Đau…
Toàn thân đau như bị xe cán…
Ý thức như chìm trong sương mù, Trì Tảo mơ hồ thấy từng mảnh ký ức hiện về.
Chuyện gì thế này?
Cô… đã trở lại rồi sao?
Không thể tin được, ở thế giới tu tiên cô đã tu luyện suốt trăm năm, vậy mà nơi này… mới chỉ trôi qua hai năm ngắn ngủi!
Khó khăn mở mắt giữa ánh nắng chói chang của buổi trưa, mặt trời trên cao như muốn thiêu cháy mí mắt. Trì Tảo lập tức nheo lại, chậm rãi thích nghi.
Cả người ướt đẫm, cô từ từ bò dậy từ lòng sông, đồng thời từng chút từng chút nhớ lại… hai năm qua, thân thể này đã trải qua những gì.
Khụ… khụ…
Dù không muốn thừa nhận, nhưng vì cô thất bại khi độ kiếp, bị đánh văng một phần hồn phách vào chính cuốn tiểu thuyết tu tiên nhặt được… từ đó, bản thể của cô ở thế giới hiện thực đã trở thành một “kẻ ngốc”.
Mà mới vừa rồi, chính là vì thân thể này bị những kẻ hay bắt nạt dụ đến bờ sông, sau đó… đẩy xuống nước một cách ác ý.
Nghĩ tới đám người đó, ánh mắt Trì Tảo thoáng xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Lúc cô vừa bò tới gần bờ, chợt nghe vài tiếng gọi từ xa vọng lại:
“Cô nhỏ…”
“Bà cô…”
“Tiểu sư phụ, tiểu sư phụ…”
Hai tiếng đầu không biết gọi ai, nhưng câu cuối cùng thì quá quen thuộc, là gọi cô!
Trì Tảo lập tức hô lên:
“Bà Chu! Cháu ở đây!”
Có lẽ vì nghe được tiếng cô, tiếng bước chân càng lúc càng gần, không bao lâu sau đã vang lên tiếng la hốt hoảng.
“Tiểu sư phụ, sao con lại chạy ra tận đây hả?”
Bà Chu vội vàng chạy đến, nâng cô dậy khỏi mặt đất.
Sau khi đứng dậy, Trì Tảo khẽ lau nước trên mặt, mệt mỏi mở miệng:
“Bà Chu …”
Vừa nghe thấy tiếng gọi, khuôn mặt vốn đang lo lắng của bà Chu bỗng rạng rỡ, xúc động đến rưng rưng:
“Trời ạ, tiểu sư phụ, con… con tỉnh rồi sao?”
“Dạ, con khỏe rồi.” Trì Tảo nhẹ nhàng gật đầu.
Bà Chu vui mừng rơi nước mắt, vỗ vỗ cánh tay nàng:
“Khỏe là tốt rồi… Lúc con còn bệnh, bà không dám để con ra bờ sông. Không ngờ con vẫn trốn ra đây, may mà không sao, nếu không bà biết ăn nói sao với sư phụ con chứ…”
Trì Tảo không giải thích nguyên nhân mình rơi xuống nước, chỉ đảo mắt nhìn quanh, đám người đã đẩy cô xuống sông từ lâu chẳng còn thấy bóng.
“Bà Chu, con không sao, đừng lo.” Trì Tảo nhẹ nhàng nói.
Cô nhìn sang hai người xa lạ đang đứng một bên, nhíu mày hỏi:
“Họ là ai?”
Một người là đàn ông trung niên khoảng năm mươi, người còn lại trẻ hơn, chừng hơn hai mươi tuổi.
Nhìn qua thì có vẻ là cha con, mà khí chất… rõ ràng là người có tiền, có quyền.
Người đàn ông lớn tuổi xúc động bước lên, nắm lấy tay nàng, giọng nghẹn ngào:
“Cô nhỏ, cuối cùng cháu trai đã tìm được người rồi…”
“Hả…?” Trì Tảo ngơ ngác.
Cô chỉ tay vào mình:
“Chú gọi tôi là… cô nhỏ?”
Cái quái gì thế này?!
“Đúng vậy!”
Người đàn ông tên Trương Minh Đức gật đầu liên tục, còn lau lau khóe mắt:
“Dù tuổi cô nhỏ hơn cháu, nhưng bối phận lại cao hơn.”
Ông ta run run lôi từ trong áo vest ra một tấm ảnh:
“Đây là ảnh cô nhỏ lúc hai tuổi. Cái bớt hình phượng hoàng trên cổ cô là độc nhất vô nhị, không thể sai được.”
Nghe đến đó, Trì Tảo theo phản xạ sờ tay lên cổ, đúng là có vết bớt ấy thật.
Khi tay cô chạm vào tấm ảnh, một sợi chỉ đỏ nhàn nhạt như ánh sáng mờ mờ lóe lên quanh cổ tay, như thể định mệnh đang thầm xác nhận điều gì đó.
Người đàn ông trước mặt… không nghi ngờ gì nữa — đúng là người thân của cô!
Tốt lắm! Phải thưởng cho cháu trai lớn một cái hôn mới được!
Trương Minh Đức không nén nổi vui mừng, nhanh chóng kéo một thanh niên đứng bên cạnh lại:
“Cô nhỏ, đây là con trai cháu, Trương Nhược Tinh.”
Rồi ông quay sang nhìn con trai mình:
“Thằng nhóc này, còn không mau gọi người?”
Trương Nhược Tinh nhìn cô gái nhỏ trước mặt, rõ ràng còn trẻ hơn cậu một tuổi, nhưng lại mang bối phận ‘bà cô’?
Cái danh xưng này mắc nghẹn trong cổ họng, thế nào cũng không nói ra được.
Ánh mắt Trì Tảo dừng lại trên khuôn mặt Trương Nhược Tinh, lông mày hơi cau lại.
Ngay lúc hai cha con nhà họ Trương còn tưởng cô giận rồi, thì lại nghe thấy một câu khiến người ta suýt té ngửa:
“Tôi nhìn thấy ấn đường cậu đen sì, hôm nay chắc chắn có họa đổ máu.”
Nói rồi, cô bình thản đưa hai ngón tay ra:
“Chỉ cần hai vạn, tôi giúp cậu hóa giải kiếp nạn này.”
Trương Nhược Tinh đứng tại chỗ, mặt đầy dấu hỏi: ???
Xác nhận lại lần nữa… bà cô này của cậu quả thực rất giống với kết quả điều tra — bị đần thật rồi!
Trương Minh Đức nhìn cảnh đó, không những không tức giận mà còn xúc động muốn khóc:
“Cô nhỏ à, nhà chúng ta có tiền! Chỉ cần cô chịu theo chúng cháu về nhà, tiền của nhà họ Trương chính là tiền của cô, cô muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!”
Cô nhỏ nhà ông, tại sao lại biến thành “ngốc cô cô” thế này cơ chứ?
“Hắt xì! Hắt xì!”
…Ai đó đang mắng cô sao?
Cô hắt hơi hai cái rồi lẩm bẩm gì đó, không để ý nữa.
Bà Chu thấy cô có dấu hiệu cảm lạnh thì hoảng hốt kéo cô vào nhà, vừa đi vừa càu nhàu:
“Mau về tắm nước ấm, không là cảm lạnh thật đấy!”
Trì Tảo muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời lại.
Hai cha con Trương Minh Đức vội vã đi theo.
Về đến nơi, bà Chu tìm một bộ quần áo sạch rồi đẩy cô vào phòng tắm. Khi cởi đồ ra, một vật nhỏ từ trên người rơi xuống. Trì Tảo cúi xuống nhìn kỹ, đó chẳng phải là túi càn khôn của cô ở giới tu tiên sao?!
Cái túi này… cũng đi theo cô về thế giới hiện tại rồi?!
Cô mừng rỡ nhặt chiếc túi nhỏ chỉ to bằng lòng bàn tay ấy lên, mở ra xem thử — bên trong tất cả mọi thứ vẫn còn nguyên!
“Trời ơi, toàn bộ vẫn còn ở đây!”
Nếu biết trước có chuyện tốt thế này, lúc ấy cô đã nhét thêm ít linh thảo, linh đan, hoặc tốt nhất là chuyển sạch cả giới tu chân mang về rồi!
Tâm trạng quá tốt, Trì Tảo vừa tắm vừa ngân nga vài điệu dân ca xưa.
Ký ức về giới tu tiên lướt qua như sóng: trận kiếp lôi cuối cùng, sấm sét giáng xuống như muốn thiêu cháy cả ngũ tạng lục phủ… Cô gần như bị đánh nát cả xương cốt, đến giờ vẫn thấy đau từng khớp.
Tắm xong, thay đồ sạch sẽ, cô cẩn thận nhét lại túi càn khôn vào túi áo rồi bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng tắm, cô nghe thấy tiếng Trương Minh Đức đang nói chuyện với bà Chu trong phòng khách, muốn đưa cô về Nam Thành.
Trên bàn trà là một loạt hộp quà được bày ngay ngắn, chắc là họ mang tới làm quà gặp mặt.
Bà Chu lúng túng đáp:
“Chuyện này phải để tiểu sư phụ quyết định. Để tắm xong rồi ra, tiểu sư phụ tự trả lời thì hơn.”
“Con sẽ về!” Trì Tảo đột nhiên lên tiếng, giọng bình thản nhưng kiên định.
Cô cảm nhận rất rõ, cô cần phải trở lại Nam Thành.
Nghe thấy giọng cô, cả hai người đồng loạt quay lại nhìn, ánh mắt Trương Minh Đức không giấu nổi niềm vui.
Trì Tảo quay sang hỏi bà Chu:
“Bà Chu, trước khi sư phụ con rời đi, có nói gì với bà không?”
Bà Chu lắc đầu, như chợt nhớ ra điều gì, vỗ đùi cái đét:
“Đúng rồi! Sư phụ con từng nói sẽ đi tìm cho con một cơ duyên gì đó, rồi vội vã rời đi luôn.”