Lúc này, cả người Vương Ma Tử như vừa bị ngâm trong máu loãng rồi vớt ra. Từng vệt máu tí tách nhỏ giọt trên người hắn, nhanh chóng tạo thành một vũng đỏ tươi rõ mồn một ngay dưới chân.

Con mắt còn sót lại của hắn — cái đã suýt bị văng ra lúc đập đầu vào đá, giờ đây lủng lẳng lòi hẳn khỏi hốc mắt, tròng mắt dính đầy máu vẫn còn lăn tăn chuyển động mấy vòng, nhìn trông không khác gì con mắt đồ chơi bị trẻ con nhai nát.

Hắn nhìn chằm chằm cái thân thể nát bươm của mình, lập tức gào lên như phát điên:

“Không!!! Tao sao có thể chết được?! Cơ thể tao thế quái nào lại thành ra thế này? Tao còn chưa muốn chết!!”

“Đây là đâu? Sao hồi nãy tao cứ đi mãi đi mãi mà không thoát ra được?”

“Còn tụi kia đâu rồi?! Bạn bè gì mà bỏ tao lại một mình trốn mất dạng hết vậy? Lũ phản bội! Tao nhất định phải giết hết tụi bây!!”

Vương Ma Tử rõ ràng là quên sạch chuyện mình bị tai nạn xe, giờ nổi điên lên, đi qua đi lại như con chó dại, vừa gào vừa tru, tiếng rống lớn tới mức mấy quả núi xung quanh cũng phải vọng lại mấy lần.

Thấy oán khí trên người hắn càng lúc càng nặng, có xu hướng chuẩn bị hóa thành ác quỷ, Trì Tảo giơ tay móc móc lỗ tai suýt bị hắn gào điếc, mặt lạnh tanh, không kiên nhẫn nói:

“Im cái mõm chó của anh lại! Kêu nữa là bà đây tiễn anh xuống địa phủ gặp lại cả đám anh em đấy.”

Lời còn chưa dứt, Vương Ma Tử vốn đang quay lưng về phía cô đột nhiên… xoay đầu một vòng 180 độ, con mắt lủng lẳng ấy dán chặt lên người Trì Tảo, nửa bên mặt trầy nát của hắn nhe ra một nụ cười kinh dị.

“Đã chết thì thôi, mày cũng ở lại với tao đi!”

“Dù mày ngốc, nhưng trông cũng còn được, tao… tạm chấp nhận!”

“Khặc khặc khặc khặc khặc…”

Chưa dứt câu, Vương Ma Tử đã như con dơi lao thẳng về phía Trì Tảo, móng tay dài ngoằng dính máu vươn ra định bóp cổ cô một cái cho “về chầu ông bà”.

Nhưng mà Trì Tảo vẫn đứng yên như tượng, không thèm nhúc nhích.

Gió đêm khẽ lướt qua, mái tóc dài mềm mại phất lên, lộ ra gương mặt tinh xảo đẹp đến hút hồn của cô.

Ngay khi bàn tay máu me của Vương Ma Tử chạm vào người cô, hắn lập tức như chạm phải bàn ủi đang đỏ lửa, bị phỏng đến mức tay xì khói luôn tại chỗ!

“AAAAA!!!!!!!”

Vương Ma Tử gào rú, giật tay về, cúi đầu nhìn bàn tay bị cháy phồng rộp, ánh mắt hoảng loạn:

“Mày… mày là cái giống gì vậy?! Mày đã làm gì với tao?!”

Trì Tảo nheo mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh tanh:

“Đồ ngu, anh đang gọi ai vậy?”

Dứt lời, cô nhấc chân đá thẳng một cú kiểu ninja — bốp! Vương Ma Tử bị bay ra ngoài như cái bao tải.

Cô dù ngốc suốt hai năm thật, nhưng cũng không cần người ta nhắc đi nhắc lại cái chuyện nhục nhã đó chứ? Thử hỏi, đây không phải là đang ráng bào mòn lòng tự trọng của người ta à?

Vương Ma Tử văng xa một đoạn, rơi cái bịch xuống đất, đầu hắn cũng vì lực va chạm mà… lăn ra ngoài như trái banh, lăn tít tắp mấy vòng, cuối cùng đầu với thân hoàn toàn tách biệt.

“AAA!! Cái đầu của tao!!!”

Vương Ma Tử thét lên thảm thiết, thân thể không đầu của hắn vẫn theo bản năng giơ tay sờ sờ cái cổ trống trơn.

Ngay sau đó, thân thể hắn bò như giun vài mét, cố gắng lò dò tìm lại cái đầu.

Chờ đến khi hắn nhét đầu về đúng vị trí, một bên mặt lõm sâu bỗng nhe răng cười như vừa thắng lớn.

“May quá may quá, còn gắn lại được!”

Ngay khi hắn còn đang mừng húm vì vá đầu thành công, phía trước bỗng vang lên tiếng bước chân lộp cộp đều đều…

“Cô… cô định làm gì?” Vương Ma Tử run như cầy sấy, quay đầu nhìn Trì Tảo bằng ánh mắt sợ hãi.

Hắn đột nhiên phát hiện, người mà mình quen biết suốt hai năm qua — con nhỏ luôn bị cả trấn chê cười, thật ra từ đầu đến cuối hắn chưa từng hiểu nổi cô.

Sau khi chết mới biết hóa ra Trì Tảo mạnh tới mức nghịch thiên, nghĩ đến việc mình vừa bị cô đập cho tơi bời, hắn không khỏi co rúm người lại.

Dù sao cũng là quỷ rồi mà còn không đánh lại, chênh lệch thực lực này… quả thật chấn động.

“Tất nhiên là…” Trì Tảo lạnh nhạt lên tiếng.

“…Tiễn anh xuống địa phủ đoàn tụ với đám anh em của mình chứ còn gì.”

Dứt lời, cô nhấc chân đá nhẹ một cái xuống đất, lập tức một cánh cổng đen ngòm như mực hiện ra ngay trước mặt hai người — Quỷ Môn Quan mở ra, từng đợt âm khí lạnh lẽo tràn ra ngoài.

“Aaaa không không không!! Đừng mà!!”

Vương Ma Tử sợ tới mức suýt tiểu ra quần, nghĩ đến mớ tội lỗi mình gây ra lúc còn sống, hắn thừa biết nếu xuống địa phủ thì đời hắn xem như đi bụi thật rồi. So với bị đày đọa, thà rằng làm cô hồn dã quỷ, còn được tự do.

“Trì Tảo! Chúng ta dù gì cũng quen biết hai năm, cô… cô tha cho tôi lần này được không? Tôi thề, tôi sẽ làm lại từ đầu, à không… làm lại từ quỷ, sống tốt hơn, không hại ai nữa!” Vương Ma Tử quỳ rạp dưới đất, nước mắt nước mũi ròng ròng, như đang đóng phim truyền hình lúc 8 giờ tối.

Trì Tảo hất tóc, gương mặt bình tĩnh:

“Anh nghe qua câu này chưa?”

“Hả? Câu gì…?”

“Chó không chừa được tật ăn phân.”

Bốp!

Không đợi hắn phản ứng, Trì Tảo giơ tay vỗ mạnh lên đầu hắn một cái. Ngay tức thì, một luồng ánh sáng bùng lên, Vương Ma Tử bị ép vào Quỷ Môn Quan, cánh cửa lập tức khép lại, trả lại mặt đất vẻ yên tĩnh vốn có.

Cô thở dài, lắc đầu:

“Tin tưởng cái thể loại như hắn có thể ‘cải tà quy chính’, tôi thà tin heo mẹ biết leo cây còn hơn.”

Quỷ giỏi nhất là lừa người, mồm miệng ngọt như đường hóa học, tin bằng niềm tin và hy vọng.

Tiễn xong Vương Ma Tử, Trì Tảo bỗng loạng choạng vài bước, cơ thể nhẹ nhàng lảo đảo như thiếu nữ văn nghệ. Cô cố ổn định lại thân thể rồi cười nhạt một tiếng:

“Sau khi độ kiếp thất bại… linh lực tản loạn đến mức mở một cái Quỷ Môn cũng mệt như vậy sao?”

Cô dứt khoát ngồi luôn xuống đất thiền định, nhắm mắt dưỡng thần. Nửa tiếng sau, linh lực mới từ từ hồi phục được một chút, cô mới gượng đứng dậy.

Đưa mắt nhìn quanh, Trì Tảo phát hiện không khí quái dị ở đây không phải tự dưng mà có. Ánh mắt cô hơi nheo lại, hóa ra là trận pháp phong tà do sư phụ cô bày lúc trước đã bị phá hỏng từ lúc nào không hay.

Nơi này vốn đã là đất âm, giờ trận pháp vỡ, âm khí tràn ra… tai nạn xảy ra cũng là chuyện dễ hiểu. Mà điều đó cũng giải thích tại sao Vương Ma Tử chết rồi mà không bị âm sai dẫn đi — hắn bị kẹt ở đây, như cá mắc lưới.

“Tam Kim này… đúng là danh bất hư truyền. Một nơi âm khí nặng tới phát sợ.”

Không xử lý sớm, không đến ba ngày nữa, ở đây thể nào cũng có người chết thêm.

Nghĩ vậy, Trì Tảo thở dài một hơi, mỏi mệt mà vẫn phải xắn tay lên làm việc. Cô một lần nữa bày lại một trận trừ tà phong thủy, giúp trấn áp âm khí, phong lại miệng trận.

Bận rộn xong xuôi, đúng lúc có một chiếc xe tải nhỏ chạy ngang qua.

Mắt Trì Tảo sáng lên, cô vội vàng giơ tay vẫy:

“Anh tài xế, phiền anh cho tôi quá giang một đoạn nha!”

Tài xế vừa lái vừa ngáp, nhưng thấy phía trước bỗng xuất hiện một cô gái xinh đẹp đứng giữa đường, lại còn ngay khu vực tai nạn xe vừa xảy ra, xung quanh toàn mảnh vỡ xe máy, còn có cả vết máu đỏ tươi loang lổ…

Người thông minh nhìn một cái là biết nơi này vừa xảy ra chuyện không sạch sẽ.

Nhìn sang cô gái — nét mặt bình tĩnh, quần áo sạch sẽ, thần thái thản nhiên đứng giữa nơi đầy máu thế kia?

Không lẽ là… mấy cái thứ không sạch sẽ kia??

Nghĩ tới đây, anh tài xế toát mồ hôi lạnh đầy trán, lòng run như cầy sấy.

Anh ta lập tức lẩm bẩm tụng niệm:

“Tà linh mau đi… tà linh mau đi… tôi là người tốt, xin đừng hại tôi…”

Sau đó nghiến răng, nhắm mắt nhấn ga — vèo một phát… chạy thẳng một mạch không dám ngoái đầu lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play