi hơn khóc: "Bố, người ta chỉ còn năm bát há cảo thôi, con đã mua hết mang về rồi..." Nhưng với từng này người, năm bát há cảo này sao mà đủ chia đây?!
Bố anh nổi giận: "Chỉ nhờ con làm chút việc cỏn con mà cũng không xong, đúng là vô dụng!"
Vương Hằng trợn trắng mắt. Anh vô dụng? Bố ơi, ai là người phát hiện ra món ngon này, bố còn nhớ không?
Cuối cùng, năm mươi chiếc há cảo được chia cho mọi người, mỗi người chỉ nhận được ba đến bốn chiếc.
"Wow!"
"Ủa?"
"Sao lại thế này?"
Trong nhà, tiếng trầm trồ kinh ngạc vang lên không ngớt.
Vương Hằng tìm một góc khuất, định bụng thưởng thức phần há cảo của mình, thì bất ngờ thấy mấy đứa nhóc con "tưng tưng tưng" chạy đến trước mặt. Chúng đang mút ngón tay, ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm vào bát há cảo của anh.
"Làm gì đấy?" Vương Hằng ôm chặt bát, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh. Nhưng thực tế, anh đã bị bao vây bởi "kẻ địch", không còn đường thoát thân.
"Ăn hết rồi..." Mấy đứa nhóc dán mắt vào bát há cảo của Vương Hằng, ánh nhìn không chịu rời đi.
Vương Hằng nước mắt lưng tròng. Ăn xong phần của mình rồi còn đến cướp phần của anh sao? Trẻ con nhà họ hàng đúng là... quá quỷ quái!