Tuy là lần đầu tiên gặp kiểu phụ nữ vô lý đến mức đó, nhưng cái “tiểu đạn pháo” kia xem ra lại rất quen thuộc với cảnh tượng này. Hắn đứng sau lưng người phụ nữ, nhìn Diệp Trường Sinh đang chật vật ngồi dưới đất mà cười đắc ý, lại còn tỏ vẻ kiêu ngạo. Thỉnh thoảng, nó còn làm mặt xấu, phun nước bọt, cái vẻ khiêu khích đó khiến người ta chỉ muốn nghiến răng.
Diệp Trường Sinh từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, dùng tay còn lành lặn phủi bụi trên người, mày hơi nhíu lại, như đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì.
“Tôi đang nghĩ…” Một lúc lâu sau, Diệp Trường Sinh mới chậm rãi lên tiếng, giọng đều đều nhìn về phía người phụ nữ. “Bây giờ chi phí khám chữa bệnh đắt đỏ lắm. Vào bệnh viện, dù là bệnh nặng hay nhẹ thì cũng phải bị lột một lớp da. Huống hồ đứa trẻ này còn nhỏ thế, nếu bị thương thì còn phải theo dõi, điều trị sau đó. Cô bảo tôi bồi thường, tôi e là không kham nổi.”
Mái tóc đen mềm mại rũ xuống hai bên má, gương mặt vốn đã trẻ lại càng ngoan ngoãn vô hại.
“Cho nên tôi nghĩ, đã đâm thì sao không đâm cho xong luôn?”
Thiếu niên mím môi cười khẽ, đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn người phụ nữ. Ánh mắt rõ ràng thuần khiết trong trẻo, vậy mà lại khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo đến mức nghẹt thở. Trái ngược với điều đó là giọng nói dịu nhẹ, mềm mại đến mức như có chút rụt rè: “So với đâm bị thương, đâm chết chẳng phải đơn giản hơn sao? Giết một người, cùng lắm cũng chỉ bồi thường vài trăm triệu... Khoản đó tôi trả được đấy, cô thấy sao?”
Lưng Hà Nhàn Bội bất giác lạnh toát. Cô ta lập tức trừng mắt nhìn hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play