Thấy cậu một mực từ chối, Trì Tảo cũng không buồn nói thêm nữa. Cô nhún vai, nhấc chân bước đi, bóng dáng nhẹ nhàng, chỉ để lại một câu hờ hững:

“Vậy đi đi.”

Có vài chuyện, lời nói nhiều cũng vô ích. Không tin thì thôi, cô cũng chẳng ép. Cứ để hắn ăn một chút đau khổ trước đã!

…Ơ, thế là đi luôn à?

Trương Nhược Tinh đứng hình, miệng còn chưa kịp ngậm lại. Ban đầu còn tưởng sẽ đấu võ mồm vài hiệp với bà cô, ai ngờ bà cô lại lật mặt quá nhanh, không thèm dây dưa đến nửa câu.

Chẳng lẽ là… bị cậu vạch mặt rồi thấy chột dạ nên chạy?

Da mặt còn mỏng như vậy, e là ra ngoài kiếm bữa cơm cũng khó sống.

Trương Nhược Tinh càng nghĩ càng tò mò — mấy năm nay bà cô đã sống thế nào để trưởng thành được?

Đạo quán bỏ không hai năm, nơi nơi đều là bụi bặm mỏi mệt. Năm đó cô độ kiếp trên Vân Tổ Phong, một đạo thiên lôi giáng xuống, trực tiếp nổ tung nửa cái đạo quán. Gian nghiêm trọng nhất lại chính là… phòng của cô.

Mái nhà thủng một lỗ to bằng miệng giếng, xuyên thẳng xuống nền đất, bổ ra một cái hố sâu nhìn muốn tụt huyết áp.

“Cô nhỏ! Hóa ra hồi đó ngươi sống khổ vậy sao?” Trương Minh Đức rút khăn lau nước mắt, khóc đến là bi thương.

“Nhà thì dột tứ phía, mùa đông các người sống kiểu gì chứ!”

Ông thật sự không dám tưởng tượng — cô nhỏ ông cưng chiều từ bé, vậy mà mấy năm nay toàn phải chịu khổ sao?!

Trì Tảo giơ tay chặn lời ông, mặt mày bình tĩnh:

“Không đến nỗi như chú nghĩ đâu. Tôi với sư phụ sống cũng không tệ.”

Trương Minh Đức che tai giả điếc:

“Cháu không nghe! Cháu không nghe! Cô nhỏ của cháu chính là đã chịu khổ!”

“Cái phòng rách thế này, cho chó ở còn thấy áy náy, người còn bảo không khổ?” Nói xong, ông càng khóc thương tâm hơn.

Đúng lúc này —

“Cạch!”

Một mảnh mái ngói trên trần nhà rơi xuống, chính xác không lệch đi đâu được đập thẳng vào đầu ông.

“Ai đó? Ai đánh lén tôi?!” Trương Minh Đức ôm đầu kêu đau, nhìn quanh như muốn bắt gian tại trận, cuối cùng trừng mắt nhìn mảnh ngói bể dưới chân mình.

Chuyện xảy ra quá nhanh, Trì Tảo còn chưa kịp cản, tay giơ ra giữa không trung đã nhanh như chớp thu về. Cô chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

“Cô nhỏ! Cô thấy chưa?! Đây rõ ràng là nhà nát muốn sập rồi! Chúng ta mau xuống núi đi! Ở đây nguy hiểm quá, nói không chừng còn bị chôn sống!” Trương Minh Đức vừa dứt lời, lại có một mảnh ngói “lạch cạch” rơi sát chân ông, dọa ông nhảy vọt lên một mét.

“Úi Úi! Lại rơi nữa rồi! Suýt tí nữa lại trúng đầu tôi!”

“Cháu trai lớn, chỉ cần chú không mở miệng, thì sẽ không sao cả.” Trì Tảo cười tủm tỉm, ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Dám nói nơi tổ sư gia ở ngay cả chó cũng không trụ — nếu tổ sư không tức giận, thì thiên đạo cũng phải cười mỉa!

Tới chủ điện, Trì Tảo thành kính dâng hương cho tượng tổ sư gia. Ai ngờ ba nén hương vừa cắm vào lư hương, còn chưa kịp cháy, đã “cạch” một tiếng… gãy ngang!

Trì Tảo: “…”

Cô im lặng vài giây, sau đó khẽ thở dài, giọng nhẹ như gió thoảng:

“Tổ sư gia, ngài đang giận vì con làm hỏng đạo quán đúng không?”

“Ngài yên tâm, chờ con có tiền, nhất định xây lại một tòa đạo quán mới tinh, lại đúc kim thân mới cho ngài. Đảm bảo ngài nhìn mà hài lòng!”

Hai năm trước, trận thiên kiếp đó đã bổ gãy luôn một cánh tay của tượng tổ sư gia. Giờ người ta giận dỗi một chút cũng là bình thường thôi.

Lúc này, Trương Minh Đức chen vào: “Cô nhỏ, cháu có tiền mà! Nếu người muốn xây lại đạo quán, cháu cho luôn một trăm triệu, đủ không? Chúng ta còn có thể làm thêm khu nghỉ dưỡng, trang hoàng thật đẹp, khỏi cần leo núi vất vả nữa!”

Ông chú này… vừa mở miệng đã cho một trăm triệu — khí phách y hệt nhà giàu bất cần đời!

Nhưng Trì Tảo lại lắc đầu: “Không được, tiền phải do chính tay tôi kiếm mới có giá trị.”

Nói rồi, cô lại lấy ba nén hương mới, thử châm lại. Nhưng lần này… hương mãi vẫn không cháy.

“Cô nhỏ, hay là hương cũ quá rồi?” Trương Minh Đức cẩn thận mở miệng.

Người ngoài nghề thì tưởng hương hỏng, nhưng Trì Tảo trong lòng thầm hiểu.

Tổ sư gia… vẫn còn giận chưa nguôi!

Cô đành thôi, lặng lẽ ra khỏi điện. Sợ làm cháu trai lớn sợ hãi, cô chỉ nhẹ nhàng ném một tấm phù thanh tẩy vào điện thờ. Ngay lập tức, bụi bặm nơi nơi liền sạch bong, không còn dấu tích.

Dù sao tượng tổ sư còn ở đây, cô quay lại cũng không thể để người nhìn thấy cảnh tượng tiêu điều.

Đóng cửa đại điện, cô bước về phía phòng mình, Trương Minh Đức vẫn theo sát phía sau như cái đuôi nhỏ.

Chưa đầy một phút sau, hiện ra trước mặt hai người là một gian phòng cũ nát thành tro. Trên đất là một cái hố lớn như miệng giếng, mái nhà thủng một lỗ có thể nhìn thấu trời chiều.

Trương Minh Đức nhìn mà trợn tròn mắt: “Phòng này trước kia… bị oanh tạc tên lửa à?”

Trì Tảo ho khan che giấu: “Ờm… tôi cũng không rõ nữa!”

Cô nhìn một vòng — trong phòng chẳng còn gì nguyên vẹn, toàn bộ đồ đạc đều bị hủy hoại.

Bỗng, ánh mắt cô khựng lại. Trong đống ngói vụn lộ ra một quyển sách cháy xém, bìa đã đen thui như tro bụi.

Chính là quyển tu tiên văn cô từng nhặt được!

Vì sống ở Tu Tiên Giới cả trăm năm nên cô cũng chẳng nhớ tên quyển sách là gì nữa.

“Cô nhỏ, người đang tìm gì đó?” Trương Minh Đức tò mò lại gần.

Trì Tảo tranh thủ lúc ông không chú ý, nhanh chóng đọc chú, giấu quyển sách vào túi Càn Khôn:

“Không có gì cả.”

“Mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta mau xuống núi đi thôi!” Trương Minh Đức bắt đầu lo lắng chuyện đường về.

“Ừm.” Trì Tảo khẽ gật đầu.

Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên một tiếng hét xé rách cả không trung:

“A! Cứu mạng! Ba ơi——!!!”

“Lại hét cái gì nữa đây?!” Trương Minh Đức nghe xong, mí mắt giật liên hồi.

Trì Tảo chỉ khẽ thanh giọng, thần sắc điềm nhiên như đã lường trước: “Ra ngoài xem một chút.”

Hai người một trước một sau chạy ra ngoài.

Trước mắt họ là một bãi đất trống, nơi Trương Nhược Tinh đang bị một đàn ong vò vẽ bao vây, tấn công dữ dội.

“Ba ơi! Cứu mạng! Con sắp chết… hu hu hu…” Trương Nhược Tinh vừa khóc vừa múa tay múa chân, xua đuổi đàn ong như một điệu nhảy tuyệt vọng.

Trương Minh Đức thấy cảnh đó mà đầu muốn nổ tung. Ông há mồm:

“Cứu kiểu gì? Cha chịu chết! Con tự lo đi!”

Không có gậy, không có lửa, không có gì trong tay — lấy cái gì cứu?!

Trương Nhược Tinh: Đây là… cha ruột tôi sao?

Về rồi nhất định phải lén đi xét nghiệm ADN.

Ngay lúc Trương Minh Đức bó tay toàn tập, đứng phía sau ông, Trì Tảo đã rút ra một tấm phù trừ tà, động tác gọn gàng dứt khoát, ném về phía Trương Nhược Tinh.

Trương Minh Đức còn chưa kịp nhìn rõ là gì, chỉ thấy trên đầu con trai bỗng nhiên phát sáng như bị đốt lên, rồi sau đó…

Đàn ong đột nhiên đồng loạt quay đầu, như có thần linh triệu gọi, vèo một cái bay mất tiêu về hướng tây nam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play