Nếu là trước đây, chỉ cần cố duỗi thẳng chân thôi cũng đau đến mức toát mồ hôi.

Nhưng giờ thì khác, không những duỗi thẳng được, mà còn có thể bước đi mạnh mẽ hăng hái nữa!

Lý Dương thử bước vài bước, chân phải ngoại trừ hơi tê tê ra, thì chẳng còn cảm giác khó chịu nào cả, đi lại cũng chẳng cần chống gậy!

“Mẹ ơi! Hình như chân con… thật sự khỏi rồi!!”

Lý Dương vừa kinh ngạc vừa vui mừng hét to.

Ngay lập tức, hắn nhớ tới viên thuốc nhỏ mà Trì Tảo đưa tối hôm qua, hưng phấn giải thích:

“Là tiểu sư phụ Trì Tảo! Là viên thần dược mà cô ấy đưa cho con đó!!”

Ai mà ngờ, viên “kẹo Ha Mi” ngọt ngào kia, lại thật sự có thể trị tận gốc chấn thương cũ của hắn!

Nhớ lại việc mình từng nghi ngờ hiệu quả viên thuốc, Lý Dương chỉ muốn vả cho mình một cái thật kêu.

Cũng may cuối cùng vẫn là “ma xui quỷ khiến” mà nuốt luôn viên kẹo ấy vào bụng, bằng không thì đúng là bỏ lỡ cơ hội lớn nhất đời rồi!

Bà Chu không kìm được, nước mắt tuôn rơi, nắm chặt tay con trai run run nói:

“Tiểu sư phụ Trì Tảo và Quan chủ Tần đều là người tốt lòng mang đại từ đại bi! Con trai à, mau theo mẹ lên Vân Tổ Quan thắp hương lạy tạ tiểu sư phụ đi!”

Bà vừa nói vừa kéo tay con trai định đi luôn.

May mà Lý Dương vẫn còn giữ lý trí.

“Mẹ khoan đã, tiểu sư phụ hôm qua đã cùng cháu trai lớn của cô ấy về Nam Thành rồi. Vân Tổ Quan hiện giờ cũng đang đóng cửa. Mình có muốn đến cũng không gặp ai, đợi khi nào cô ấy quay lại rồi chúng ta cảm ơn sau cũng chưa muộn!”

Bà Chu gật gật đầu, vừa vỗ trán vừa nói:

“Xem đầu óc mẹ này, suýt thì quên mất chuyện đó. Không đi được thì thôi, nhưng lòng biết ơn thì vẫn phải có.”

Hai mẹ con ra sân, quỳ hướng về phía đỉnh núi Vân Tổ Phong xa xa, ngọn núi cao nhất khu vực này, có thể nhìn thấy từ trấn Bạch Thạch — dập đầu ba cái cảm tạ ân đức.

Sau khi ăn sáng xong, Lý Dương chuẩn bị ra ngoài hái ít rau củ tươi đem đi bán, nhưng khi xốc miếng nylon đậy trên balo lên, đập vào mắt hắn lại là một thẻ ngân hàng cùng một tờ giấy viết tay.

Hắn ngẩn người, rồi cúi xuống nhặt cả hai thứ lên.

Tờ giấy kia viết chữ rồng bay phượng múa, khí chất mạnh mẽ khác hẳn người thường:

“Anh Lý Dương, tuy là lần đầu gặp mặt nhưng tôi cảm thấy vô cùng thân thiết.

Tôi biết cuộc sống của anh và bác gái không dễ dàng, trong thẻ có một trăm vạn. Coi như là tôi cho anh mượn.

Anh có thể lấy số tiền này làm ăn buôn bán, đợi sau này sinh ý phát đạt rồi trả lại tôi cũng chưa muộn.”

Người để lại tờ giấy, chính là Trương Minh Đức.

Dù chỉ mới tiếp xúc rất ngắn, nhưng Minh Đức đã nhìn ra Lý Dương là người chất phác, chính trực, không dễ gì nhận ơn người khác. Nếu đưa tiền thẳng, chắc chắn họ sẽ không nhận, nên ông mới nghĩ ra cách kín đáo này.

Lý Dương đọc xong, không kìm được — một nam tử cao lớn, vậy mà nước mắt lại rơi xuống như mưa.

Bà Chu đang rửa chén nghe thấy tiếng con trai khóc liền hoảng hốt chạy ra:

“Con ơi! Con sao vậy? Chân lại đau à?”

Lý Dương lắc đầu, không nói gì, chỉ im lặng đưa tờ giấy cho mẹ.

Bà Chu đọc xong, trầm mặc thật lâu, rồi khẽ thở dài:

“Trương tiên sinh cũng là người cực kỳ tốt bụng…”

Sau đó, bà nhìn thẳng vào con trai, nghiêm túc hỏi:

“Con định làm gì với số tiền này?”

Lý Dương đáp bằng giọng chắc nịch:

“Mẹ à, con muốn để mẹ sống một cuộc sống tốt nhất. Con định dùng số tiền này để bắt đầu buôn bán. Chỗ chúng ta hoa quả phong phú, mà thời buổi bây giờ là thời đại bán hàng online với giao hàng tận nơi. Trước đây con nghe nói con trai chú Vương sắp chuyển vào thành phố, đang lo vườn trái cây nhà họ không ai trông. Con định thuê lại vườn đó, rồi mở rộng luôn núi sau nhà mình, trồng thêm một vườn trái cây riêng.”

Lý Dương thật ra đã sớm nghĩ đến chuyện làm ăn rồi, chỉ là lúc đó chân cẳng không tiện, trong tay cũng chẳng có mấy đồng, đúng kiểu có chí mà không có lực.

Nhưng giờ thì khác rồi chân đã khỏi, tiền cũng có, còn gì mà không làm tới? Hắn lúc này đúng kiểu nhiệt huyết sục sôi, tràn đầy khí thế muốn làm giàu!

“Được! Con cứ làm những gì mình muốn, mẹ ủng hộ con hết mình!” Bà Chu vỗ vai hắn, cười rạng rỡ.

“Chỉ có điều số tiền này… sau này nhất định phải trả lại cho Trương tiên sinh.”

“Mẹ yên tâm đi! Con trai nhất định cố gắng kiếm tiền, tranh thủ trả càng sớm càng tốt!”

Lý Dương giơ tay lau nước mắt, trong lòng vừa cảm động vừa quyết tâm.

Dù là tiểu sư phụ Trì Tảo hay người anh em Trương Minh Đức, ân tình này — hắn cả đời không quên được.

Tại bệnh viện.

Vì hôm qua phải trèo lên Vân Tổ Phong, hai chân Trương Minh Đức giờ đây đau nhức y như bị phế, đi đứng cứ như zombie, khiến người đi đường nhìn mà không khỏi tò mò đánh giá.

“Ai u, cô nhỏ của cháu ơi, sao lại ngủ ở đây vậy? Không phải cô bảo đã có chỗ ở rồi sao?”

Vừa được tài xế thả xuống cổng bệnh viện, Trương Minh Đức đã thấy Trì Tảo co ro như một cục bông nhỏ, ngủ ngon lành trên chiếc ghế lạnh toát ngoài hành lang, lập tức cảm thấy đau lòng vô cùng.

Càng nghĩ càng thấy bản thân vô dụng, khách sạn trên trấn dù hơi cũ kỹ nhưng dù gì cũng có giường nệm ấm áp, ông ngủ ngon lành một đêm, còn cô nhỏ của ông thì lại vạ vật ở đây.

Tức chết mất!

Trương Minh Đức suýt nữa thì muốn xông vào phòng bệnh, kéo ngay cái tên nhóc Trương Nhược Tinh xuống khỏi giường, để cô nhỏ của ông lên nằm bù.

Cái tên nhóc không có mắt nhìn kia! Dám để cô nhỏ của ông nằm ghế băng lạnh buốt, đúng là muốn bị phạt phải cắt tiền sinh hoạt một tháng!

Nghe thấy tiếng gọi, Trì Tảo ngáp một cái rồi uể oải ngồi dậy, ánh mắt mơ màng nhìn ông:

“Ồ? Hóa ra là cháu trai lớn à? Chào buổi sáng nha~”

Nói chuyện còn ngái ngủ, giọng cũng kéo dài uể oải, trông chẳng khác gì một con mèo vừa bị lôi ra khỏi ổ. Rõ ràng là còn chưa ngủ đủ, cả người nhìn qua cũng đầy vẻ mệt mỏi.

Đam mê số 1 của Trì Tảo: Ngủ!

“Chào buổi sáng cô nhỏ! Cô đói không? Cháu trai lớn mời cô đi ăn sáng nhé?”

Trương Minh Đức dùng giọng điệu dỗ con nít mà hỏi.

Nội tâm của ông SOS: Aaaa cô nhỏ của tôi sao lại đáng yêu đến thế này chứ!!

Cứ như con gái ruột ấy! Lại còn đúng gu nữ nhi trong mơ của tôi nữa kìa!

Mặc dù Trì Tảo là trưởng bối, nhưng điều đó không hề cản trở suy nghĩ của ông là muốn đem cô về nuôi như một cô con gái nhỏ đáng yêu!

Trì Tảo nghe vậy thì sờ bụng đã đói meo từ lâu, gật đầu rất thành thật:

“Được nha! Tôi biết trong trấn có quán ăn sáng ngon nhất, để tôi dẫn chú đi!”

Đam mê số 2 của Trì Tảo: ĂN!

“Đi luôn đi, giờ đi luôn!”

Trương Minh Đức vui sướng như bay.

Cô nhỏ của ông chủ động dẫn đi ăn sáng ở “quán ngon nhất trấn” — đãi ngộ này người thường làm gì có cửa!

Ba người vừa bước ra khỏi bệnh viện, Trì Tảo đột nhiên khựng lại, sau đó chớp chớp mắt nhìn Trương Minh Đức đang cười toe toét:

“Chờ đã… hình như chúng ta quên mất cái gì thì phải?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play