Hà Nhàn Bội giọng vốn đã cao, ngày thường nói chuyện còn nhẹ nhàng chậm rãi nên không mấy ai để ý, nhưng lúc này nói chuyện trong cơn bực tức, âm thanh vốn dễ nghe lập tức trở nên the thé chói tai. Từng câu từng chữ như đánh thẳng vào dây thần kinh, khiến người ta không khỏi cảm thấy khó chịu.
Trong phòng, không ai lên tiếng. Ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung trên người người phụ nữ trước mặt. Ghế lô rộng rãi mà chỉ có mỗi mình cô ta lải nhải liên hồi, giọng nói quẩn quanh khiến người nghe không khỏi bức bối.
Tần Lộ ngồi trên ghế, hơi nheo mắt liếc nhìn cô ta. Tuy trên mặt không tỏ rõ vẻ khó chịu, nhưng đáy mắt lại hiện lên tia lạnh nhạt, trông có vẻ tâm trạng chẳng còn dễ chịu nữa.
Diệp Trường Sinh liếc mắt nhìn qua Tần Lộ, lập tức hiểu ra, cô cũng chẳng ưa gì người phụ nữ kia.
Chỉ là, mặc cho Tần Lộ chẳng buồn giấu vẻ chán ghét, người phụ nữ đó lại không thèm để ý, hay đúng hơn là hoàn toàn không có cảm giác, vẫn tiếp tục huyên thuyên như chẳng có chuyện gì.
Hà Nhàn Bội nghiêng người chen vào giữa Tần Lộ và Thôi Quốc Thắng, chắn ngang tầm mắt hai người. Cô ta cứ cúi người về phía trước, giọng nói vẫn chói tai như cũ: “Anh cũng phải nói một câu chứ! Anh làm em tức chết rồi! Em mặc kệ, đã là con trai bảo bối của anh, hôm nay em với nó bị uất ức như vậy, anh phải đứng ra phân xử cho mẹ con em!”
Diệp Trường Sinh dùng khăn giấy che mũi, đợi một lúc mới cảm thấy cơn hắt xì bị đè xuống, nghiêng đầu liếc Hạ Cửu Trọng một cái, rồi mới quay lại nhìn sang bên kia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT