“Mấy cái đám cẩu tạp chủng tụi bây! Giữa đêm giữa hôm không ngủ không nghỉ, nhà có tang gấp hay là vội đi đầu thai hả?”

“Vương Ma Tử, cái thứ chó hoang nuôi lớn, có giỏi thì đứng đó đừng chạy, xem tao xuống có bẻ gãy giò mày không!”

“Một lũ cặn bã có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, suốt ngày làm chuyện không đúng đắn, sớm muộn gì cũng chết chẳng ai biết xác nằm đâu.”

Tiếng chửi từ các căn nhà hai bên đường vang lên như sóng vỗ bờ, mà Vương Ma Tử cùng đám đàn em lại lì như trâu, chẳng những không thu mình lại mà còn gào rú hăng hơn cả lúc đầu.

Bọn này vốn nổi tiếng ở trấn là “quái vật phá làng phá xóm”, bình thường thích trộm gà bắt chó, chuyên đi bắt nạt mấy đứa học sinh yếu bóng vía, thậm chí còn từng cướp tiền, ép người ta đưa đồ ăn sáng.

Dân cả trấn thấy mặt tụi nó là muốn trùm bao bố đập, chán ghét đến mức một con chó đi theo bọn nó cũng bị đá một phát.

Thế mà tụi nó vẫn mặt dày vô đối.

“Ông ~ ông ông ông~”

Tiếng xe máy rú ga, bánh xe xoay vòng như chơi drift giữa đêm vắng, âm thanh vang vọng như dàn hợp xướng nhà ma khiến dân tình mất ngủ đồng loạt bốc hỏa.

Đứng giữa đường, tên đầu vàng Vương Ma Tử vừa ngẩng đầu nhìn mấy căn nhà còn sáng đèn, vừa ngạo mạn dựng ngón giữa, gào lớn:

“Chỉ giỏi đứng trên lầu chửi! Có gan thì xuống đây chơi một trận với tụi tao coi! Có dám không hả?”

“Đúng đó, dám xuống không? Đừng để tụi tao khinh thường tụi mày nha!”

“Tao thích nhất tụi bây không ưa tụi tao, nhưng lại không làm gì nổi!”

“HAHAHAHAHA…”

Tiếng cười như chọc tức cả khu phố, vang vọng như pháo Tết.

Nhưng mà — “Ồ ạt ~ rào!”

Một chậu nước từ tầng ba đổ thẳng xuống, dội trúng đầu mấy thằng, làm chúng ướt như chuột lột.

“Má nó! Đứa nào ngu tới mức dám hắt nước vô mặt ông đây?!”

Vương Ma Tử lau nước trên mặt, ngẩng đầu nhìn thấy ngay một chị gái mập mạp đang đứng trên ban công, tay cầm chậu rửa mặt, mặt lạnh như tiền.

Rõ ràng, thủ phạm chính là chị ta.

“Lũ chó hoang tụi bây! Còn dám náo loạn nửa đêm nửa hôm không? Lần sau tao hắt luôn axit sunfuric, khỏi cảnh báo!”

Chị gái dùng ngón tay chỉ từng đứa một, mắng như tát nước vào mặt.

Vương Ma Tử nghe vậy thì mắt tóe lửa, nghiến răng nghiến lợi:

“Con mụ chết tiệt, tao nhớ mặt mày rồi đấy. Từ giờ nhà mày đừng hòng yên thân!”

Nói rồi, khóe miệng hắn cong lên một nụ cười vừa thối vừa nguy hiểm.

Ngay lúc bọn nó đang định manh động tiếp, có tiếng hét:

“Nhìn kìa! Có người xuống! Trong tay hắn còn cầm dao!”

Cả đám giật mình quay đầu nhìn lại — một ông chú cao to lực lưỡng, mặt đen như đáy nồi, đang cầm dao chặt dưa hấu bước tới. Ánh mắt ông ta như muốn chém nguyên cái đám này ra làm đôi.

Vương Ma Tử thấy không ổn, sắc mặt tái đi, vội hô:

“Chạy lẹ!”

“Biến thôi! Biến trước rồi nói chuyện sau!”

“Có giỏi thì đuổi tụi tao đi nha! Nhát gan!”

“Lêu lêu lêu~~~”

Bọn nó không quên gào mấy câu khiêu khích cuối cùng rồi đồng loạt vặn ga, xe máy gầm rú vọt đi như tên lửa, để lại khói bụi và tiếng mắng vang trời của người dân sau lưng.

Rạng sáng một giờ.

Bệnh viện vốn đang yên tĩnh, sau một cú điện thoại bất ngờ, bầu không khí lập tức náo loạn.

“Ê dậy dậy! Có cuộc gọi cấp cứu rồi, nói là đoạn đường Tam Kim vừa xảy ra tai nạn nghiêm trọng, xe cứu thương đang tới, chúng ta phải chuẩn bị gấp!”

Cô y tá lật tay lôi luôn đồng nghiệp đang ngáp ngủ dậy.

Người kia nghe xong lập tức tỉnh như sáo, không cần cà phê:

“Tam Kim? Lại là cái chỗ quỷ ám đó à?”

“Đấy, ai nói không phải. Nghe bảo lần này có chín người gặp nạn, có người còn bị hất bay xuống núi, bên đội phòng cháy chữa cháy cũng phải đi theo hỗ trợ, nghe mà sởn gai ốc…”

Nói tới cái đoạn đường cách đây ba cây số kia, sắc mặt hai cô y tá đều thay đổi. Chỗ đó nổi tiếng xui xẻo ở trấn này, năm nào cũng có vài vụ tai nạn chết người, mãi đến khi Quan chủ Vân Tổ Quan đích thân ra làm lễ cầu siêu, tai nạn mới tạm lắng mấy năm gần đây. Ai dè bây giờ lại tái phát.

Một người liếc thấy phó viện trưởng đang đi tới, lập tức nháy mắt ra hiệu:

“Thôi đừng buôn nữa, mau đi chuẩn bị đi!”

Hai người không dám nhiều lời, vội vã chạy đi làm việc.

Trong lúc đó, Trì Tảo đang nằm trên băng ghế ở hành lang, mắt nhắm hờ như nghỉ ngơi, nhưng toàn bộ đoạn đối thoại ban nãy lọt sạch vào tai cô. Cô nghe xong cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, như thể mọi chuyện đều trong dự liệu, chỉ hờ hững trở mình đổi tư thế, tiếp tục ngủ.

Trương Nhược Tinh sau khi được xử lý xong vết thương thì được chuyển qua phòng bệnh thường phía sau cô. Còn tài xế và Trương Minh Đức thì đã bị cô đuổi về khách sạn nghỉ ngơi, chỉ mình cô ở lại bệnh viện chăm nom người bệnh.

Không bao lâu sau.

Xe cứu thương đến nơi, y tá và nhân viên y tế tất bật đưa từng người máu me đầy mình vào phòng cấp cứu. Người sau còn chưa vào xong, xe cứu thương khác đã lại đến.

Người được đưa tới, không ai khác chính là nhóm lưu manh của Vương Ma Tử.

Cả hành lang ngập trong mùi máu tanh nồng đến buồn nôn. Cảm giác lạnh lẽo đột ngột ập đến, Trì Tảo không cần nhìn cũng biết ai đến, một đám bạn cũ thân quen không thể quen hơn.

Cô cong môi cười nhạt, đứng dậy khỏi băng ghế, vươn vai một cái.

Bỗng một tên côn đồ tóc đỏ bị Hắc Bạch Vô Thường lôi ra khỏi phòng cấp cứu. Hồn lìa khỏi xác, trông còn ghê hơn phim kinh dị: một mắt lồi ra, máu chảy ròng ròng, tay chân vặn vẹo như xoắn nem, đùi thì bị khoét cả một mảng — đủ để người yếu tim ngất ngay tại chỗ.

“Á… Hai vị đại nhân, đừng bắt tôi đi mà! Tôi còn trẻ lắm, tôi chưa muốn chết đâu!” Tên tóc đỏ vừa gào vừa khóc.

“Khóc cái đầu ngươi! Ồn ào thêm phát nữa là ta cắt luôn lưỡi đấy!” Bạch Vô Thường giơ tay tát một phát, hồn vía hắn bay lộn vòng. Tên tóc đỏ ôm đầu la oai oái, ngoan ngoãn hơn hẳn.

Hai tên quỷ sau khi bắt xong một đứa vẫn chưa đi, hiển nhiên còn đang đợi khách hàng kế tiếp trong phòng cấp cứu.

Trì Tảo khoanh tay, thở dài chép miệng một câu:

“Tự làm tự chịu, không sống nổi là phải.”

Cô liếc mắt nhìn về phía cửa phòng cấp cứu.

Mấy đứa này, ngày thường làm đủ thứ chuyện thất đức, đến hôm nay gặp báo ứng cũng không oan.

Hai quỷ kia nhìn thấy mặt cô thì đồng loạt khựng lại. Bạch Vô Thường lập tức bay vèo tới trước mặt, mắt sáng rỡ như thấy người thân:

“Ủa ủa ủa?! Trì Tảo? Sao cô lại ở đây?”

Rồi hắn nhìn trái nhìn phải, nhìn từ trên xuống dưới, vẻ mặt vô cùng hoang mang:

“Không đúng, sao tôi thấy cô… khác khác so với trước?”

Bạch Vô Thường dí sát cái mặt trắng bệch của hắn lại gần, nghiêm túc soi từng tấc một, nhưng vẫn nói không ra là khác chỗ nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play