"Cậu có thể lên tiếng không? Phát biểu cảm nghĩ của học bá cũng được mà." 

Tần Thành dựa vào tường hành lang bệnh viện, ngẩng đầu là khuôn mặt của Giản Hằng, lời bác sĩ như chú ngữ cứ quanh quẩn trong đầu cậu.

Bởi vì độ phù hợp pheromone Alpha cao, dẫn đến tần suất kỳ phát tình của hai người tăng lên đáng kể. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ một tháng một lần, mỗi lần ba đến năm ngày, hy vọng trong khoảng thời gian này hai cậu không rời nhau nửa bước............ Cái rắm!

Bảo cậu nhìn cái mặt Giản Hằng kia ba đến năm ngày, còn một tháng một lần, kiếp trước cậu là ngày tận thế hay sao mà bị trừng phạt như vậy.

Giản Hằng dựa vào tường, vẻ mặt bình tĩnh như một ông bác sĩ già đối diện với bệnh nhân phát điên, mà cậu chính là bệnh nhân đó.

Sau một hồi im lặng, Giản Hằng cuối cùng cũng mở miệng:

 "Trong kỳ phát tình, có việc thì liên hệ.”

Một câu nói rất lạnh lùng vô tình, dù sao bác sĩ cũng nói tình trạng của cậu bị ảnh hưởng nặng hơn Giản Hằng. Nhưng nghe Giản Hằng nói như vậy, Tần Thành ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Hai người có quan hệ gì đâu, quen biết chưa đến hai ngày đã không vừa mắt nhau. Bắt cậu vội vàng dính lấy Giản Hằng , chưa nói đến chuyện khác, thì cậu đã thấy rất khó ở rồi.

Hơn nữa cậu cảm thấy Giản Hằng chắc chắn còn khó chịu hơn cậu.

Bốn chữ "Có việc liên hệ" thật đúng là cách xử lý tốt nhất cho mối quan hệ này.

Hai người coi như hòa bình giải quyết, nhờ tố chất thân thể tốt của Alpha đỉnh cấp lại tạm thời không có vấn đề gì, lúc về nhà thì mỗi người một ngả 302, 301, ai cũng không nhắc đến cái chuyện "không rời nửa bước" kia.

Giản Hằng nghĩ thế nào Tần Thành không biết, cậu chỉ biết cậu muốn yên tĩnh.

Về đến nhà, Tống Ánh Mai đang cầm ví tiền định mở cửa, mày nhíu chặt, trong mắt toàn là vẻ vội vàng, thấy cậu vào được liền nhìn từ trên xuống dưới, sờ sờ cánh tay xoa xoa mặt, lo lắng đến giọng run run.

“Cô giáo con vừa gọi điện thoại nói con ngất xỉu phải đi bệnh viện, làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái? Kiểm tra ổn chưa? Cùng mẹ đi thêm một chuyến kiểm tra kỹ lại, có phải thức khuya nhiều quá không, sau này...”

"Mẹ, mẹ, không sao đâu," Tần Thành ôm lấy bà, thân hình cao lớn che khuất Tống Ánh Mai, vừa giải thích vừa đi vào phòng, 

“Thật sự không sao đâu mẹ.”

Thầy Hứa vẫn không giữ lời hứa, gọi điện thoại cho mẹ cậu, tuy nhiên cũng coi như tận tình tận nghĩa, đợi cậu rời bệnh viện rồi mới gọi.

Tần Thành không dám nói cho bà tình hình thực tế, ôm bà làm nũng cho qua chuyện: 

“Con chỉ là sáng sớm không ăn cơm tụt huyết áp, sáng sớm còn chạy bộ với Đàm Kỳ nữa, hơn nữa chỉ ngất đi một lát thôi. Bác sĩ bảo con sau này chú ý ăn uống là được, không liên quan đến giờ giấc sinh hoạt.”

Tống Ánh Mai rõ ràng không tin, hết lần này đến lần khác vuốt trán cậu, đáy mắt thoáng hiện nước mắt: 

“Sao lại không sao được, mặt con trắng bệch ra hết rồi này...”

Tần Thành giỏi trấn an mẹ, nói dối không chớp mắt không đỏ mặt không tim đập, đầu đặt lên vai bà, vừa dụi vừa làm nũng: 

“Mẹ làm cho con chút đồ ăn ngon con sẽ không ngất nữa. Mẹ ơi con muốn ăn bánh rán, nhiều nhân đậu xanh ấy...”

Tống Ánh Mai thương con không chịu được, cái gì cũng chiều theo.

Tự mình đưa cậu vào phòng ngủ đỡ lên giường, hâm đồ ăn mang vào phòng, còn pha cả sữa bột, chỉ thiếu nước đút từng ngụm.

Tần Thành nhấp một ngụm sữa bò, khẽ nhíu mày không ai thấy. Cậu không thích uống thứ này, tanh.

Nhưng trước mặt Tống Ánh Mai cậu uống một hơi hết, ngoan ngoãn đưa một miếng cơm vào miệng, dỗ bà: 

“Mẹ về phòng đi, con thật sự không sao, con bây giờ có thể lập tức chạy lên lầu sáu rồi lại xuống ngay!”

Mẹ cậu vừa nãy lo lắng đến mức trán đầy mồ hôi, người cần nghỉ ngơi ngất xỉu phải là bà mới đúng.

"Con đừng có nghịch ngợm, buổi tối mẹ làm đồ ngon cho con ăn, ngủ một lát đi." 

Tống Ánh Mai không yên tâm dặn dò, nhìn cậu một vòng xác định không có gì mới lưu luyến từng bước đi ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại.

Tần Thành thở phào nhẹ nhõm buông bát, cố gắng ăn một miếng cơm cũng không át được vị sữa bò trong miệng, nhịn nửa ngày không được nữa liền vịn mép giường nôn khan một chút, rồi lại uống nửa chén nước xuống bụng, sau đó dựa vào mép giường bất động.

Ánh mắt vô hồn,sự mệt mỏi rã rời lan khắp tứ chi.

Cậu bắt đầu tự hỏi.

Kỳ phát tình tiếp theo đã ở phía trước, có nên hòa hoãn quan hệ với Giản Hằng một chút không? Lại bưng một đĩa bánh nướng sang làm quen, thiết lập một mối "giao hảo bánh nướng" gì đó…

Hắc, huynh đệ, chuyện kia của hai ta coi như xong đi, sau này kỳ phát tình thì cắn nhau một cái?

Má nó, hình ảnh quá đẹp, không thể tưởng tượng.

Nói thật, năm mười lăm tuổi vừa phân hóa, kế hoạch nhân sinh của cậu là tìm một Omega tâm đầu ý hợp sống cả đời, một mục tiêu bình phàm như vậy.

Nhưng mà thực tế quá tàn nhẫn, ngày hôm sau cậu đã được thông báo "Cậu bị chứng vô cảm với pheromone Omega bẩm sinh, không cảm nhận được pheromone Omega, cũng sẽ không có kỳ phát tình. Nhưng không sao, Omega có thể cảm nhận được pheromone của cậu".

Từ ngày đó trở đi kế hoạch của cậu thay đổi, cậu muốn tìm một Omega tâm đầu ý hợp không chê cậu "lãnh cảm".

Hiện tại, hai kế hoạch trước đều bỏ đi, cậu muốn tìm một Omega vừa không ghét bỏ cậu "lãnh cảm", lại không khó chịu việc mỗi tháng cậu phải cùng một Alpha khác dính nhau mấy ngày.

Càng nghĩ cậu càng thấy mình giống một tên tra nam.

Trong mắt thẳng nam Tần ca, bạn đời Alpha cần thiết phải là Omega, ở bên nhau rồi thì phải chung thủy với tình yêu, chung thủy với cô ấy, cả đời không chia tay.

Vô cùng bảo thủ.

Nhưng một tai nạn bất ngờ ập đến phá vỡ sự yên bình, khiến tình huống vốn đã không lạc quan lại càng tệ hơn…

Cậu nghĩ đến việc từ giờ trở đi phải uống thuốc, bác sĩ lại nói tình trạng hiện tại của cậu uống thuốc cũng không ăn thua, chỉ có thể ở bên Giản Hằng vài năm sau mới có cơ hội từ từ thích ứng với thuốc.

Mấy năm, Tần Thành chửi thầm một câu, nằm trở lại giường.

Má nó đây là cái quái gì vậy.

Tần Thành ngủ một giấc tỉnh dậy thì đã gần 5 giờ, trước kia tuy cũng rất bê tha nhưng hai ngày này quá đặc biệt kỳ cục, ngày nào ở nhà ngủ cũng muốn cùng thế giới đoạn tuyệt ấy chứ——ở trường ngủ thì lại nghe có lý hơn.

Từ khe cửa liếc nhìn, mẹ cậu vẫn đang ngủ, bên gối còn đặt khung thêu chữ thập, đoán chừng vừa mới ngủ.

Trong nhà không có đồ ăn, để diễn tròn vai "tụt huyết áp", Tần Thành dắt xe đạp điện ra cửa quyết định đi chợ mua đồ ăn một vòng.

Ngẩng đầu lên, Giản Hằng mặc một bộ đồ thể thao màu đen đang định xuống lầu, nhìn dáng vẻ là muốn đi tập thể dục.

Tần Thành không thể không thừa nhận Giản Hằng người này thật sự rất hợp với màu đen, một thân đen phối với khuôn mặt lạnh lùng kia, khí chất tỏa ra phải hai mét tám.

Thân cao chân dài, tóc ngắn lạnh lùng, bây giờ nếu có cô em nào liếc nhìn hắn một cái không chừng có thể ngất xỉu ngay tại chỗ vì đẹp trai.

Nhưng cậu là một người đàn ông mạnh mẽ, cậu không chỉ không ngất xỉu mà còn đặc biệt muốn quay đầu về nhà coi như chưa từng thấy người này.

Thuộc tính vương khí lạnh lùng của Giản Hằng chắc chắn không thể chủ động nói chuyện với cậu, trong lòng cậu vẫn còn băn khoăn, đối với sự thật không tìm thấy Omega định mệnh cực kỳ bi thương, nhất thời cũng không muốn chủ động nói chuyện.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ánh mắt ở không gian khác giao đấu long trời lở đất, nhật nguyệt vô quang, lửa tóe tung.

Cuối cùng Tần Thành không nhịn được trước. Chiếc xe đạp trong tay khiến cậu bại trận.

"Chạy bộ?" 

Tần Thành ít lời mà ý nhiều, nói thêm một chữ cũng khiến cậu bại thảm hại hơn.

"Ừ." Giản Hằng còn kiệm lời hơn cậu.

Tần Thành dẫn đầu xuống lầu trước khi không khí đóng băng hoàn toàn, cậu không có xu hứng thú với việc cùng Giản Hằng thảo luận nên chạy từ đâu, chạy đến mấy giờ, đi sâu vào đề tài này, Giản Hằng  có khi còn không có hứng thú hơn cậu.

Lúc xuống lầu, Giản Hằng luôn giữ khoảng cách ba bậc thang phía sau cậu, Tần Thành liếc mắt thấy đôi giày thể thao màu đen của hắn, lộ ra nửa cổ chân, cùng với một đôi chân dài.

Giản Hằng xuống bậc thang từng bậc từng bậc một, rất quy củ, đường cong bắp chân uốn lượn vừa đúng chỗ ngứa, đẹp mắt vui tai.

Tần Thành nghi ngờ hắn đã luyện tập qua.

Xuất phát từ tâm lý con công muốn so dáng với người khác phái có sức mạnh ngang mình, Tần ca đơn phương cho rằng chân mình dài hơn đẹp hơn.

Đến dưới lầu, Tần Thành đang rối rắm có nên lịch sự nói một câu "Tôi đi đây", thì động tác của Giản Hằng thu hút cậu.

Giản Hằng đứng ở dưới lầu, không đi về bất kỳ hướng nào, nghiêng đầu nhìn dãy lan can bên cạnh bồn hoa nhỏ xíu kia—trên lan can có chỗ khóa xe chuyên dụng, nhưng khu nhà bọn họ không ai khóa xe ở đó. Chính xác mà nói thì toàn bộ thành phố Cẩm Hoa cũng không ai làm như vậy.

"Mất xe?" 

Tần Thành xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo an ủi một câu, giọng điệu có chút không che giấu được sự hả hê.

Để cậu sĩ diện.

Giản Hằng không phản ứng cậu, tìm một vòng xác định là mất, nhấc chân đi về phía cổng khu dân cư.

Một chút ý muốn lên tiếng gọi người cũng không có.

Tần Thành cảm thấy vừa rồi mình rối rắm như một thằng ngốc.

Cậu đột nhiên đạp mạnh vào bàn đạp xe, chiếc xe trực tiếp lao ra ngoài, vèo một cái vượt qua Giản Hằng mặc đồ đen.

Bố Tần có xe, cậu theo không kịp đâu.

Thế giới này thật kỳ diệu, nó rất công bằng, ví dụ như cậu vừa mới cười nhạo một người bị mất xe đạp, quay đầu lại chính mình liền ngã từ trên xe đạp xuống——ngay trước mặt người đó.

Lúc Tần Thành bị Giản Hằng túm cổ áo xách lên, đầu óc vẫn còn ngơ ngác, cả người mềm nhũn như sợi mì dựa vào ngực Giản Hằng, bị một Alpha khác ôm cũng không thấy ngại ngùng lắm, thậm chí còn muốn cọ cọ…

“Tần Thành.”

 Giản Hằng gọi cậu một tiếng, giọng khàn khàn trầm thấp khiến bộ não nhão nhoét của Tần Thành ý thức được Giản Hằng cũng không ở trạng thái bình thường.

Nhưng cậu vẫn muốn cọ cọ.

“Bốp!”

“Má nó!”

Tần Thành ôm mặt, khó tin mình bị người ta tát một cái, hung thủ còn không hề áy náy mà đẩy cậu ra khỏi lòng ngực, chỉ còn lại cổ áo thun bị túm giữ giúp cậu thăng bằng.

“...Má nó tôi là vi khuẩn hả?”

 Tần Thành vẫn không có sức lực, hô hấp toàn là mùi hương trầm, nghe đến mức không đến nỗi ngất đi.

Giản Hằng không để ý đến cậu, hơi nhíu mày nhìn cậu, tay nắm cổ áo cậu siết chặt, một lúc sau mới nói: 

“Kỳ phát tình chưa qua đi.”

Tần Thành "a" một tiếng, miệng khô lưỡi khô.

Quả thật là chưa qua, hơn nữa còn chuyển biến xấu. Hai người tách ra ngắn ngủn mới mấy tiếng, cậu đạp xe được nửa đường đã trực tiếp hôn mê, còn không có bất kỳ dấu hiệu nào. Nếu Giản Hằng không ở bên cạnh, cậu lại phải vào bệnh viện.

“Cậu——”

Tần Thành ngẩn người, đợi vài giây, thấy Giản Hằng quả thật không có ý định mở miệng nữa mới khẽ giọng tiếp tục: 

“Cậu, đi đâu chạy bộ?”

Giản Hằng liếc nhìn cậu: “Tôi không chạy bộ.”

Tần Thành: “......”

Nói chuyện với Giản Hằng không thể tin là thật, người này vì sĩ diện thật là nói gì cũng có thể ừ.

Tần Thành dựa vào tay hắn , chân mềm như bông, trừ giọng nói thì thật ra không thấy Giản Hằng có gì không bình thường, cái chứng phù hợp Alpha này còn mẹ nó làm cho người ta khó chịu muốn chết.

Tần Thành khàn giọng hỏi: 

“Có thể làm phiền cậu cho tôi cắn một ngụm không?”

Giản Hằng từ chối rất kiên quyết: “Không thể.”

Tần Thành quay đầu lại nhìn hắn, quay quá mạnh khiến cổ kêu "rắc" một tiếng, có thể thấy mắt Giản Hằng lóe lên.

 Tần ca sốt ruột đến cổ mình cũng vẹo.

Có lẽ là thật sự bị cái chiêu trò truyền thống này của cậu dọa sợ, Giản Hằng phá lệ giải thích:

 “Bác sĩ nói có tình huống thì kề sát vào nhau là có thể giảm bớt, cắn một ngụm rồi tách ra vô dụng.”

Tần Thành: “À.”

Không khí lại lần nữa im lặng, Tần Thành cảm thấy loại xấu hổ này thêm vài lần nữa cậu cũng có thể thích ứng, quả nhiên tiềm năng của con người là vô hạn.

“Cậu muốn đi đâu?”

 Giản Hằng một tay xách cậu, nhờ cánh tay dài hơi khom lưng, một tay khác xách xe đạp, trên cổ tay lộ ra một đoạn băng cổ tay màu đen.

"Mua đồ ăn." Tần Thành nói.

Giản Hằng dừng lại một chút, mắt thường cũng có thể thấy được, có lẽ không ngờ rằng cái vẻ ngoài này của cậu lại là một người đàn ông tốt của gia đình.

"Đi thôi," Giản Hằng xách cậu lên xe đạp, chân dài bước nhanh, đôi mắt hẹp dài dường như tự mang theo vẻ trào phúng, 

“Có lên được không?”

Tần Thành không giận, thân thể quá không cố gắng, cậu bây giờ hoàn toàn dựa vào một cổ nghị lực "không thể mất mặt" mới nhịn xuống không nhào lên cắn gáy người ta.

Cậu cố gắng ngồi ở yên sau, Giản Hằng lại không nhúc nhích.

Hai giây sau, Tần Thành đặt tay lên eo hắn, cuối cùng tự sa ngã như thể vùi mặt vào lưng hắn, cả người dán sát vào.

Trong nháy mắt dựa vào nhau, pheromone của hai người điên cuồng quấn lấy nhau, hương trầm và gỗ ẩm hòa quyện, pheromone lạnh lẽo tiêu tan, dần dần tràn ngập hơi thở ấm áp, tựa như mùa đông lò sưởi đốt củi kêu lách tách.

Vài phút trước vẫn còn đạp xe cười nhạo người khác, vài phút sau đã biến thành Tần Kiều Hoa bám víu sau xe người ta đạp cũng không nổi.

Cái mặt này của cậu không cần nữa.

Kiếp trước của cậu không phải ngày tận thế của Trái Đất, mà là ngày tận thế của Ngân Hà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play