Hắn thậm chí còn cúi đầu ngửi ngửi!
Trì Tảo khóe miệng giật giật, nhìn cái bản mặt ma đáng sợ kia của hắn mà suýt nữa rớt cả mí mắt, sau đó dứt khoát đưa tay chỉ thẳng, ghét bỏ:
“Được rồi, làm ơn mang cái mặt hù chết người của anh đi chỗ khác giùm tôi.”
Bạch Vô Thường lập tức ôm mặt, tỏ ra tổn thương sâu sắc:
“Này này, mặt tôi mà dọa người hả? Đám quỷ dưới âm phủ còn bảo tôi đẹp trai nhất vùng đấy nhé! Cô đúng là chẳng có tí gu thẩm mỹ nào cả!”
“Không phải chuyện đó.” Hắn lập tức nghiêm túc lại.
“Cô còn chưa trả lời tôi cơ mà. Với mức độ thân thiết của chúng ta, cách xa mấy cây số tôi còn ngửi được mùi cô cơ, thế mà lần này đi ngang qua sát bên cũng không phát hiện ra cô luôn. Cái này… có phải là có chuyện gì rồi không?”
Trì Tảo xấu hổ dụi dụi mũi, rồi cười khan:
“Thì… đúng là có chuyện. Nhưng cụ thể thì không tiện kể.”
Xin lỗi nhé, nói toẹt ra là độ kiếp thất bại thì có khác gì tự rắc muối vào mặt đâu!
“Thảo nào! Tôi thấy là lạ, dạo này chẳng thấy cô triệu hồi gì cả.”
Bạch Vô Thường vừa lẩm bẩm vừa lôi cái chuông chiêu hồn ra ngó, nào ngờ đúng lúc đó, chuông đinh đinh hai tiếng lanh lảnh vang lên.
Ngay sau đó, Hắc Vô Thường tay cầm sợi xích đen, từ trong phòng cấp cứu kéo ra một đôi nam nữ hồn ma.
Hai linh hồn mới chết, trên người vẫn còn vết thương rỉ máu, nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường lập tức gào khóc như bị trúng tà:
“Ma quỷ!!”
“Quỷ thật kìa!!”
“Chết tôi rồi, gặp quỷ rồi!!”
Cô gái khóc to đến mức… đầu lưỡi rớt luôn ra khỏi miệng, rơi bịch xuống đất.
“Im hết đi!” Bạch Vô Thường gầm lên một tiếng, khí thế âm phủ quét qua, ba hồn ma lập tức co quắp ngồi xổm, ôm đầu run lẩy bẩy như lá khô, yếu ớt như thể sắp bốc hơi thành khói.
“Đại nhân, tha mạng! Chúng tôi biết sai rồi!” Tên tóc đỏ run rẩy cầu xin, giọng lí nhí như con muỗi.
“Ngươi, nhặt cái gì đó của mình lên đi!”
Hắc Vô Thường vung dây xích chỉ về phía đầu lưỡi nằm trên đất, khiến cô gái kia run rẩy nhặt lên, rồi lại nhét đại vào miệng, không dám hó hé câu nào.
Lúc này, Bạch Vô Thường khẽ hô:
“Canh giờ đã tới, nên đi thôi!”
Ba tên côn đồ bị xích trói gô lại, lôi đi giữa hành lang dài lạnh lẽo.
Đi được vài bước, Bạch Vô Thường như nhớ ra gì đó, lập tức bay lướt quay lại trước mặt Trì Tảo, nói nhỏ:
“Nhớ kỹ, có chuyện gì thì gọi bọn tôi đấy nhé.”
Trì Tảo gật đầu, lười nhác phẩy tay:
“Biết rồi, mau đi lo việc đi.”
Trong hành lang âm u của bệnh viện, tiếng xích sắt kẽo kẹt lê trên mặt đất, hòa với tiếng chuông chiêu hồn đinh đinh đang đang — nghe vào tai, vừa rợn vừa kỳ dị.
Chưa đến một phút sau, Hắc Bạch Vô Thường và ba hồn ma đã tan vào màn đêm.
Cảnh tượng như vậy, Trì Tảo sớm đã quen đến phát chán. Cô ngồi trên băng ghế, cả người như thể dựa vào đấy là muốn ngủ luôn: hai tay khoác lên thành ghế phía sau, chân bắt chéo, giày lười lắc lư nhẹ theo nhịp, thoải mái không thể tả.
Tư thế chuẩn phong cách: chị đại rảnh rỗi chờ trời sáng.
Ngay lúc này, phó viện trưởng tay cầm điện thoại, vừa đi từ phòng cấp cứu ra vừa thấp giọng báo cáo:
“Tổng cộng chín người bị tai nạn, đã chết bốn. Ba người không cứu được, một người ngã xuống núi tử vong tại chỗ…”
…
“Đúng đúng đúng.” Phó viện trưởng gật như gà mổ thóc.
“Trấn mình điều kiện chữa trị hạn chế lắm, mấy người bị thương nặng còn phải chuyển ngay lên bệnh viện lớn ở huyện.”
Nghe vậy, Trì Tảo khẽ nhấc tay, búng ngón cái, nhẩm tính vài giây thì nhướng mày một cái:
“Khoan đã, hình như còn thiếu một tên.”
…
Tại con đường Tam Kim.
Vì nơi này vừa mới xảy ra tai nạn nghiêm trọng, mặt đường đầy rẫy mảnh vỡ xe máy văng tung tóe, Trì Tảo còn chưa tới gần đã ngửi thấy mùi máu tanh và xăng nồng nặc phả thẳng vào mũi.
Cô đảo mắt nhìn quanh một vòng, đoạn quốc lộ vắng tanh, âm khí dày đặc, quỷ khí mờ mờ. Trên đường, chỉ có một mình cô chễm chệ lẻ loi như nữ chính phim kinh dị dạo chơi nửa đêm.
Hiện tại là ba giờ sáng. Trời về đêm lạnh hơn rõ rệt, đội cứu hỏa và cảnh sát giao thông sau khi sơ tán người bị nạn cũng đã rút về từ lâu.
Trì Tảo tiếp tục bước tới, gót giày gõ trúng đống mảnh vụn xe máy dưới chân phát ra tiếng “dát chi dát chi” giòn giã. Giữa đêm khuya vắng vẻ, âm thanh đó vang lên rợn người không chịu nổi.
Cô mới đi được mấy bước, chưa tới ba giây, một làn sương trắng mù mịt từ đâu kéo đến, nuốt trọn lấy cô.
Tầm mắt lập tức bị bịt kín bởi một màn trắng xóa, không thể nhìn rõ thứ gì ngoài một bước chân — hệt như lạc vào một lỗ đen lạnh buốt, khiến bản năng sinh ra nỗi sợ không tên.
“Xài lại chiêu cũ hả?”
Trì Tảo cười khẩy, mắt híp lại, rồi dứt khoát nhắm tịt hai mắt.
Đợi đến lúc cô mở mắt ra, lớp sương trắng quanh người như thể chưa từng tồn tại, với cô mà nói, chẳng khác gì… không khí. Trong bóng tối đặc quánh, thị lực của Trì Tảo vẫn có thể nhìn xuyên qua cả trăm mét.
“Khặc khặc khặc khặc khặc…”
Một tràng cười quái đản như rít qua cổ họng bất ngờ vang lên ngay sau lưng.
“Tiểu mỹ nhân, em định đi đâu đấy hả? Có cần anh theo cùng cho đỡ buồn không?”
Một làn hơi lạnh ớn người phả thẳng vào tai, khiến cô nổi da gà từ đầu đến chân.
Trì Tảo lập tức quay người, như phản xạ có điều kiện ‘bốp’ một cái tát giáng thẳng mặt đối phương.
“Hơi thở như hít phải bãi cứt thế kia, vừa đi ăn phân về à?”
Đối phương bị cô tát một phát ngã sấp mặt xuống đất, lăn ba vòng mới dừng lại.
“Má nó, con nhỏ này!”
Tên kia ôm mặt bật dậy, đang định chửi thì vừa thấy rõ mặt cô, hắn sững người:
“Trì Tảo? Sao lại là cái con ngốc nhà mày?”
“Ngốc cái đầu mày! Cả nhà mày đều ngốc!”
Trì Tảo tiện tay thêm hai bạt tai nữa đùng đùng, vả cho đối phương suýt bay luôn cái ký ức tiền kiếp.
Vương Ma Tử lảo đảo quỳ bệt dưới đất, hơn nửa ngày mới hoàn hồn lại, trợn trừng mắt kêu ầm:
“Cái đồ đàn bà chết tiệt này, mày dám đánh tao?!”
“Cô nãi nãi tôi không chỉ dám đánh, mà còn đánh cho đáng!”
Trì Tảo tung thêm một cái tát chí mạng, bay hắn ra xa cả thước. Tốc độ nhanh như chớp, tên kia chưa kịp chạy đã ăn trọn cú phi đòn.
Vương Ma Tử vừa ôm mặt vừa gào lên:
“Mày không phải là đồ ngốc à? Đâu ra khí lực trâu bò như thế?”
“Cái loại du côn lưu manh như anh, dù chết rồi cũng không quên cái bản tính khốn kiếp.”
Trì Tảo nheo mắt nhìn hắn, “Không trị anh từ bây giờ thì mấy hôm nữa anh thành ác quỷ đầu thai hại dân đấy.”
“Mày đang nói gì thế? Tao nào có chết? Mày chết thì có!”
“Ơ… Tao chết rồi á?”
Hắn sững người, sau đó lùi lại mấy bước, bắt đầu sờ đầu sờ vai rồi gào lên:
“Sao đầu tao đau thế này? Vai cũng đau… chân cũng đau… Cả người tao sao chỗ nào cũng đau thế này? Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!”
Từ giận dữ, ánh mắt hắn dần biến thành hoang mang, miệng lầm bầm chưa dứt thì cơ thể bắt đầu thay đổi — hắn biến thành bộ dạng lúc chết.
“Đau… đầu đau quá…”
Khi xảy ra tai nạn, Vương Ma Tử bị hất văng khỏi đường, rơi xuống vách núi.
Lúc đội cứu hộ tìm thấy hắn, đầu hắn đã bị đập nát, một bên mặt lõm sâu vào tận trong, tay phải bị đứt rời và bay cách chỗ thân thể hơn mười mét. Những bộ phận khác trên người… không chỗ nào còn nguyên vẹn.
Nói ngắn gọn, chết rất thảm.
Đến mức mấy người trong đội cứu hộ, vừa nhìn thấy liền quay đầu ói sạch cháo sáng.