Thôi Quốc Thắng trong cơn mơ màng cảm thấy như mình vừa trải qua một giấc mộng rất dài.
Trong mơ, Thôi Dương vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh chưa biết đi, được quấn tã, ôm trong ngực ông. Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, đường nét dù chưa rõ ràng nhưng cũng có thể thấy tương lai sẽ là một đứa trẻ rất tuấn tú, khôi ngô.
Trẻ sơ sinh mềm nhũn như không có xương, ông ôm nó trong ngực, cảm giác như chỉ cần động nhẹ một cái là có thể làm nó đau. Cả người cứng đờ, không dám cử động. Đứa bé trong ngực như cảm nhận được sự lúng túng ấy, ê a cười thành tiếng, trong miệng phun bong bóng nhỏ, rồi lúc ông cúi xuống, nó còn phun cả nước miếng vào mặt ông.
Nhưng ông không giận. Ông cứ thế nhìn nó khua khoắng tay chân, khanh khách cười với ông. Tiếng cười mềm mại, như thể có thể khiến tim người ta tan chảy.
Ông ôm nó, cảm giác như bản thân cũng trẻ lại.
Ông bón cơm cho nó, dỗ nó ngủ, cùng nó chơi đùa, kiên nhẫn dạy nó mọi thứ ông biết tri thức, cách sống, cách làm người. Mọi điều ông có, ông đều đem ra dạy dỗ, truyền lại cho đứa bé ấy.
Thời gian trôi, nó lớn lên, trở thành một cậu bé hoạt bát, cởi mở. Gương mặt rạng rỡ, nụ cười sáng ngời, càng ngày càng xuất sắc, đến mức khiến người làm cha như ông cũng phải tự cảm thấy không bằng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT