**V ve vo ve vo ve ~**

Mới chỉ nghe tiếng thôi đã khiến da đầu người ta run lên từng đợt.

“Chuyện gì vậy trời?” Trương Minh Đức nhìn cảnh tượng kỳ quái trước mắt mà không tài nào liên hệ nổi với Trì Tảo.

“Ó… nó ay i ưa?” (nó bay đi chưa) Trương Nhược Tinh ngơ ngác nhìn đàn ong vò vẽ bay xa, miệng phun ra từng chữ mơ hồ.

Cả khuôn mặt cậu giờ sưng vù như cái đầu heo, hai môi sưng như lạp xưởng, hoàn toàn không thể nhận ra nổi gương mặt gốc – đúng kiểu người nhà cũng chẳng dám nhận.

“Ha ha ha ha ha ha ha!”

Một tràng cười giòn tan như chuông bạc bất ngờ vang lên.

Trương Nhược Tinh lập tức quay đầu nhìn Trì Tảo – người vừa cười như thể sắp tắt thở vì quá buồn cười, cậu muốn nói gì đó, nhưng mỗi lần vừa mở miệng là đau đến mức không thốt nên lời.

“Tê ~“ Cậu ôm mặt rên rỉ như bị trời đánh.

Cách đó không xa, một tổ ong vò vẽ to hơn cả quả bóng rổ nằm lù lù cạnh cậu không đến một mét.

Vo ve…

Vài con ong nữa từ trong tổ bay ra, Trương Nhược Tinh sợ đến mức bật ngửa, vội lùi mấy bước rồi mới thở phào khi thấy tụi nó bay đi mất.

Trương Minh Đức nghiến răng nghiến lợi, giật mạnh khóe miệng:

“Đừng nói với ba là cái tổ này do con moi xuống dưới đấy?”

Trương Nhược Tinh mắt đảo lia lịa, “Con… on âu iết nó à ổ ong âu!” (con đâu biết nó là tổ ong đâu)

Ai mà ngờ thứ tròn tròn đẹp đẽ kia lại là ổ tử thần chứ? Lúc đó cậu chỉ thấy trên cây có vật gì nhìn như tác phẩm nghệ thuật thiên nhiên, thế là không nghĩ ngợi nhiều liền trèo lên bẻ xuống xem thử.

Và rồi, đúng như bi kịch được lập trình sẵn, cậu vừa mới đụng vào thì cả đàn ong ào ào bay ra.

Trương Nhược Tinh bị vây trong đám ong, luống cuống ném cái tổ xuống rồi hoảng loạn chạy trốn, cuối cùng trượt chân rơi thẳng từ trên cây xuống.

Đầu gối va ngay một cục đá to, đau đến mức muốn tắt thở. Nhìn lại cái quần trắng, cả mảng đỏ máu loang lổ như cảnh trong phim kinh dị.

“Ết ôi ồi… ảy áu iều ế ày, ân ôi ó i ãy ật ồi!” (Chết tôi rồi, chảy máu nhiều thế này, chân tôi có khi gãy thật rồi!) Trương Nhược Tinh rên rỉ, vừa đau vừa muốn khóc.

Trương Minh Đức nhìn con trai mình, tức đến bật gân xanh:

“Giỏi vậy sao không lên trời ngồi uống trà với mặt trời luôn đi? Tổ ong người ta để yên mấy trăm năm không sao, con một phát đào sập!”

“Ha ha ha ha ha ha!”

Trì Tảo ôm bụng cười như được mùa, nước mắt rơi thành từng hàng. Cô cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ bị đôi cha con này chọc cười mà chết mất!

“Ừng… ừng ười ữa… ôi ã ảm ế ày ồi òn ị ười…” (Đừng cười nữa, tôi đã thảm thế này rồi còn bị cười) Trương Nhược Tinh thều thào qua hai hàng môi lạp xưởng.

Cô nhìn cậu tội nghiệp như vậy cũng mềm lòng, lấy ra một viên thuốc đen nhánh từ túi Càn Khôn:

“Đây, há miệng ra.”

Trương Nhược Tinh nhìn viên thuốc đen sì sì kia, trông như viên sỏi vừa móc từ chân lạc đà ra, lập tức lắc đầu như điên:

“Ông! Ai iết ây à ái ì ứ? Ông ăn!” (Không!ai biết đây là cái gì chứ? Không ăn!”

Cô nhún vai, giọng lười biếng:

“Không ăn thì thôi. Thuốc này là tôi luyện ở tu tiên giới, trị độc ong cực kỳ hiệu quả. Không chết đâu, nhưng sẽ vừa ngứa vừa đau vừa buồn nôn… thôi chịu vậy.”

Dứt lời, cô thong thả nhét lại viên thuốc, chẳng buồn ép.

Trương Minh Đức thấy con trai vẫn đau như heo bị chọc tiết, hỏi:

“Chân còn đi nổi không? Gãy rồi à?”

Trương Nhược Tinh nhăn nhó:

“Ắc… ắc ưa ãy… au ôi.” (Chắc chưa gãy, đau thôi)

Trương Minh Đức liếc cậu, rồi cúi xuống nhổ từng chiếc kim ong trên mặt con trai, vừa làm vừa mắng:

“Tổ ong cũng không tha! Tôi xem anh về sau tay còn dư không để mà gây họa!”

“Ời ắp ối ồi… àm ao uống úi ây?” (Trời sắp tối rồi, làm sao xuống núi đây?) Trương Nhược Tinh run run hỏi.

“Ay… ọi ười ến iêng áu uống?” (Hay là gọi người đến khiêng cháu xuống?)

“Không cần phiền phức vậy đâu.” Trì Tảo chen vào, mặt thản nhiên:

“Tôi cõng cậu xuống là được.”

Trương Minh Đức và con trai đồng thanh:

“Cái gì? Không được!”

“Ái ì? Ông được!”

Trương Minh Đức vỗ đùi:

“Thằng nhóc nặng như trâu, cô sao cõng nổi? Để cháu!”

Trương Nhược Tinh mặt đầy xấu hổ:

“Úng ó! Áu à ăn ừ ên úi uống òn ơn ể ột ô ái õng ình!” (Đúng đó! Cháu thà lăn từ trên núi xuông còn hơn để một cô gái cõng mình!)

Trì Tảo nhướng mày, nhàn nhạt đáp:

“Các người coi thường tôi quá rồi. Trước kia tôi từng cõng hơn hai trăm cân vật tư lên núi đó, một người như cậu mà tôi không cõng nổi thì còn tu tiên làm gì?”

Trương Minh Đức lập tức đỏ mắt:

“Cô nhỏ, sư phụ cô bắt cô làm mấy việc đó thật à? Đó là ngược đãi rồi đấy!”

Trì Tảo nghiêm mặt:

“Sư phụ tôi không ngược đãi tôi.”

“Không ngược đãi mà để một cô gái nhỏ cõng mấy trăm cân hàng hả?!” Trương Minh Đức giận run người, nắm lấy tay cô kéo tay áo lên.

“Ơ… chú làm gì đấy?” Cô ngơ ngác.

Trương Minh Đức nhìn những vết thương cũ kỹ trên tay cô, mắt đỏ hoe:

“Không ngược đãi cô thì mấy vết này từ đâu ra hả? Lão già kia, cháu mà không báo cảnh sát bắt ông ta, thì cháu không mang họ Trương nữa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play