Thôi Quốc Thắng nói xong thì dừng lại, theo bản năng liếc nhìn về phía Diệp Trường Sinh.
Diệp Trường Sinh thật ra không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ lặng lẽ nhìn ông, ý bảo ông tiếp tục.
Có lẽ vì bên kia thái độ quá mức bình tĩnh, trong lòng Thôi Quốc Thắng cũng trấn định lại khá nhiều. Chỉ hơi ngập ngừng một chút, ông lại tiếp tục: “Ban đầu cảm thấy có gì đó không ổn là bởi vì trong nhà đồ đạc cứ vô duyên vô cớ xuất hiện ở những nơi không nên có mặt.”
Ông hạ giọng nói: “Cây bút máy tôi để trên bàn đọc sách, hôm sau lại thấy nó xuất hiện trong phòng khách. Những đồ vật khác cũng không đúng chỗ theo trí nhớ của tôi, thậm chí cả tài liệu mà tôi khóa trong ngăn kéo để dùng hôm sau cũng biến mất không lý do. Nhà tôi không thuê người giúp việc, vợ và con trai lại nhất mực phủ nhận từng vào thư phòng. Tuy lúc đó tôi thấy chuyện có chút kỳ lạ, nhưng cũng không quá để tâm.”
“Nhưng sau đó, những điều bất thường trong nhà ngày càng nghiêm trọng hơn.”
Thôi Quốc Thắng mím môi như đang nhớ lại điều gì: “Rõ ràng lúc ra khỏi nhà tôi đã kéo rèm, nhưng mỗi lần về thì rèm đều được buông kín lại. Trời nóng như vậy, tôi ở nhà một mình mà cứ cảm thấy quanh người như có luồng hơi lạnh len lỏi tận vào xương cốt.”
“Buổi đêm đi vệ sinh, thỉnh thoảng còn nhìn thấy một bóng mờ thoắt ẩn thoắt hiện, mọi thứ trở nên rất kỳ quặc... Nhưng so với những suy nghĩ khác, tôi vẫn luôn tự an ủi rằng mình gần đây quá mệt mỏi nên mới sinh ra ảo giác.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT