Cuối tháng tám, sáng sớm gió nhẹ và hơi nóng ẩm ướt lẫn lộn cùng nhau thổi vào mặt.

Tần Thành đạp xe chầm chậm hướng vào trường, vẻ mặt lười biếng.Cậu chỉ mặc quần đồng phục ở dưới, bên trên là chiếc áo thun trắng bình thường không hợp nội quy, vạt áo bị gió thổi tung lên một chút.

Bảo vệ cổng vừa định ngăn lại, khi thấy là cậu thì hô tượng trưng một tiếng "Trong trường cấm lái xe", "Không mặc đồng phục trừ điểm" rồi quay đầu đi xem người khác.

Học sinh đi ngang qua bên cạnh hưng phấn bàn tán chuyện bát quái, Tần Thành đi ngang qua không nhịn được nghe lỏm một chút.

“Đúng! Học sinh mới chuyển đến lớp sáu!”

“Là một Alpha đó, nghe nói được xếp ngồi cạnh Tần Thành!”

“Gì? Cạnh Tần ca?”

Lông mày Tần Thành khẽ nhếch lên.

Học sinh chuyển trường? Vào lớp bọn họ? Lại còn Ngồi cùng bàn với cậu?

Vớ vẩn.

Từ khi khai giảng năm lớp mười, cậu đã ngồi một mình, hôm qua có việc xin nghỉ, chủ nhiệm lớp Lão Hứa còn mắng cậu một trận, làm gì có chuyện nhét một cái đồ bỏ đi nào đó ngồi cạnh cậu chứ.

Thấy cậu, mấy Omega lập tức che miệng, đỏ mặt chào hỏi:

 “Tần ca chào buổi sáng.”

Tần Thành cũng không để ý, cười nói: “Chào buổi sáng .”

Vài người từ bên cạnh lén nhìn, đường xương hàm của Alpha đẹp như tạc, mũi cao thẳng, ngũ quan xuất sắc. Không cần phóng thích pheromone, chỉ bằng khuôn mặt này thôi cũng khiến tim các cô nàng loạn nhịp chân mềm nhũn.

Tần Thành sáng sớm đã mệt rã rời, không về lớp mà rẽ vào nhà vệ sinh ở tầng một khu nhà tiên tiến.

Phòng chủ nhiệm ở tầng ba, vậy nên địa điểm tụ tập bí mật của đám học sinh cá biệt cũng thường là ở tầng một.

Cậu đi vào tận cùng bên trong châm một điếu thuốc, hít một hơi, nicotine xâm chiếm phổi quét qua hệ thần kinh, lúc này mới tỉnh táo hơn một chút.

Buổi sáng là thời điểm lười biếng nhất trong ngày của cậu, ngày đầu tiên đi học năm lớp mười một, hai giờ sáng mới ngủ mười hai giờ đã phải dậy, đồng hồ sinh học vẫn chưa thích ứng kịp, bây giờ cậu vừa buồn ngủ vừa bực bội.

Ấy vậy mà lại còn có người tự đâm đầu vào họng súng.

“Ôi chao! Đây không phải là Tiểu Thành của chúng ta sao!”

Tần Thành nghiêng đầu, Triệu Hải cùng mấy đàn em đứng ở cửa nhà vệ sinh, đang hùng hổ chỉ vào cậu.

Đối với cái tên quanh năm luẩn quẩn trong vòng lặp khiêu chiến cậu, bị đánh, khiêu chiến cậu, bị đánh này, Tần Thành cảm thấy hắn cũng rất trâu bò, cái nghị lực này mà đặt vào học hành thì không phải trực tiếp nhảy lớp lên thẳng hậu tiến sĩ rồi sao.

Thấy cậu không nói gì, Triệu Hải cười khẩy: 

“Thấy anh Hải đây mà không biết gọi một tiếng?”

Tần Thành tùy tay ném điếu thuốc xuống đất, mũi giày giẫm qua, giọng nói vì mệt mỏi mà ép xuống rất thấp, liếc xéo một cái: 

“À, đây chẳng phải Triệu con sao? Đến tìm bố à?”

Mấy đàn em thấy người Triệu Hải khiêu khích là Tần Thành, theo bản năng lùi về phía sau. Triệu Hải mất mặt, lập tức đổi sắc mặt: 

“Đừng có mẹ nó tìm đánh!”

Vừa dứt lời, một mùi táo nồng đậm mang theo áp bức đột ngột xộc thẳng vào mũi Tần Thành, mấy Alpha yếu thế xung quanh sắc mặt lập tức khó coi.

Nhưng pheromone của Triệu Hải đối với Alpha cấp bậc như Tần Thành thì quá trẻ con, cậu không có phản ứng gì, thậm chí còn muốn ngáp một cái.

Cái mùi pheromone này cậu thật sự là ngửi một hồi cười một hồi, lúc này cũng không nhịn nữa, vừa cười vừa nói:

 "Con trai à, pheromone của con cũng tươi mát quá nhỉ, cứ như là của con gái ấy.”

Giây tiếp theo, ánh mắt Tần Thành tối sầm lại, một luồng hơi ẩm ướt mang mùi gỗ hòa lẫn với mùi thuốc lá khó tả, bao trùm trời đất, mạnh mẽ nghiền ép Triệu Hải.

Gương mặt Tần Thành có đường nét sâu sắc, lông mày rậm rạp lại thêm kiểu mí trong, khi cười đôi mắt hơi híp lại, trông thân thiện, nhưng khi không cười thì ngũ quan lạnh lùng, như phủ một tầng bóng tối, chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến người ta run chân.

Cậu khống chế rất tốt, những người khác đều không cảm nhận được uy áp của một Alpha cấp cao nhất. Chỉ có Triệu Hải bị pheromone bức đến mức phải lùi về sau.

Mặt Triệu Hải đỏ bừng, bất chấp tất cả, hùng hổ dùng pheromone đáp trả bằng một cú đấm.

Tần Thành nghiêng đầu tránh được, giơ tay nắm lấy cổ tay Triệu Hải, đầu gối thuận thế nhấc lên đột ngột thúc vào bụng hắn.

"Phịch" một tiếng, Triệu Hải ôm bụng vừa run rẩy vừa lùi lại mấy bước, đau đến tái mét mặt mày, quỳ xuống đất nôn khan không ngừng.

Tần Thành thu lại pheromone, liếc nhìn Triệu Hải, vừa định xoay người rời đi thì một tiếng hô vang "Chủ nhiệm ạ!!!" vọng vào tai.

Cậu dừng lại, cười nhìn một vòng, mấy tên đàn em "trung thực" của Triệu Hải lập tức cúi đầu, vẻ mặt như kiểu "tôi không thấy gì cả".

Tần Thành hài lòng, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên đúng lúc.

Chủ nhiệm Triệu vừa bước vào liền thấy một nam sinh ngồi dưới đất rên rỉ, xung quanh một đám người hóng chuyện.

Chủ nhiệm Triệu ngơ ngác: “Ai đánh người?”

Nửa ngày không ai lên tiếng.

Chủ nhiệm Triệu đành phải điểm danh, cánh tay tùy tiện chỉ một ngón tay: “Em! Em nói.”

Tần Thành đang hóng chuyện theo hướng ngón tay chủ nhiệm chỉ, liếc mắt nhìn, sững sờ.

Nam sinh bị chủ nhiệm chỉ mặt lạ hoắc.

Ánh mắt Tần Thành đầu tiên dừng lại mái tóc húi cua của cậu ta, trong trường học cắt kiểu tóc này không phải là con ngoan trò giỏi thì cũng là kiểu đầu của những kẻ như cậu. Nam sinh này rõ ràng thuộc loại thứ hai.

Khuôn mặt có thể "cân" đẹp kiểu tóc húi cua, Tần Thành có thể cho chín điểm, trừ một điểm vì cái khuyên tai khiến Tần ca thẳng nam chính hiệu nhíu mày kia ở tai phải.

Bỏ qua cái đó, ngũ quan nam sinh lạnh lùng đẹp trai, ánh mắt hờ hững, khuôn mặt không biểu cảm xứng với khí chất lạnh lùng, Tần Thành thậm chí muốn huýt sáo một tiếng – soái ca anh là khỉ đột phái tới giả vờ cool ngầu sao?

Đối phương nhìn cậu với vẻ mặt không mấy thiện cảm, Tần Thành không hiểu ra sao, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Từ nhỏ đến lớn, những người không ưa cậu nhiều vô kể, cứ nhất nhất truy hỏi "Tại sao cậu không thích tôi" thì quá ngốc nghếch.

Giản Hằng một tay đút túi dựa vào cửa, liếc nhìn chủ nhiệm, giọng khàn khàn, mang theo vẻ không vui khó hiểu, cằm hất nhẹ về phía Tần Thành, nói thẳng:

 “Cậu ta đánh người.”

Tần Thành sững người, phản ứng đầu tiên không phải là tức giận, mà là hai người bọn họ có thù oán gì, người này là Triệu Hải tìm tới cứu viện sao?

Tần Thành nghiêng đầu nhìn chủ nhiệm, chủ nhiệm trừng mắt nhìn cậu, giận dữ nói: 

“Tần Thành! Lại là cậu! Lên văn phòng tìm chủ nhiệm lớp ngay!”

Tần Thành lên tiếng, vỗ vỗ quần đứng dậy đi ra ngoài, ánh mắt liếc qua mặt Giản Hằng, âm thầm ghi nhớ.

Cậu không muốn gây chuyện trước mặt chủ nhiệm, lần trước liền một hai phải mời phụ huynh, gọi điện thoại cho mẹ cậu thêm mắm dặm muối suýt chút nữa nói cậu muốn giết người.

Trong khoảnh khắc lướt qua Giản Hằng, Tần Thành ngửi thấy một mùi pheromone Alpha khiến lông tơ cậu dựng đứng, tim đập thình thịch một nhịp mạnh,  máu cả người như chảy ngược.

Chân cậu rất dài, giây tiếp theo đã kéo giãn khoảng cách, cái cảm giác kinh hoàng trong tim kia như ảo giác, khiến cậu bực bội vô cớ.

Trong văn phòng, Hứa Hoa ném tập tài liệu xuống bàn kêu bạch bạch: 

“Tần Thành, ngày đầu tiên khai giảng đã xin nghỉ, ngày hôm sau đã đánh nhau với người ta, em có biết xấu hổ không hả? Học kỳ một ai vỗ ngực đảm bảo với tôi học kỳ này không gây chuyện?”

Tần Thành thái độ nhận lỗi rất tốt: “ Thầy nói đúng ạ.”

"Đúng cái rắm!" Hứa Hoa trừng mắt cậu, hận không thể biến sắt thành thép, “Triệu Hải dù sao cũng còn có chút học hành, còn em thì sao? Ngoài chơi game ra em còn biết cái gì? Sau này em định dựa vào chơi game mà nuôi sống bản thân à?”

Tần Thành bị mắng cũng không tức giận, vừa cười vừa gật đầu: 

“Em thấy cũng được mà thầy, chơi game kiếm được nhiều tiền lắm.”

"Em còn dám cãi!" Hứa Hoa tức giận đến đỏ mặt, thở hổn hển một hơi mới tiếp tục nói.

“Tôi dạy em từ năm lớp mười, đánh nhau ẩu đả em chừa được chưa? Cái danh 'trùm trường cấp hai' nghe hay lắm đúng không? Ai cũng sợ em không dám động vào em nên em nghĩ mình giỏi lắm hả?”

"Không, một chút cũng không giỏi ạ." Tần Thành hùa theo lời thầy.

"Em bớt cãi cùn với tôi đi!" Hứa Hoa liếc hắn, “Lớp chúng ta hôm qua có một học sinh mới chuyển đến, tên là Giản Hằng. Trong lớp không còn chỗ, tôi cho em ấy ngồi tạm với em một thời gian.”

“Giản Hằng là học sinh giỏi, trong thời gian này em bớt gây chuyện cho tôi, đừng có làm ảnh hưởng đến việc học của em ấy, dám quậy phá tôi liền tìm mẹ em xử lý em !”

Tần Thành vào lớp hô "báo cáo", cậu bị cái tên không quen biết tố cáo trước mặt Lão Hứa không dám nổi cáu, nhưng trong lòng lại nghẹn một bụng lửa.

Tần Thành đi về chỗ ngồi theo bản năng ngẩng đầu, liếc mắt một cái thấy bên cạnh chỗ mình có thêm một người to đùng.

Trong khoảnh khắc cậu không phản ứng kịp.

Ánh mắt đầu tiên nhìn sang, một loại hơi thở hung hãn từ đồng loại ập tới, bản năng Alpha khiến cậu khựng lại một chút, theo bản năng muốn phóng thích pheromone đáp trả.

Cái cảm giác dựng tóc gáy này quá quen thuộc – là cái tên ở nhà vệ sinh.

Hắn lại thành bạn cùng bàn của mình, đây là cái nghiệt duyên gì thế này.

Cậu cố nén bản năng ngồi xuống. Chỗ ngồi vốn rộng rãi ngày xưa giờ chật chội không ít – bình thường cậu chiếm gần như cả một bàn, bây giờ có thêm Giản Hằng cậu không thể không thu về lãnh địa của mình.

Hai Alpha cao lớn chân dài ngồi cạnh nhau, không gian lập tức trở nên chật hẹp, tay chạm tay, chân gần sát chân.

Tần Thành khó chịu đến mức ngẩn người: Nếu đổi thành một Omega, cái khoảng cách này sẽ có chuyện mất, ngồi một ngày phỏng chừng có khi có bầu luôn ấy chứ.

Nhưng cả hai người họ đều là Alpha, cái khoảng cách này chỉ có thể cảm nhận sự khó chịu và bực bội từ tận đáy lòng.

Alpha mới trưởng thành còn chưa đủ chín chắn, ý thức về lãnh thổ rất mạnh mẽ, hơi thở của đồng loại đến gần, theo bản năng mà tràn ra chút pheromone mang ý đồ phản kích.

Sẽ không ảnh hưởng đến người khác, nhưng đủ để khiến cả hai bực bội khó chịu, huyết áp tăng vọt.

Tần Thành ngửi được một mùi hương ẩm ướt dai dẳng, bằng trực giác đoán rằng pheromone của Giản Hằng là một loại cực kỳ hiếm thấy – hương trầm.

Vốn dĩ là một loại pheromone trầm tĩnh ôn hòa, nhưng khi lan tỏa đến người cậu lại trở nên cực kỳ có tính công kích, chỉ cần sơ ý tràn ra một chút đã khiến Tần Thành không thể không nhíu chặt mày cố gắng kiềm chế.

Pheromone của cậu là mùi gỗ ẩm ướt, chính là cái thứ trầm hương đốt lên ấy. Theo lý thuyết, hai loại pheromone thuần Alpha tương đồng như vậy sẽ dễ khiến cậu muốn đấm nát mặt đối phương, nhưng cái cảm giác tim đập nhanh hơn, cả người máu chảy tán loạn thế này là cái quái quỷ gì.

Cậu phải chịu đựng cái cảm giác này mà ngồi cạnh Giản Hằng cả một học kỳ, chỉ nghĩ thôi đã thấy tương lai một màu u ám.

Bây giờ cậu mà nói với Lão Hứa đổi chỗ ngồi thì Lão Hứa sẽ dùng tư thế nào để đánh chết cậu đây?

Tần Thành nhẫn nhịn. Nhẫn được một nửa mới phản ứng lại, Tần ca dựa vào cái gì mà phải nhịn?

Tần ca không quen.

Tần Thành cau mày, giọng điệu không được tốt lắm, hạ thấp giọng:

 “Có thể thu lại chút không? Cậu không thấy khó chịu à?”

Giản Hằng liếc nhìn cậu, ngũ quan lạnh lùng không rõ cảm xúc.

Hắn rút từ trong hộc bàn ra một quyển sách toán, mở ra viết tên.

Chữ viết trên trang giấy mạnh mẽ sắc bén, mang theo một vẻ tàn nhẫn khó tả.

Tim Tần Thành khẽ nảy lên, khiêu khích cậu à.

"Thật sự không thoải mái," Giản Hằng giọng trầm thấp, ánh mắt đảo qua cậu, 

“Cái bàn loạn thành như vậy, giỏi thật.”

"Cậu có ý gì?" Sắc mặt Tần Thành hoàn toàn trầm xuống.

Có chuyện không thể nói thẳng à? Muốn gây sự hả?

Giản Hằng nghiêng đầu nhìn cậu, cậu nhìn lại, hai người đối diện, trong không khí hai luồng pheromone đỉnh cấp đối kháng kịch liệt, tia lửa bắn ra, nhưng cả hai đều khống chế rất tốt, chỉ tác động lên đối phương.

"Có ý gì?" 

Giản Hằng chậm rãi lặp lại một lần, bị hơi thở ẩm ướt mùi gỗ sau gáy đối phương ảnh hưởng nên tâm trạng không tốt, khiêu khích dường như trong thoáng chốc biến thành bản năng.

Hắn xoay nhẹ cây bút, nhìn chằm chằm vào mắt Tần Thành, nghiến từng chữ một: 

“Cậu nói xem?”

"Muốn đánh nhau cứ việc nói thẳng." 

Tần Thành không muốn gây chuyện nhưng cũng không sợ chuyện.

Nhìn cái khuyên tai trên tai Giản Hằng, mắt cậu nheo lại, không mấy coi trọng, 

“Đừng có lằng nhà lằng nhằng như đàn bà.”

Dường như chưa từng bị ai nói như vậy, Giản Hằng sững người một chút, ngay sau đó ánh mắt trở nên nguy hiểm, như một con thú hoang dã gắt gao khóa chặt Tần Thành.

Tần Thành: "Cậu –" đúng là đồ khó ưa.

"Tần Thành." 

Thầy giáo tiếng Anh đẩy mắt kính, Tần Thành ngày thường đi học không nghe giảng thì thôi, nhưng cũng chưa bao giờ làm loạn kỷ luật lớp học, hôm nay bị làm sao vậy.

Tần Thành khựng lại một chút, quay đầu xua tay ý bảo thầy đừng nói nữa, thầy giáo tiếng Anh mới tiếp tục giảng bài.

Ánh mắt Giản Hằng lại nhìn chằm chằm cậu một lát mới quay đầu đi, khép quyển sách toán và sách tiếng Anh lại chồng lên nhau, sau đó nằm bò xuống điều chỉnh tư thế.

Ngủ.

Trong đầu Tần Thành vang lên lời cảnh cáo của Lão Hứa ở văn phòng – Giản Hằng là học sinh xuất sắc, trong thời gian này em bớt gây chuyện cho cô, đừng có làm ảnh hưởng đến việc học của em ấy, dám quậy phá cô liền tìm mẹ em xử lý em!

……

Cho nên, đại học bá, học sinh xuất sắc trong miệng Lão Hứa, ngày thứ hai chuyển trường tiết đầu tiên đã ngủ?

Cái danh hiệu học bá này chắc là dùng dao uy hiếp thầy cô đổi điểm mà có được đi.

Tần Thành cạn lời, cũng không biết là bị mùi hương trầm hay đơn thuần là con người Giản Hằng kích thích đến ngực nóng ran, bực bội sờ tóc, rồi cũng gục xuống bàn bắt đầu chơi điện thoại.

Có tin nhắn WeChat đến, cậu nhấp mở.

Than thất nhi: Bạn cùng bàn mới thế nào? Pheromone ngửi được không? Mấy em Omega nhờ tao hỏi xem cụ thể là mùi gì.

Tần Thành bất mãn nhíu mày, vừa mới chuyển đến một Alpha lạ hoắc đã không nhịn được hỏi thăm, cũng không nhìn xem chi tiết, Tần ca mày không thơm à?

Cậu không nhịn được liếc nhìn sang bên cạnh, Giản Hằng lộ ra đường nét nghiêng mặt sắc sảo, lúc ngủ cũng lộ ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, giống như pheromone của hắn, vừa lạnh vừa tàn nhẫn, khiến cậu bực bội khó hiểu.

Sau khi quy hết mọi chuyện là do không ưa người kia, cậu gõ hai cái vào màn hình.

Kiếm tiền Dưỡng già: Mùi bún ốc.

Bên kia không có động tĩnh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play