Gần khu Hòa Bình có một cái chợ bán thức ăn, địa điểm thì chẳng ra sao nhưng cái tên lại rất kêu - "Chợ rau Trấn Cùng", không biết có liên quan gì đến danh lam thắng cảnh cổ tích hay không.
Cái chợ này còn cũ hơn cả khu Hòa Bình, đến cái cổng chính cũng không có, chỉ dùng một cái khung sắt rỉ sét đến lung lay sắp đổ đỡ một tấm biển.
Chữ "Tràng" trong "Chợ rau Trấn Cùng" bị gió thổi rớt, chỉ còn lại ba chữ "Trấn Cùng Đồ Ăn", lập tức chẳng còn vẻ danh thắng gì nữa.
Tần Thành cưỡng ép mình dán mắt vào tấm biển, cố gắng lờ đi hơi ấm từ lưng Giản Hằng.
Bất quá người này có phải bị sốt không, sao lại nóng như vậy.
Giản Hằng hẳn là thuộc về cái loại này vì sĩ diện mà thường xuyên rèn luyện.
Cơ lưng phát triển, các đường cơ bắp rõ ràng. Nhìn từ phía sau vai rất rộng, không phải kiểu vai ngang mỏng manh, cảm giác lực lượng rất đủ.
Hơn nữa cái lưng này không chỉ nhìn đẹp, mà khi bò lên áp mặt vào cũng rất thoải mái - thoải mái hơn cả gối đầu nha.
Đặc biệt là bây giờ lưng hắn nóng lên, giống như đang áp vào túi chườm nóng vậy.
Tần Thành lại bắt đầu rối rắm, hỏi một câu "cậu có phải bị sốt không", cái tên sĩ diện này có lẽ lại muốn qua loa cho xong. Không hỏi thì cái trạng thái ôm ấp dính nhau này của hai người cậu lại thấy mình quá lạnh nhạt vô tình.
Trong lúc do dự, hình ảnh Giản Hằng qua loa bảo hắn đi chạy bộ lại hiện lên trong đầu, Tần Thành lập tức không còn rối rắm nữa, tâm tình thả lỏng mà dùng ngón tay gõ gõ vào cơ bụng Giản Hằng, giọng còn hơi nũng nịu hỏi:
“Có phải cậu sốt cao lắm không, sờ bỏng cả tay.”
"Vậy thì đừng sờ."
Giản Hằng ngữ khí vẫn lạnh, nhưng Tần Thành từ cái lạnh đó nghe ra một sự khó chịu khó hiểu.
Sao, Tần ca quan tâm cậu một câu còn quan tâm sai à? Thằng nhóc này sao mà khó chiều thế.
Tự thấy mình nói chuyện vô vị, Tần Thành im lặng tiếp tục thưởng thức cái chợ bán thức ăn đã tồn tại 18 năm này.
Trần nhà nhựa cao và cũ không nhìn rõ màu trong suốt ban đầu, đã ngả sang màu nâu bẩn.
Ánh đèn treo trên trần là màu trắng chói mắt, nhìn một cái hoa cả mắt, vội vàng quay đầu đi.
Vừa mới đi vào bên trong chợ, chiếc xe đạp điện chở người 1m85 phía sau đột nhiên dừng lại, đôi chân dài của Tần Thành cũng căng ra giữ vững, thân xe hầu như không lắc lư.
Tần Thành ngẩng mặt lên từ lưng hắn, đợi vài giây, bỗng nhiên muốn cho hắn một cái vào gáy.
Cậu ta nói chuyện đi chứ, đột nhiên dừng xe làm gì? Hai người mới quen nhau hai ngày đã chơi cái trò tâm linh tương thông nghe có lý sao.
Trong việc giữ im lặng này, Tần Thành thừa nhận cậu hoàn toàn thua Giản Hằng.
Lại đợi vài giây, cậu theo thói quen lại dùng ngón tay gõ gõ vào cơ bụng Giản Hằng.
Cảm giác vẫn rất tốt.
“Làm gì mà dừng——”
“Bốp!”
“Má?!”
Tần Thành đột nhiên rụt tay lại, má nó mu bàn tay đỏ ửng rồi, da dày thịt béo của cậu còn đau đến giật mình.
Giản Hằng có phải bị bệnh gì không!
Cơn giận bùng lên trong cậu: “Cậu có cái tật gì vậy?”
Giản Hằng nghiêng mặt đi, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, ánh mắt mang theo vẻ trào phúng.
Tần Thành vô cùng tò mò cái cảm xúc này của hắn từ đâu mà ra.
Vài giây sau, Tần Thành ngơ ngác nhìn mặt Giản Hằng, có chút không tìm được giọng điệu thích hợp:
“Không phải, đều là Alpha cả, tôi sờ cậu hai cái thì sao, cũng sẽ không có thai.”
Cậu cùng đám Alpha Đàm Kỳ còn đùa giỡn hơn thế này nhiều, cũng không thấy ai bị chạm vào cơ bụng một chút liền kêu oai oái muốn đánh người, tưởng mình là cô nàng cúc siêu bự à.
Giản Hằng bỗng nhiên hơi xoay vai lại, khoảng cách giữa hai khuôn mặt lập tức bị rút ngắn, Tần Thành theo bản năng lùi về sau.
Trong quá trình lùi lại, cằm đột nhiên bị Giản Hằng bóp chặt, rồi bất ngờ bị kéo về phía trước.
Chóp mũi hai người chạm nhau, môi cách nhau chưa đến một centimet.
!
Đồng tử Tần Thành co rút lại, giơ tay dùng sức đẩy một cái, mất thăng bằng cả người ngửa ra sau.
Trong lòng mắng to: Alo? 110 hả? Ở đây có thằng tâm thần!
Đơn giản là Giản Hằng còn chưa phát rồ đến mức muốn giết cậu, trước khi gáy cậu chạm đất đã túm cổ áo kéo cậu trở lại.
"Cậu mẹ nó..."
Người này nhất định có bệnh, không cần đi bệnh viện, cậu chẩn đoán rất chính xác.
"Đều là Alpha," Giản Hằng khẽ cười một tiếng, cười như không cười.
“Hôn một cái cũng sẽ không có thai.”
"...Má." Cậu thua, cậu đấu không lại thằng tâm thần này.
"Mua gì?"
Giản Hằng nhẹ nhàng đạp một chân vào bàn đạp xe, như thể chưa có chuyện gì xảy ra hỏi.
Chiếc xe đạp chở hai người chậm rì rì lắc lư chạy về phía mấy quán ăn phía trước.
Bị tát một cái đau điếng, Tần Thành rất nhớ dai mà không dám dựa về phía trước, hai tay nhất thời còn không biết để đâu.
"Quán thứ ba bên trái," Tần Thành cố nén cơn giận, chỉ chỉ.
“Cái chỗ bác gái mặc đồ bộ màu hồng bán đồ quanh năm ấy.”
Giản Hằng phía trước dường như khẽ cười một tiếng khó hiểu, giọng trầm thấp lẫn trong tiếng ồn ào náo nhiệt của chợ không nghe rõ.
Tần Thành không chắc có phải mình ảo giác không, dù sao người này vừa tát cậu hai cái.
Nghe thấy cậu nói mà còn cười được thì chứng tỏ không kết cái thù mới nào, vậy thì tại sao lại tát cậu?
À, Tần Thành ngộ ra.
Cậu làm sao lại muốn đoán mò thế giới tâm lý của một tên tâm thần chứ.
Bác gái nhận ra Tần Thành, vừa thấy cậu đã lớn tiếng gọi, ánh mắt liếc qua liếc lại giữa cậu và Giản Hằng ít nhất ba lần:
“Ôi Tiểu Thành lại đi mua đồ ăn cho mẹ hả con?”
Tần Thành vâng một tiếng, chân hơi giật giật, không mềm nhũn.
Cậu xuống xe đứng trước quầy hàng thuần thục chọn lựa, Giản Hằng bên cạnh dường như rất hứng thú với cái hành vi mua đồ ăn phi thường không ngầu lòi này, dựng xe ở một bên, đứng cạnh cậu.
Bác gái quen thân thật sự, vừa nhặt mấy cọng rau cải vừa hỏi Giản Hằng:
“Bạn trai mới của Tiểu Thành hả?”
Tần Thành bóp nát cọng rau cần trong tay.
"Bác ơi, bọn cháu không phải là..."
Tần Thành ngẩng đầu, theo bản năng nhìn Giản Hằng.
Dù sao cũng là tên Alpha chỉ sờ cơ bụng thôi cũng có thể phát bệnh tâm thần, lời bác gái nói không khéo lại làm hắn phát điên lên, quán nhà bác mất khách như chơi.
Nhưng Giản Hằng chỉ đứng đó mặt không biểu cảm, im lặng duỗi tay nhặt một cái đậu que xem xét - một cành hoa lạnh lùng giữa chợ rau.
Bác gái nháy mắt với Tần Thành, vẻ mặt "tôi hiểu hết", hạ giọng một cách hoàn toàn vô ích nói:
“Lần này đẹp trai đấy, đẹp hơn cái cậu nhóc lần trước nhiều, chỉ là hơi vạm vỡ, nhưng con cũng cao to, xứng đôi.”
Tần Thành thầm nghĩ Alpha đỉnh cấp không vạm vỡ thì sao được, ai không quen không biết mà đã ghép đôi uyên ương, mắt bác có vấn đề à, hai thằng cao trung bình 1m85 mà bác bảo xứng đôi, móc mắt bác ra, bỏ đi.
Cậu còn chưa kịp sửa lời bác gái đã nghển cổ lên kêu với bác bán cá bên cạnh:
“Bây giờ đúng là thoáng thật, người trẻ yêu nhau còn ôm ấp hôn hít ngoài đường...”
"Dì ơi!" Tần Thành cắt ngang cái "hôn" của bà, vẻ mặt nghiêm túc chỉ chỉ Giản Hằng:
“Cậu ấy là Alpha, không phải Omega. Cậu ấy chỉ là bạn học của con, bọn con không phải người yêu.”
Nếu người bên cạnh là Đàm Kỳ, cậu có thể hôn một cái ngay trước mặt bác gái, không chút e dè nói một câu "Đúng rồi đây là bạn trai yêu dấu của con".
Chỉ là bên cạnh cậu lại là Giản Hằng.
Không biết là pheromone phù hợp quấy phá hay là cậu bị bệnh tâm thần của Giản Hằng lây, thấy Giản Hằng đều là Alpha cậu hoàn toàn không đùa nổi cái trò này.
Không chỉ vì sự mâu thuẫn của Giản Hằng, mà còn vì rất nhiều những điểm mấu chốt khó hiểu trong lòng cậu.
Thẳng nam Tần ca chẩn đoán cái tâm lý này là do cậu cực kỳ khó chịu với Giản Hằng, cho nên không nuốt trôi được ba phần tức giận.
Bác gái "ồ" một tiếng, nhìn Giản Hằng ánh mắt hơi tiếc nuối, miệng lẩm bẩm:
“Vậy mà tôi thấy ở ngoài kia còn hôn môi nữa cơ...”
Thế giới tinh thần của Tần Thành bị đả kích sâu sắc, khóe miệng đột nhiên giật giật, xách củ khoai tây trong tay ném vào tay bà, trực tiếp nhảy qua chủ đề này:
“Dì ơi phiền dì tính nhanh cho con, mẹ con đang sốt ruột nấu cơm.”
Hôn cái rắm căn bản không gặp phải được không?
Bác gái cuối cùng cũng im miệng, một lòng bán đồ.
Tần Thành thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu, Giản Hằng cũng đang nhìn cậu, cái vẻ mặt tra nam "không từ chối không giải thích không chịu trách nhiệm" kia làm Tần Thành vô cùng cạn lời, giơ tay dựng ngón giữa.
Đạp xe về đến dưới lầu, Giản Hằng dừng xe, Tần Thành đặc biệt tự giác một tay xách đồ ăn một tay xách xe chuẩn bị một hơi xông lên lầu 3.
Bây giờ chân cậu không mềm miệng không kêu một giây cũng không muốn ở lại lâu.
Giản Hằng cũng không khách sáo một chút "Tôi giúp cậu" gì đó, lạnh nhạt vô tình giữ khoảng cách ba bậc thang theo sau, một thân đen như cái bóng phía sau.
Tần Thành cảm thấy hắn rất trâu bò, hơn nữa còn nghi ngờ hắn cố ý.
Lúc xuống lầu hắn đi không nhanh, Giản Hằng theo sau cách ba bậc thang, bây giờ lên lầu hắn chạy như lửa thiêu mông, Giản Hằng vẫn theo sau cách ba bậc thang.
Bệnh nhân cưỡng chế.
Đến cửa nhà, Tần Thành móc chìa khóa mở cửa, lúc cắm chìa khóa vào hơi do dự một chút - hai người bọn họ phải ở cùng nhau, bằng không không biết khi nào còn phát bệnh.
Cậu hít sâu một hơi: “Giản——”
“Rầm——”
……
Tiếng đóng cửa vang vọng trong hành lang tối tăm, giống như đang chế nhạo sự ngây thơ của cậu.
Tần Thành quay đầu lại, cánh cửa chống trộm của phòng 302 lạnh lùng đóng sầm trước mặt, trong vòng hai ngày đã bị người ta ném cửa hai lần.
Trâu bò, vương khí lạnh lùng vô tình, danh bất hư truyền.
Đẩy cửa vào nhà, Tống Ánh Mai đang ở phòng bếp nấu cơm.
Tần Thành xách khoai tây cà tím đi qua, cố nén cái tâm trạng nặng nề như bị xe cán qua, cười gượng gạo đặt đồ ăn sang một bên.
Tống Ánh Mai thấy cậu không khỏe mà trách mắng:
“Người không khỏe còn đi ra ngoài, ngày mai mẹ đi mua đồ ăn, con ở nhà xin nghỉ ngơi một ngày đi.”
"Không cần đâu mẹ, không trễ học đâu."
Cậu phải cùng Giản Hằng không rời nửa bước, bị ép phải học hành chăm chỉ mỗi ngày đi học.
Tần Thành lấy cà tím ra xả nước rửa, tiếng nước chảy ào ào.
Tống Ánh Mai thấy cậu lãng phí không chịu được, giật lấy cà tím đuổi cậu ra ngoài.
Tần Thành bị đẩy ra phòng khách ngồi trên sô pha, nhìn đồng hồ, chưa đến 6 giờ.
Cậu nghĩ nghĩ, gửi cho Đàm Kỳ một tin nhắn.
Kiếm tiền nuôi gia đình: Hôm nay có lẽ phải bùng kèo, thông báo giúp tao .
Thất nhi: Phì, đồ cặn bã.
Tần Thành bỗng nhiên không vui, cậu cặn bã? Cậu thì tính là gì, cái tên đối diện kia mới là cặn bã thượng thừa. Thật đáng lẽ phải cho Đàm Kỳ biết, hắn quen biết chưa đến hai ngày đã mở mang tầm mắt.
Đang nghĩ ngợi thì chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Tần Thành đứng dậy, tưởng là người thu tiền điện cũng không nghĩ nhiều liền mở cửa.
Cửa vừa hé ra đã bị người từ bên ngoài mạnh mẽ kéo ra, pheromone mênh mông như không cần tiền ập vào mặt, cái vẻ ngơ ngác vừa ổn định của Tần Thành lập tức biến mất.
Không đợi cậu phản ứng, tay Giản Hằng vươn tới túm lấy cổ cậu, kéo mạnh ra ngoài.
Lúc này Tần Thành mới nhìn rõ người trước mắt.
Giản Hằng cau mày, đáy mắt đỏ đậm, môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Áo khoác thể thao cởi ra, bên trong là chiếc áo thun đen ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào da, cơ bắp nổi rõ.
Tiếng thở dốc của Giản Hằng nặng nề vang vọng trong hành lang, giọng khàn khàn ép ra mấy chữ:
“Cho tôi cắn một ngụm.”
Lời còn chưa dứt đầu đã cúi xuống cổ Tần Thành, há miệng muốn cắn.
Vai Tần Thành đột nhiên rụt xuống tránh hàm răng Giản Hằng, nghiêng người khuỷu tay hung hăng đánh vào ngực Giản Hằng, cả người Giản Hằng bị cú đánh này đập mạnh vào tường, "Rầm" một tiếng.
Trần nhà cũ kỹ thậm chí bị chấn động rơi xuống không ít bụi, làm mờ mắt hai người.
Nói gõ cửa là gõ cửa, nói cắn là cắn, Tần ca không biết giận à?
"Tiểu Thành?"
Giọng Tống Ánh Mai vọng truyền tới, Tần Thành trong lòng căng thẳng, túm chặt cánh tay Giản Hằng kéo người về phía phòng 302, vừa đi vừa quay đầu lại kêu:
“Mẹ ơi máy tính của Giản Hằng hỏng rồi con sang xem cho cậu ấy, cậu ấy đang tắm mẹ đừng vào!”
Nhà Giản Hằng.
Tần Thành ném người đang bám trên người cậu xuống sô pha, Giản Hằng vẫn túm chặt cổ tay cậu không buông, hai người chồng chất trên sô pha.
Tiếng tim đập của Giản Hằng trầm trọng hữu lực, dội vào màng tai hai người.
Tay Tần Thành chống không vững hoàn toàn đè lên người hắn, khoảng cách giữa hai khuôn mặt rất gần, hơi thở ấm áp hòa quyện.
Cánh tay Giản Hằng đang ôm cổ cậu dùng sức siết lại, Tần Thành lại không cúi đầu, cánh tay dùng sức chống, nổi lên hai đường gân xanh rõ rệt.
Ánh mắt Giản Hằng trầm tĩnh đầy áp bức, đáy mắt đỏ nhưng không hề yếu thế, ngược lại khiến pheromone lẫn thêm một tia mùi tanh nhẹ như có như không, sự tàn nhẫn ẩn sâu bên trong lộ ra.
Đổi một Omega hoặc một Alpha yếu hơn ở đây, phỏng chừng đã quỳ xuống.
Tần Thành sẽ không quỳ, nhưng bị pheromone câu dẫn đến bắt đầu thở dốc, nhíu mày nhìn mặt Giản Hằng, không nén được vẻ hả hê trong giọng nói:
"Vị học sinh này cậu không phải nói cắn tuyến thể vô dụng sao?”