Thấy chiếc xe tải lù lù chạy ngang qua mà không dừng lại, Trì Tảo giận tím mặt:

“Ơ kìa? Anh tài xế, anh chạy luôn là sao đấy? Không thấy tôi vẫy tay à? Dù gì cũng phải hỏi một câu chứ, chỗ này nhìn thôi là biết vừa có chuyện mà!”

Nơi này cách thị trấn một đoạn khá xa, người bình thường mà đi bộ thì phải mất hơn ba, bốn chục phút. Trước kia với linh lực còn đầy, cô chỉ mất mấy phút là có thể bay vèo về. Nhưng giờ thì…

Linh lực vừa bị rút sạch vì mở Quỷ Môn, giờ cô không thể tung mình mà đi được nữa. Chẳng lẽ phải lết bộ như người thường?

Chợt nhớ ra chuyện gì, Trì Tảo vỗ trán:

“Đúng rồi! Hồi còn ở tu tiên giới, mình có luyện một loại đan dược khôi phục linh lực nhanh mà!”

Nghĩ đến đây, cô vung tay một cái. Ngay lập tức — một lọ sứ nhỏ xinh xuất hiện trong lòng bàn tay.

Trì Tảo mở nắp lọ ra liếc nhìn:

“Ủa? Cái quỷ gì… còn đúng năm viên?”

Nhìn mấy viên đan dược óng ánh bên trong, cô đau lòng đến muốn khóc:

“Cứu mạng… ít thế này thì xài cái nào cũng đau như cắt ruột!”

Nếu chỉ để về lại thị trấn mà xài một viên hồi linh đan, chẳng phải là dùng pháo hạng nặng để đuổi muỗi à?

Cô ngậm ngùi đậy nắp, cẩn thận bỏ lại vào túi trữ vật, vừa bỏ vừa tự nhủ:

“Phải để dành đến lúc cần thiết mới dùng, biết đâu lần sau gặp quỷ cấp đại boss, chưa kịp thở đã đi đời.”

Cắn răng chịu đựng, Trì Tảo đành phải lết từng bước nhỏ tính quay về… Nhưng chưa đi được hai bước, phía trước bỗng sáng lòa ánh đèn xe, rọi thẳng vào mắt cô. Cô đưa tay lên che mắt theo bản năng.

Ngay sau đó — chiếc xe tải ban nãy phanh kít trước mặt cô.

Tài xế ló đầu ra khỏi cửa sổ, cười ngượng:

“Cô bé ơi, lên xe đi!”

Trì Tảo khựng lại vài giây, sau đó chậm rãi bước lên, khóe môi nhếch lên một chút như có như không.

Trên xe.

Anh tài xế run run quay sang nhìn Trì Tảo:

“Cô bé này… cô, cô là… người thật hả?”

Trì Tảo bật cười:

“Anh trai à, tôi là người thật trăm phần trăm, không tin thì sờ tay tôi xem, nhiệt độ cơ thể thật mà!”

Anh tài xế toát mồ hôi:

“Ờ… thôi không cần sờ đâu… biết cô là người là được rồi.”

Nói thế nhưng mặt vẫn còn tái mét.

“Nhưng mà…” Tài xế liếc cô, rồi nhìn về phía con đường lúc nãy, chần chừ hỏi:

“Nửa đêm nửa hôm, cô đi ra từ cái chỗ vừa xảy ra tai nạn… là sao? Có chuyện gì à?”

Trì Tảo bịa liền không suy nghĩ:

“Tôi với sư phụ cãi nhau, bực quá nên bỏ nhà đi. Đi được nửa đường thì thấy hối hận, giờ muốn quay về.”

Thấy tài xế vẻ mặt vẫn còn lo lắng, Trì Tảo nhìn anh ta một cái rồi nhẹ giọng hỏi:

“Anh có một đứa con gái 12 tuổi, đúng không? Cơ thể nó yếu, bệnh suốt.”

“Cái gì cơ?”

Tài xế giật bắn cả người, trán lấm tấm mồ hôi:

“Sao cô biết??”

Không lẽ… không phải người thật?

Nghĩ tới đây, tay anh ta run run, suýt nữa đánh lái lệch đường. May mà vội trấn tĩnh, gồng mình bám chặt tay lái, thở hồng hộc.

Nhìn bộ dạng căng thẳng của đối phương, Trì Tảo cũng đành cười khổ:

“Anh đừng sợ, tôi là người tu đạo, không phải thứ gì ‘không sạch sẽ’. Những gì tôi vừa nói đều là nhìn qua tướng mạo mà đoán ra được.”

Nói rồi, cô móc ra hai lá bùa nhỏ, gấp gọn thành hình tam giác, đưa về phía bác tài:

“Chúng ta là người có duyên, tặng anh hai lá bùa hộ mệnh này.”

Tài xế nhìn hai lá bùa… tay thì vẫn giữ chặt vô lăng, không dám với ra.

Trì Tảo chậm rãi nói:

“Con gái anh sinh vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm — bát tự thuần âm, kiểu thể chất này từ nhỏ đã dễ dính mấy thứ không sạch sẽ, nên hay bệnh vặt là chuyện bình thường. Để con bé đeo lá bùa này của tôi, sẽ ngăn được mấy thứ dơ bẩn tiếp cận. Thân thể tự nhiên cũng khỏe lại.”

Nói đến đây, cô dừng lại một chút, rồi nhướng mày bổ sung:

“Còn nữa, anh làm nghề chạy xe đêm, chắc chắn cũng từng gặp mấy chuyện không thể giải thích. Anh có thể an toàn sống tới bây giờ, một phần cũng nhờ vào việc thường ngày hay làm chuyện tốt. Cho nên một lá bùa còn lại, anh giữ bên mình. Nó sẽ bảo vệ anh bình an.”

Tài xế nghe xong, ánh mắt liền sáng lên, xúc động rút bóp tiền trong túi:

“Cảm ơn! Cảm ơn cô! Nhưng tôi không thể nhận không thứ quý giá như vậy, bùa hộ mệnh này bao nhiêu tiền? Tôi mua!”

Trì Tảo nhẹ nhàng nhét lá bùa vào tay anh ta, miệng cong cong cười:

“Tiền trả rồi còn gì.”

“Ơ? Tôi trả lúc nào?”

Lái xe ngơ ngác chưa kịp hiểu, thì Trì Tảo đã mỉm cười bổ sung thêm một câu:

“Tôi ngồi xe anh mà không trả tiền. Coi như hai cái bùa này là tôi cầm cố đi.”

Tài xế cúi đầu nhìn lá bùa, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả, gần như muốn rơi nước mắt.

“Xem ra… cô thực sự là cao nhân. Lúc trước tôi mắt mù mới tưởng cô là thứ ‘không sạch sẽ’ gì đó…”

Trì Tảo phất tay, vẻ mặt thảnh thơi:

“Việc nhỏ việc nhỏ, không trách anh được.”

Cũng may người tài xế này không phải dân ở vùng Bạch Thạch trấn, nếu biết nơi anh vừa gặp cô là “tam lý tà địa” nổi tiếng, âm khí nặng đến mức quỷ sai còn ngại bén mảng, có khi anh sợ quá đạp ga chạy thẳng về quê luôn rồi.

Lúc đó cô chỉ chăm chăm lo bắt xe, nào nhớ ra mình còn đang đứng giữa hiện trường tai nạn xe? Bác tài không bị dọa té xỉu tại chỗ là may rồi.

Mười phút sau, Trì Tảo xuống xe tại thị trấn Bạch Thạch, tài xế tiếp tục lên đường giao hàng ở nơi khác.

Vừa về tới bệnh viện, việc đầu tiên cô làm là ghé qua phòng bệnh của Trương Nhược Tinh. Thấy cái mặt bị ong đốt sưng vù của cậu ta nay đã xẹp đi kha khá, cô cũng yên tâm nằm dài trên chiếc ghế ngoài phòng bệnh nghỉ ngơi.

Do linh lực bị hao gần hết, Trì Tảo ngủ một giấc sâu như chết.

Sáng sớm hôm sau.

Vừa hửng sáng, Lý Dương đã như thường lệ thức dậy rất sớm. Hắn dựa vào quải trượng đi ra khỏi phòng, rồi theo tiếng lạch cạch trong bếp mà bước tới:

“Mẹ? Sao mẹ dậy sớm vậy? Không phải con đã nói rồi à, để con dậy nấu sáng cho?”

Bà Chu — mẹ hắn — cười hiền hậu:

“Con mỗi ngày vất vả dậy sớm đi bán đồ ăn, mẹ không giúp được gì thì ít nhất cũng làm cho con bữa sáng.”

Vừa quay đầu lại nhìn thấy con trai đang bước qua cửa bếp, trong tay bà cầm cái chảo, lập tức… “rầm” một cái — cái chảo rơi thẳng xuống đất.

Lý Dương hoảng hốt:

“Mẹ! Mẹ sao vậy? Có phải thấy không khỏe không?”

Hắn vội vàng ném quải trượng, lao đến chỗ bà.

Bà Chu run run chỉ vào chân hắn, mặt đầy vẻ không tin nổi:

“Con… con trai… chân của con…”

“Chân? Chân con thì sao?”

Lý Dương còn chưa nói hết, thì lập tức cúi đầu nhìn xuống chân mình.

Từ sau vụ tai nạn năm đó, chân phải của hắn luôn cong quặp, đi lại phải dựa vào quải trượng, mà thậm chí cũng không thể đặt hẳn bàn chân xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play