Vì cô mà tìm cơ duyên…

Trì Tảo lập tức hiểu rõ tâm ý khổ tâm của sư phụ. Lần này cô nhập thế, có khi thật sự sẽ có cơ hội gặp lại  sư phụ cũng nên.

Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng “đát đát đát” đều đều – là người con trai có đôi chân không tiện của bà Chu đã trở về.

“Mẹ, con về rồi.” Lý Dương đeo một chiếc ba lô to, chống hai cây nạng, bước chân hơi cố sức tiến vào cửa.

Lý Dương năm nay đã bốn mươi, cái chân bị què là do năm xưa nhập ngũ, trong một nhiệm vụ đặc biệt, hắn liều mạng cứu đồng đội khỏi vụ nổ, dẫn đến bị thương nặng.

Từ đó xuất ngũ, hắn về quê sống cùng mẹ, mở quán nhỏ bán đồ ăn vặt qua ngày.

Nói đến bà Chu, thật sự là một người phụ nữ khổ mệnh. Trải qua nỗi đau mất chồng khi trung niên, giờ con trai lại mang thương tật. 

Mấy năm trước từng có bà mối ghé qua dạm hỏi, nhưng Lý Dương sợ liên lụy cô gái nhà lành nên lần nào cũng kiên quyết từ chối. Lâu dần, nhà họ Lý chỉ còn lại hai mẹ con nương tựa vào nhau.

Lý Dương mồ hôi ướt trán đi vào nhà, đặt ba lô vẫn còn lộ ra một nửa thức ăn xuống, vừa ngẩng đầu đã thấy trong nhà có người lạ thì hơi sững người: 

“Mẹ, hôm nay có khách à?”

“Con trai, để mẹ giới thiệu. Vị này là Trương tiên sinh, người nhà của tiểu sư phụ.” Bà Chu cười rạng rỡ giới thiệu thân phận Trương Minh Đức.

Trì Tảo là cô bé được Tần quán chủ nhặt về từ nhỏ, một tay nuôi lớn. Người dân quanh thôn và trấn đều biết chuyện này. Giờ cô có thể được người nhà đón về, bà Chu và Lý Dương đều mừng thay cô.

Lợi dụng lúc Lý Dương đang chào hỏi với Trương Minh Đức, Trì Tảo lặng lẽ niệm một đoạn chú ngữ, từ trong túi Càn Khôn xuất hiện một bình thuốc trắng nhỏ.

“Trong này có một viên đan dược, có công hiệu tái tạo gân cốt, chỉ cần uống vào, trong ba ngày chân của anh có thể hồi phục hoàn toàn.” Cô đưa lọ thuốc cho Lý Dương.

Vừa nãy cô đã xem qua tướng mạo. Không bao lâu nữa, Lý Dương sẽ gặp một người phụ nữ thật lòng thật dạ – tuy cô ấy đã ly hôn và có con riêng, nhưng sau này họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau, thậm chí còn sinh thêm đứa con thuộc về chính họ.

“Cái này…” Lý Dương theo bản năng liếc nhìn mẹ mình.

Bà Chu gật đầu: 

“Nhận lấy đi! Đây là một chút tấm lòng của tiểu sư phụ dành cho nhà ta.”

Bà Chu đã từng chứng kiến năng lực thật sự của Trì Tảo, nên đối với những gì cô đưa, bà luôn tin tưởng không chút nghi ngờ.

Ngay lúc Lý Dương chuẩn bị nhận lấy lọ đan dược ấy, Trương Minh Đức lại hoảng hốt kéo Trì Tảo ra: 

“Cô nhỏ, thuốc không thể uống bừa, lỡ đâu gây chuyện thì sao?”

Trì Tảo: “?”

Dứt lời, ông ta lại nhìn về phía mẹ con nhà họ Lý: 

“Anh Lý Dương, tôi có con trai làm bác sĩ, y thuật không tệ, nếu anh tin lời tôi, tôi sẽ đưa anh về Nam Thành chữa trị.”

Lý Dương nghe vậy chỉ lắc đầu cười nhạt: 

“Vô dụng thôi, lúc mới bị thương, tôi đã từng đến mấy bệnh viện lớn trong tỉnh. Nếu có hy vọng, tôi đã chữa khỏi từ lâu rồi.”

Về phần lọ thuốc của Trì Tảo, hắn cũng không ôm quá nhiều hy vọng. Trên đời làm gì có loại thần dược nào mà chỉ uống một viên là có thể tái tạo gân cốt?

Nhưng vì mẹ hắn nói nhận lấy, hắn cũng không muốn khiến bà thất vọng.

“Tin lời tôi, nghe tôi một lần này, thuốc này chắc chắn sẽ không khiến anh thất vọng.” Trì Tảo nhẹ nhàng đặt lọ thuốc lên bàn.

Trước khi đi Nam Thành, cô muốn quay lại đạo quán một chuyến.

Hai người chào tạm biệt mẹ con bà Chu, vừa rời khỏi phòng đã chạm mặt Trương Nhược Tinh từ bên ngoài trở về.

————————————

Đi xe đến chân núi Vân Tổ Phong, Trì Tảo vốn định để cha con Trương Minh Đức chờ ở dưới, nhưng ông ta nhất quyết muốn tận mắt xem nơi cô lớn lên.

Vân Tổ Quan, nơi cô sống từ nhỏ, nằm trên đỉnh núi Vân Tổ cao 1292 thước.

Kết quả, con đường lẽ ra chỉ mất 20 phút để leo, ba người lại đi mất gần một tiếng vẫn chưa tới nơi.

Trương Minh Đức mệt đến thở hổn hển, chống một cây gậy gỗ nhặt được ven đường, bước đi khổ sở.

Trương Nhược Tinh dù trẻ hơn, cũng mệt rã rời. Trong lòng chỉ biết tự trách, sớm biết thế đã ngồi trên xe mở điều hòa chơi game, cần gì phải tự rước khổ vào thân?

Nhìn hai người sắp không trụ nổi, Trì Tảo lên tiếng: 

“Cháu trai lớn, nếu không hai người nghỉ ở đây một lát, tôi tự mình đi lên cũng được.”

Trương Nhược Tinh vừa nghe từ “cháu trai lớn”, lập tức không nhịn được, “phụt” cười ra tiếng.

“Sao được! Đã đi đến đây rồi, sao có thể bỏ cuộc giữa chừng?” Trương Minh Đức vừa nói vừa vỗ đầu con trai, cười ha hả.

“Hay là… để tôi cõng chú lên?” Trì Tảo từ nhỏ đã khỏe, cõng một người trưởng thành lên núi chỉ là chuyện nhỏ.

“Không không không, làm sao có thể để cô nhỏ cõng cháu được?” Trương Minh Đức dứt lời, liền kéo con trai đẩy lên trước.

“???” Nụ cười trên mặt Trương Nhược Tinh lập tức cứng đờ.

Giây trước Trương Nhược Tinh: Vì sao ông trời lại muốn hành hạ tôi như vậy?!

[Tiếng gào thét trong lòng.jpg]

Giây tiếp theo, cậu nghe thấy cha mình ghé tai thì thầm: “Năm mươi vạn, làm không?”

“Có thật không?” Trương Nhược Tinh hai mắt sáng rực.

“Chỉ cần lên đỉnh, ba chuyển vào thẻ của con liền.”

“Một lời đã định!” Trương Nhược Tinh lập tức ngồi xổm xuống, không nói hai lời cõng cha lên núi, xông về phía trước.

Vì năm mươi vạn, cậu liều mạng!

Tai Trì Tảo rất thính, lời hai cha con thì thầm với nhau đều lọt vào tai cô không sót một chữ.

Nhìn bóng lưng của họ, khóe môi cô khẽ nhếch, bật cười khẽ: 

“Đúng là thú vị.”

Nửa tiếng sau…

Trương Nhược Tinh hai chân nhũn ra, nằm vật trên nền đất trước cổng đạo quán, cả người như muốn hồn lìa khỏi xác, miệng không ngừng rên rỉ.

Năm mươi vạn này, quả thật không dễ kiếm – cậu cảm giác như mình vừa bỏ lại nửa cái mạng trên đường đi.

Đùi cậu đau đến tê dại, như sắp phế rồi.

Ngược lại, Trương Minh Đức tinh thần phơi phới, phủi tay áo, hớn hở bước vào đạo quán, không hề để tâm đến cái người đang rên rỉ ngoài kia.

Trì Tảo thấy vậy, khoé miệng giật nhẹ. 

Cô ngồi xổm xuống trước mặt Trương Nhược Tinh, thấp giọng nói: 

“Còn nhớ tôi từng nói hôm nay cậu có họa đổ máu không? Giờ còn kịp xử lý đấy. Xét tình thân của chúng ta, tôi chỉ thu hai vạn thôi, là giá rẻ nhất rồi.”

“Bà cô của cháu ơi” Trương Nhược Tinh rên rỉ.

 “Bà cô xem cháu bị ông già hành thành thế này rồi, bà cô còn nhẫn tâm gạt tiền mồ hôi nước mắt của cháu sao?”

“Cha cháu giàu thế, bà cô đi lừa ổng trăm triệu còn được.”

Dù sao thì hiện tại Trương Nhược Tinh cũng chỉ là sinh viên, không phải cậu keo kiệt, mà là cậu thật sự không chịu nổi kiểu bị “lừa” thế này. Cậu có thể dâng hết tiền tiết kiệm cho bà cô, nhưng ít nhất cũng phải có lý do hợp lý.

Huống hồ, cậu là người theo chủ nghĩa vô thần. 

Bà cô lớn lên trong đạo quán, chắc chắn bị tẩy não nặng, nên cậu thấy cần có trách nhiệm kéo bà cô trở lại con đường ngay thẳng – sau này tuyệt đối không thể để bà cô ra ngoài giả thần giả quỷ nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play