"Cậu cũng trâu bò thật." 

Tần Thành nhíu mày nhìn Giản Hằng. Người này đúng là đồ lạnh lùng, thà nhăn nhó chịu đựng chứ không chịu mở miệng cầu xin một câu.

Tần Thành túm cổ áo hắn lôi lên, hắn nửa quỳ, cằm Giản Hằng tựa vào vai hắn, cả người mềm nhũn như cọng bún.

Hai người ôm nhau hết sức hơn năm phút , Giản Hằng vẫn cứ như cọng bún dựa vào người cậu, không hề nhúc nhích.

Tần Thành khẽ gọi, người trong lòng vẫn không đáp lời.

Tần Thành đành phải đẩy vai hắn ra xem xét mặt mũi – mắt Giản Hằng nhắm nghiền, vẻ mặt an tường kia khiến tim Tần Thành suýt nữa ngừng đập.

Đệt mợ, chẳng lẽ chết rồi!?

Tần Thành đưa tay đặt dưới mũi hắn thử.

Có hơi ấm phả ra.

Lúc này mới thở phào một hơi nặng nhọc.

Tần Thành vỗ vỗ mặt hắn, người này không hề có chút động tĩnh nào, lúc ngất xỉu vẻ mặt ngoài ý muốn lại rất dễ nhìn, nhưng Tần Thành thà rằng hắn mở to mắt chế giễu mình một chút.

Khi ra tay, Tần Thành thề rằng cậu không hề có chút tư tâm nào, chỉ đơn thuần cứu giúp một sinh mạng không hề yếu ớt mà thôi.

Thế nên khi Giản Hằng mở mắt ra nhíu mày nhìn cậu, cậu mới bình tĩnh nhìn lại, buông tay:

 “Tôi tưởng cậu chết rồi.”

Giản Hằng không nói gì, khẽ cau mày.

Tần Thành vui sướng khi người gặp họa mà nhếch miệng cười, khóe miệng còn chưa hoàn toàn cong lên, Giản Hằng thừa lúc cậu chưa chuẩn bị đột nhiên chụp lấy cổ cậu kéo xuống, răng hung hăng cắn vào tuyến thể Alpha hơi nhô lên, tin tức tố cuồng loạn như muốn rót vào trong……

Đâu còn chút dáng vẻ mềm nhũn như cọng bún nào.

"Giản Hằng, mẹ nó cậu –" 

Tần Thành đau đến cả người run rẩy.

Mẹ nó cắn thì cắn, cậu dùng sức lớn như vậy làm gì! Tôi cướp vợ cậu hay đào mồ mả tổ tiên nhà cậu à!

Tay Giản Hằng ôm chặt vai cậu, dùng sức đến nỗi Tần Thành cảm thấy vai mình sắp bị bóp nát.

Sau gáy nơi tuyến thể tỏa ra mùi máu nhàn nhạt, hòa lẫn với tin tức tố, mỗi nhịp thở đều mang theo vị tanh sắt kích thích thần kinh hai Alpha.

Yết hầu Tần Thành khẽ động, trước mắt choáng váng, tầm mắt dán chặt vào tuyến thể của Giản Hằng. Sau gáy truyền đến từng đợt nóng rực và đau đớn, thần trí bị ăn mòn, giây tiếp theo không nhịn được mà há miệng cắn xuống!

Vĩnh viễn đừng bao giờ xem thường lực cắn của Alpha trưởng thành, cảm giác răng nanh thoái hóa cắm sâu vào da thịt chỉ có Omega từng trải mới miêu tả rõ được.

Trong khoảnh khắc bị cắn, Omega chỉ có thể cảm thấy sự yếu ớt bị chinh phục, run rẩy tiếp nhận Alpha kia, rồi hoàn toàn thần phục dưới vực sâu dục vọng.

Xinh đẹp mà tàn nhẫn.

Nhưng hiện tại không có Omega, càng không có cái gọi là thần phục, chỉ có hai Alpha cuồng bạo và hung hãn đang ở trên chiếc sô pha chật hẹp cắn xé cổ nhau, cả hai đều cố hết sức đè đối phương xuống dưới.

Căn nhà không lớn rất nhanh bị bao phủ bởi tin tức tố nồng nặc, thậm chí chậm rãi tràn ra ngoài khe cửa……

“Tiểu Thành? Tiểu Thành con ở trong đó sao?”

Tiếng đập cửa làm hai người bừng tỉnh, giống như vừa tỉnh một giấc mơ, đồng thời buông miệng ra, động tác đầu tiên đều là sờ tuyến thể.

Đầu ngón tay chạm vào tuyến thể vừa sưng vừa đau, hằn sâu dấu răng.

Tần Thành như bị điện giật nhảy phắt khỏi người Giản Hằng, khi đứng trên mặt đất đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn, chỉ biết có người đang gõ cửa bên ngoài.

Vừa rồi cậu và Giản Hằng cắn nhau trời đất tối tăm, hiện tại mồ hôi nhễ nhại thở dốc hổn hển như vừa chạy xong ba nghìn mét, hơi nóng hỗn loạn trong không khí, lẫn lộn tin tức tố của cả hai…… Nhìn thế nào cũng giống hiện trường vụ án.

Tần Thành nghiêng đầu.

Mắt Giản Hằng vẫn còn đỏ ngầu, trán và cổ bóng nhẫy mồ hôi.

Cổ áo thun bị cậu kéo đến lỏng lẻo, thậm chí cả phần dưới cũng ——

Tần Thành sững sờ, theo bản năng cúi đầu.

Chiếc quần thể thao màu xám rộng thùng thình nhô cao lên khiến con ngươi cậu co rút, tam quan chịu phải đả kích lớn.

Đệt mợ!!! Cậu là biến thái???

Tần Thành kinh hãi đến mức không thể động đậy, mười tám năm qua vì chứng vô cảm mà dục vọng với Omega rất ít, thậm chí khi mộng tinh cũng không có đối tượng rõ ràng, sống thanh tâm quả dục chẳng dính dáng gì đến những lời đồn phong lưu ở trường.

Nhưng hôm nay, đối với một Alpha, cậu, cương cứng?

“Răng rắc.”

Tần Thành cứng đờ ngẩng đầu.

Giản Hằng ngửa người dựa vào sô pha, tùy tay ném bật lửa xuống. Đôi mắt hẹp dài khép hờ nhìn cậu, môi mỏng khẽ nhả ra một làn khói, cánh tay gác lên tay vịn sô pha, đáy mắt mang theo cảm xúc khó hiểu, nhưng Tần Thành chỉ thấy rõ sự chế giễu.

Thời khắc hiền giả. Bốn chữ này đột nhiên hiện ra trong đầu Tần Thành.

Giản Hằng mặt không đỏ tim không đập, còn mang theo vẻ chế giễu trắng trợn kích thích Tần Thành. Thật mẹ nó là kẻ tàn nhẫn, giả vờ cũng cần có thực lực a.

“Đẹp không?” Giản Hằng đột nhiên nói.

“Cái gì?” Tần Thành không phản ứng kịp.

Giản Hằng muốn cười nhưng không cười, nghiêng đầu về phía cửa:

 “Mẹ cậu đang gõ cửa.”

Giọng trầm thấp như một chiếc búa tạ, đánh thức Tần Thành, cậu đột nhiên lao tới định kéo cửa ra, người đã đứng trước cửa lại dừng lại, mất hai ba giây nhìn lên xuống chỉnh trang lại quần áo 

Quần vẫn còn nguyên vẹn.

Phía sau vang lên một tiếng cười khẽ, lần này Tần Thành nghe rõ, Giản Hằng thật sự đang cười, hơn nữa mẹ nó còn cười  dễ nghe lạ thường, cậu lập tức muốn giơ ngón giữa lên nhưng lại thôi.

Cậu khụ một tiếng, vọng ra ngoài cửa: 

“Mẹ! Làm Sao vậy?”

Giọng Tống Ánh Mai từ khe cửa truyền đến, mơ hồ: 

“Tiểu Thành, có phải bạn học kia đến kỳ dịch cảm rồi không? Có cần đưa đến bệnh viện không?”

Tống Ánh Mai là Beta, hoàn toàn không ngửi thấy tin tức tố nồng nặc trong nhà, chỉ thuận miệng đoán mò một câu nhưng lại trúng phóc.

“A…… Vâng!” 

Tần Thành quay đầu lại, dùng tay ra hiệu cảnh cáo Giản Hằng đừng nói chuyện, Giản Hằng nghiêng đầu nhìn cậu, vẻ mặt kệ đời.

Lúc này Tần Thành mới yên tâm, chuyện bịa há miệng liền nói: 

“Mẹ, Giản Hằng đến kỳ phát tình rồi, trong nhà có thuốc. Chỉ là hiện tại cậu ấy không thoải mái lắm nên con phải trông cậu ấy cả đêm. Mẹ đừng vào.”

Tống Ánh Mai lúc này mới yên tâm, lại có chút thương cảm cho đứa trẻ mới đến này.

Đầu tiên là máy tính hỏng, bây giờ lại đột nhiên đến kỳ phát tình, mới lên cấp ba đã phải ở một mình, gặp chuyện đột xuất cũng không có ai chăm sóc, phụ huynh nghĩ cái gì vậy chứ……

“Cậu nhóc ăn cơm chưa?” Tống Ánh Mai hỏi.

Tần Thành theo bản năng nói: “Chưa…….”

“Trong nhà có đồ ăn làm sẵn, lát nữa con mang qua đó, hai đứa cùng nhau ăn.” Tống Ánh Mai nói.

Ngoài cửa không còn tiếng động nữa, Tần Thành cả người nhẹ nhõm, chống tay lên cửa day day thái dương.

Vừa rồi một tràng hành động quá kích thích, quần cuối cùng cũng ở yên.

Cậu đi đến sô pha ngồi xuống, nằm dài ra như Giản Hằng. Một lát sau nghiêng đầu nói: 

“Thuốc lá, cho tôi một điếu.”

Có lẽ thời khắc hiền giả đã qua, Giản Hằng lại trở về vẻ mặt lạnh lùng kia.

Không chút biểu cảm ném bao thuốc cho cậu, nhắm mắt nằm, bộ dáng người sống chớ lại gần.

Tần Thành nhận lấy, tùy tay cầm cái bật lửa bị ném trên sô pha châm thuốc, hút một hơi mạnh.

Trong vòng một ngày lần thứ hai muốn yên tĩnh cũng không được .

“Tối nay……” 

Tần Thành quan sát biểu hiện của Giản Hằng, cậu không cho rằng Giản Hằng là người có thể đến nhà người khác ở, nhưng vẫn thử đề nghị,

 “ Cậu đến nhà tôi, ngủ tạm một đêm?”

Quả nhiên, Giản Hằng bỏ lại một câu “Ở nhà tôi” rồi đứng dậy đi về phía phòng tắm. Không hề có ý muốn thương lượng.

Nói thêm một chữ thôi cũng đủ mệt chết, chỉ có hai bọn họ cũng không biết làm bộ lạnh lùng cho ai xem. Tần Thành giơ ngón giữa về phía bóng lưng hắn. Giơ xong phát hiện trên người mình cũng nhớp nháp, vừa rồi ra một thân mồ hôi, lúc này mới khó chịu, vội vàng đứng dậy về nhà.

Chưa tắm rửa mà ở nhà người ta, rất bất lịch sự.

Tần Thành tắm rửa xong, về phòng cầm sạc điện thoại và thuốc lá, tùy tay ném cặp sách rồi từ tủ quần áo lấy bộ đồng phục nhét vào, thu dọn xong xuôi đi đến trước cửa phòng 302.

Tay cậu đẩy mạnh vào mặt cửa, cánh cửa đã mở ra – khi cậu vừa ra ngoài đã không khép chặt.

Căn hộ Giản Hằng thuê có bố cục giống hệt nhà cậu, hai phòng ngủ nhỏ, một bếp, một nhà vệ sinh và một phòng khách.

Vừa rồi làm một trận hỗn loạn, nhưng cậu vẫn quan sát được một chút trong mớ bừa bộn, toàn bộ căn nhà chỉ có hai chữ – 

“Sạch sẽ”.

Gạch trắng được lau đến sáng bóng, trần nhà cũng sạch sẽ tinh tươm, có lẽ là mới chuyển đến hoặc là thích sự đơn giản, phòng khách ngoài những đồ dùng cần thiết như sô pha, bàn ăn, tủ thì không có trang trí gì khác.

Bộ sô pha sạch sẽ mà hai người vừa làm bậy trên đó, hẳn là Giản Hằng mới thay, còn có chút mùi hương nhàn nhạt.

Tần Thành xách cặp sách đi vào, ngước mắt lên, một thân thể trần trụi chói mắt đập vào tầm mắt – Giản Hằng hẳn là vừa tắm xong, đang đứng trước sô pha cởi trần nửa thân trên quay lưng về phía cậu, chuẩn bị mặc áo thun.

Kỳ thật ôm cũng ôm, sờ cũng sờ rồi, Tần Thành đối với vóc dáng Giản Hằng đã hiểu rõ hơn nữa còn miễn dịch, dù sao Giản Hằng có cái gì thì cậu cũng có cái đó. Nhưng khi hình xăm gần như phủ kín toàn bộ lưng Giản Hằng đâm vào mắt cậu, cậu vẫn bị chấn động.

Phản ứng đầu tiên là xăm lớn như vậy chắc đau lắm, phản ứng thứ hai là những đường vân da nổi lên trên hình xăm, như sẹo, kiểu vết thương do vũ khí sắc bén cắt qua tạo thành…… Phản ứng thứ ba, chưa kịp có phản ứng thứ ba thì Giản Hằng đã tròng áo thun vào, vẫn là màu đen.

Giản Hằng xoay người nhìn cậu, trên mặt không có biểu cảm gì, không nhìn ra vui buồn.

Tần Thành cảm thấy chột dạ một cách kỳ lạ , xấu hổ chỉ chỉ sau lưng hắn, nói:

 “Tôi không cố ý.”

Giản Hằng: “Ờ.”

Tần Thành rất ngượng ngùng,  không gõ cửa là lỗi của mình , phải xin lỗi:

 “Thật đó, thật xin lỗi, tôi đảm bảo không nói với ai đâu, tôi ——”

Giản Hằng tùy tay cầm khăn lông xoa xoa mái tóc ngắn, đáy mắt một mảnh tĩnh lặng: 

“Cơm đâu?”

“Cái gì?”

 Tần Thành cảm thấy mình nhất định quên uống thuốc tăng trưởng trí tuệ, nếu không sao cứ không theo kịp mạch não của Giản Hằng.

“ Cậu bị mất trí nhớ à?”

 Giản Hằng dựa vào cạnh sô pha, ngón tay cầm khăn lông chỉ vào phòng bếp, “Cơm.”

Tần Thành “a” một tiếng, ngơ ngác hai giây rồi nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.

Giản Hằng nhìn theo Tần Thành bước chân lộn xộn đi ra ngoài, suýt nữa vấp ngã khi gần đến cửa, cuối cùng dùng sức quá mạnh “phanh” một tiếng đóng cửa lại – tự nhốt mình ở bên ngoài.

Trong phòng nháy mắt tĩnh lặng đến mức kim rơi cũng nghe thấy, lát sau, một tiếng cười khẽ ngắn ngủi phá vỡ sự tĩnh lặng này.

Giản Hằng từ bên trong mở cửa cho Tần Thành, sau đó đi vào phòng bếp, chuẩn bị thêm một món ăn.

Vừa lấy hai quả trứng gà ra khỏi tủ lạnh, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên vang lên, âm thanh ái muội không rõ lẫn trong tin tức tố vẫn còn chưa tan hết trong phòng, khiến cổ họng người ta khô khốc.

Hey, what'cha doin' to me babe I'm really feeing your swag……

Giản Hằng cầm lấy điện thoại, tên trên màn hình khiến hắn khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã trở lại bình tĩnh.

“Ba.” Giản Hằng hỏi trước.

“Giản Hằng, tao cho mày thời gian ba ngày , lập tức về nhà.”

 Đầu dây bên kia ẩn nhẫn đầy tức giận.

“Ờ,” thời gian còn khá dài, Giản Hằng một tay đập vỡ một quả trứng gà, một chút vỏ trứng cũng không rơi vào bát, “ Biết rồi.”

“Dì mày bị mày tức đến suýt nữa đẻ non, còn ở bên tao cầu xin tao đừng nói mày, mày cứ nhất quyết cố chấp? Bao nhiêu năm nay dì mày đối với mày thế nào, tim mày làm bằng đá hả!”

“Mang thai? Tôi đặt cho con trai bà ta cái tên nhé?,”

 Giản Hằng đập vỡ quả trứng gà thứ hai, ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng,

 “Giản mực thế nào?”

“Không phải bà ta thích thế sao?”

Đầu dây bên kia nửa ngày không động tĩnh, hẳn là tức giận không nhẹ.

“Lần này mày không về nhà, sau này mày đừng bao giờ về nữa!” 

Giản Hằng rút đôi đũa ra, bắt đầu đánh trứng gà, ngũ quan lạnh lùng phủ một lớp bóng tối: 

“Vậy thì thật sự cảm ơn quá .”

Nói xong cúp điện thoại tắt máy lưu loát.

Ném điện thoại sang một bên, Giản Hằng nghiêng đầu.

Tần Thành một tay bưng một cái đĩa đứng ở cửa phòng bếp, vẻ mặt xấu hổ, khóe môi nở một nụ cười cứng đờ:

 “Tôi nói tôi thật không cố ý nghe,cậu có tin không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play