Cái ông già kia nhặt được cô nhỏ từ đâu không biết, nuôi lớn bao nhiêu năm, chẳng lẽ là để… làm công không công cho mình?

Nghĩ đến đây thôi mà Trương Minh Đức đã muốn nổi gân tay gân trán, tức đến mức gan muốn nổ tung.

Trì Tảo chỉ biết im lặng vỗ trán, lại phải nghiêm túc đính chính:

“Chú hiểu lầm rồi. Sư phụ tôi thực sự không ngược đãi tôi. Mấy vết thương trên tay tôi không liên quan gì đến ông ấy cả.”

Tuy ngày trước cô hay than thở rằng sư phụ mình toàn “ngược” cô, nhưng thật ra cũng chỉ là ép cô đọc sách, học hết cái này tới cái kia. Học cả cái tu tiên giới luôn cũng không sai biệt lắm.

Còn mấy vết thương ấy à? Toàn là do Vương Ma Tử – cái tên chết bầm thích bắt nạt cô mỗi lần cô ngẩn người. Lúc thì ném đá, lúc thì đẩy ngã đập đầu, đâm vào đâu sưng đấy.

“Không phải sư phụ ngược đãi, thì là người khác bắt nạt cô?” – Trương Minh Đức càng nghe càng tức:

“Ai? Là cái thằng trời đánh thánh vật phương nào? Nói cho cháu trai lớn nghe, cháu thay cô dằn mặt nó cho!”

Ông không những chẳng thấy buồn cười vì phải gọi một cô gái bé tí là “cô nhỏ”, mà ngược lại còn thấy cực kỳ thân thiết – như thể phát hiện một thiên chức mới của đời mình.

Trì Tảo nheo mắt, hơi nâng cằm chỉ sang bên cạnh:

“Chú không thấy là lúc này, nên quan tâm con ruột của mình một chút sao?”

“Quan tâm cái gì mà quan tâm!” Trương Minh Đức phản xạ đáp trả ngay:

“Nó tự làm tự chịu. Không ai bắt nó trèo cây bẻ tổ ong cả! Đáng đời nó…”

Chưa kịp nói hết câu, ánh mắt vừa đảo sang Trương Nhược Tinh thì…

Cậu ta – người vừa mới còn ngồi ngáp ngáp – đột nhiên đổ gục như cây chuối bị chặt ngang, nằm sõng soài trên đất.

“…”

“Thằng nhóc xấu xí! Trương Nhược Tinh! A Tinh! Con bị sao vậy?!” Trương Minh Đức la lên như cháy nhà, cuống cuồng chạy tới bên con trai.

Trì Tảo khoanh tay lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ “Tôi đoán đúng mà”.

Hứ… còn nói không quan tâm. Quan tâm nó còn muốn khắc hẳn lên trán luôn đấy chứ không ít.

“Ba, đừng… đừng lay con nữa… mỗi lần ba lay là đầu con như muốn nổ tung…” Trương Nhược Tinh nằm bẹp dưới đất, yếu ớt rên rỉ như một chú cún ướt mưa.

Giờ trong mắt cậu, thế giới đã biến thành một đống ảnh chập chờn. Nhìn đâu cũng thấy ba tầng ba lớp, đầu thì quay như chong chóng, mắt hoa như có hiệu ứng đặc biệt.

Còn cực kỳ buồn nôn!

“Ờ ờ! Vậy ba không lay nữa, ba chỉ ngồi đây thôi…” Trương Minh Đức vội rút tay lại, ngồi xuống như ngồi trên ổ kiến.

Nhưng ngay lúc đó…

“Oẹeeeeeee…”

Một âm thanh mờ ám, quen thuộc vang lên ngay sát tai. Trương Minh Đức cứng đờ như tượng đá, cả người đông cứng tại chỗ…

Thằng nhóc xấu xí này nôn ngay lên người ông!!!

Trời đất mênh mông không chỗ trốn, hắn vậy mà nôn đúng người ông!

Toàn bộ cái núi to tướng như vậy, không chọn chỗ nào khác, lại cứ phải chọn ngay ông!

Không lẽ… cố ý?

Trương Minh Đức nhìn chằm chằm cánh tay mình như thể sắp bốc cháy đến nơi, sau đó cắn răng nhắm mắt, hít sâu một hơi.

Đây là con ruột mình, đây là con ruột mình, đây là con ruột mình…

Ông không ngừng lặp lại trong đầu, cố gắng đè lại cơn giận đang gào thét trong lồng ngực như con thú bị nhốt.

Trì Tảo hơi ho một tiếng, có chút bất ngờ:

“Cháu trai lớn, bên kia hình như có cái giếng… hay chú qua đó rửa tay tạm đi?”

“Được!” Trương Minh Đức lập tức lắc lắc cánh tay như muốn vứt luôn, hừ lạnh một tiếng.

“Vậy cô giúp cháu trông thằng nhóc này nhé.”

Ông nói xong thì quay đầu đi luôn, vẻ mặt như thể nếu còn đứng thêm 1 giây, chắc chắn sẽ giết con mình ngay tại chỗ.

Chờ ông quay lại, đã thấy cảnh khiến người ta giật mình:

Trì Tảo đang cõng Trương Nhược Tinh!

Ông suýt nữa trợn trắng mắt ngất tại chỗ, cuống quýt nhào tới:

“Ôi trời ơi cô ơi là cô! Mau để nó xuống cho cháu! Để cháu cõng nó! Cô cái tay cái chân bé xíu vậy, lỡ bị nó đè xẹp thì làm sao?!”

Trì Tảo không mảy may dừng bước, vừa cõng người vừa hất cằm về phía con đường núi trước mặt:

“Đừng cãi với tôi. Đường này tôi quen nhất. Với cả, nếu chú cõng nó, lỡ hai người cùng nhau lăn xuống núi thì sao? Ai chịu trách nhiệm?”

… Nghe cũng có lý.

Trương Minh Đức tưởng tượng cảnh hai cha con mình lăn như bánh xe xuống núi, rùng mình một cái.

Ông nuốt nước miếng, trong lòng không nhịn được rủa thầm:

Đúng là cái đồ chuyên phá hoại! Việc gì cũng không xong, chỉ giỏi kéo người khác xui theo!

Trì Tảo đã đi được một đoạn, thấy Trương Minh Đức vẫn còn ngẩn ngơ thì hờ hững nói với lại:

“Đi thôi. Lúc nào tôi mệt thì tới lượt chú cõng.”

“Ờ! Được, được!” Ông lật đật chạy theo, chẳng khác gì cu li theo sau bà chủ.

Thế rồi chỉ vài phút sau, Trì Tảo đã chứng minh cho cả thế giới thấy:

Cô không phải cô gái bình thường!

Trương Minh Đức hổn hển đuổi ở phía sau, còn Trì Tảo thì một mình cõng người chạy vèo vèo, thỉnh thoảng phải dừng lại chờ ông, khiến ông vừa hổ thẹn vừa kinh ngạc vừa… muốn độn thổ.

Cái câu “lên núi dễ, xuống núi khó” lúc này đúng chuẩn. Cả nhóm ba người mất gần hai tiếng đồng hồ mới xuống được tới chân núi.

Lúc ấy trời đã đen kịt như đổ mực.

Trương Minh Đức bước ra khỏi rừng, nhìn thấy xe đang đợi ven đường thì hai chân run như đánh trống.

Cuối cùng, bịch một tiếng — ông quỳ sụp xuống đất như tế trời tế đất.

Nghe thấy động, Trì Tảo quay đầu lại, nghiêng đầu hỏi:

“Cháu trai lớn, chú còn ổn chứ?”

Ra giọng chúc Tết sớm vậy luôn.

“…Cháu… cháu ổn!” Trương Minh Đức cắn răng nói ra từng chữ.

Ổn cái rắm ấy mà ổn! Hai cái chân của ông bây giờ còn không phân biệt nổi là của mình hay của ai, đau đến mức chỉ muốn cắt bỏ cho rồi.

Tài xế đang chờ ở ven đường thấy tình hình như vậy, lập tức mở cửa xe phóng lại

Trên xe.

Trương Minh Đức ngồi ghế lái phụ, cả người như rơi vào trạng thái “nửa sống nửa chết”, mệt tới mức chỉ còn thở được mà thôi.

Phía sau xe, Trương Nhược Tinh đang gối đầu lên đùi Trì Tảo, khuôn mặt sưng phù y như đầu heo, thậm chí còn phồng hơn ban nãy. Cậu ta nửa mê nửa tỉnh, đôi khi còn lẩm bẩm vài câu mê sảng chẳng đầu chẳng đuôi.

Trì Tảo không nói một lời, trực tiếp nhét viên đan dược ban nãy vào miệng cậu ta như nhét kẹo.

Phải biết, ở tu tiên giới, mấy viên đan dược cô luyện là thứ quý hiếm cỡ nào, người ta giành nhau đến vỡ đầu. Vậy mà thằng nhóc này dám chê?

Chê đi, chê nữa vào! Chê rồi mới biết hối không kịp!

Chỉ chốc lát sau, mi tâm của Trương Nhược Tinh khẽ nhíu lại, vô thức lầm bầm một câu:

“…Cái gì vậy… Sao trong miệng cay thế…?”

Cay? Cay là đúng rồi!

Vì viên đan dược đó, cô đặc biệt luyện theo vị ma lạt — vị cay tê đầu lưỡi đặc sản Tứ Xuyên nhà cô.

Trì Tảo nhịn cười đến sắp nội thương:

“Xem ra cậu bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi.”

Ở phía trước, Trương Minh Đức nghe giọng hai người cãi nhau phía sau, nhưng đã mệt đến không còn sức để phản ứng. Ông nhắm mắt, giây sau liền phát ra tiếng ngáy vang như sấm.

Xe dừng lại ở bệnh viện trong trấn.

Không ai nỡ đánh thức Trương Minh Đức đang ngủ như chết.

Tài xế không nói hai lời, cõng Trương Nhược Tinh xuống xe như vác bao tải. Trì Tảo thì thong dong đi theo sau, tay đút túi, mặt tỉnh bơ như đi dạo phố.

Tại phòng cấp cứu, y tá bác sĩ vây quanh Trương Nhược Tinh bận tối mắt. Người tiêm, người sát trùng, người chích kim, người thì đang cặm cụi khâu vết thương ở đùi cậu ta.

Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt — và vô cùng thảm thương.

Nhìn tình trạng của cậu ta, mấy nhân viên cứu hộ dù đã quen thấy máu cũng nhịn không được mà… phì cười.

Đêm khuya.

Lý Dương nằm trên giường lăn qua lộn lại, không hiểu vì sao, trong đầu cứ văng vẳng câu nói ban trưa của Trì Tảo.

Nghĩ một hồi, hắn như bị ma xui quỷ khiến bật dậy khỏi giường, chống gậy lạch bạch đi ra phòng khách.

Thấy bình ngọc trắng tinh đặt ngay trên bàn, hắn do dự vài giây, rồi vẫn là đưa tay cầm lấy, nghiêng nghiêng đổ viên thuốc bên trong ra lòng bàn tay.

Một viên tròn vo, bóng loáng, màu xanh ngọc hiện ra trước mắt.

Không có độc chứ?

Lý Dương cầm lên ngửi ngửi, sau đó quyết định luôn:

Ăn thì ăn, cùng lắm đi viện cấp cứu!

Vậy là hắn ném luôn vào miệng.

Kết quả, giây sau trợn mắt:

Cái quỷ gì đây?

Sao lại có vị… Ha Mi Qua?

Không phải thuốc đâu, đây chắc là… kẹo Ha Mi Qua?

Bị chơi một cú, Lý Dương không tức mà lại bật cười.

Hắn đã nói rồi, đời này làm gì có thứ thuốc nào giúp gân cốt khôi phục như thần?

Vậy mà hắn lại vì một câu nói của tiểu nha đầu kia, cả đêm mất ngủ.

Hắn thở dài một hơi thật sâu, lại chống gậy lạch bạch quay về phòng, trong lòng vừa dở khóc dở cười, vừa bất đắc dĩ.

Cùng lúc đó, ở ngoài phố thị trấn.

Một nhóm nam nữ tóc vàng, đỏ, bạc như chơi game lên level, cưỡi xe máy nổ bô ầm ầm tạc phố xuyên đêm.

Âm thanh như cơn địa chấn khiến cả khu dân cư đang ngủ ngon bị đánh thức.

Nhiều người tức quá, đạp tung cửa sổ, mắng xối xả:

“Mẹ tụi bây, nẹt bô cái đầu tụi bây á!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play