Buổi tự học sáng sớm còn chưa bắt đầu, trong phòng học lớp chín vang lên những tiếng "Chạy nhanh chọn hộ tớ cái này với", "Mẹ nó bài tập vật lý?" cùng giọng khàn đặc của lớp trưởng đang thu bài tập.
Tuy nhiên tất cả những điều này đều không liên quan đến Tần Thành, loại đồ vật như bài tập này từ khi lên cấp ba cậu đã không đụng đến, hai ngày trước lật quyển bài tập hóa của Đàm Kỳ còn tưởng là tiếng Anh.
Tối qua cậu phát sóng trực tiếp đến hơn hai giờ khuya, tự mình trải nghiệm và cảm nhận thói quen làm việc và nghỉ ngơi của "hàng xóm mới".
Rất tốt, hàng xóm mới đúng là đồ khốn, nhưng ít nhất về những mặt khác thì không thức khuya, hoặc là nói thức khuya rất yên tĩnh, hoàn toàn không ảnh hưởng đến giấc ngủ vốn đã yếu ớt của cậu.
Tần Thành gục mặt xuống bàn, buồn ngủ đến muốn bay lên trời, tròng mắt như dán màng sa, nhắm mắt mở mắt đều nghe thấy tiếng mí mắt giận dữ.
Sắp ngủ say thì lớp trưởng môn Hóa cầm một chồng bài kiểm tra đi tới, đứng bên cạnh cậu, nhìn nửa khuôn mặt Tần Thành vùi trong cánh tay, hai mắt thấy sắp nhắm lại, chào hỏi:
“Tần ca sớm.”
Tần Thành khẽ giơ tay, coi như đáp lại.
Bên ngoài thì buồn ngủ đến không mở nổi mắt, nhưng tai cậu vẫn luôn vểnh lên, chỉ nghe thấy giọng nói mềm mại của lớp trưởng, có chút ngượng ngùng hỏi:
“Giản Hằng, bài kiểm tra tiếng Anh hôm qua cậu làm chưa? Thầy giáo muốn thu.”
Tần Thành trong lòng khinh bỉ một tiếng, cậu ta thì viết cái thá gì, đi học chỉ ngủ, cái thứ đó chắc chắn không làm
"Làm rồi." Giản Hằng nói.
Tần Thành dường như nghe thấy trên mặt mình "bốp" một tiếng, rõ ràng không ai nghe thấy cậu nói trong lòng, nhưng vẫn cảm thấy mặt đau. Đơn giản đổi hướng, vùi đầu vào khuỷu tay thong thả giả vờ ngủ.
Tần ca ngủ rồi, vừa nãy chỉ là mộng du thôi.
Cứ thế mà ngủ thật, nửa tiếng sau tiếng chuông vào học đánh thức cậu.
Cậu thế mà ngủ thật rồi.
Tần Thành kinh hãi.
Chất lượng giấc ngủ của cậu vốn luôn không tốt, tuy rằng hay nằm sấp, nhưng gần như không có lúc nào ngủ sâu. Lần này lại ngủ mơ màng suốt buổi tự học sáng sớm ồn ào, bệnh này của cậu muốn khỏi rồi sao.
Kỳ tích y học.
Cô giáo tiếng Anh bước lên bục giảng, mở bài kiểm tra ra, trước tiên nhìn lướt qua một vòng xem có ai vắng không.
Nam sinh ngồi ở hàng cuối cùng không mặc áo khoác đồng phục đang gục đầu xuống bàn, cũng không biết là ngủ hay đang chơi điện thoại, ngồi ở cuối lớp nhất mà ngang nhiên như vậy thật chói mắt.
Nhưng hôm nay có một người cũng chói mắt giống cậu——nam sinh ngồi bên cạnh Tần Thành mặc áo thun đen, mặt mày lạnh lùng, đôi mắt hẹp dài hơi nâng lên nhìn về phía bảng đen, ánh mắt thờ ơ.
Mái tóc ngắn cạo sát lộ vẻ bất cần, sống lưng thẳng tắp, nối liền với cổ thành một đường cứng rắn.
Nhìn đã không giống người tốt.
Mặc dù thầy Hứa đã nói với cô mấy lần, đây là một học sinh có thành tích xuất sắc, cô giáo tiếng Anh vẫn không thể tin được cái cậu nam sinh hôm qua ngủ cả tiết học lại được điểm tuyệt đối bài kiểm tra tiếng Anh cơ bản trước toàn trường.
Nghĩ vậy, cô mở sách tiếng Anh ra, nói: “Từ mới của bài một hôm qua cô đã giao về nhà, các em học thuộc hết chưa? Bây giờ lấy giấy ra, kiểm tra từ mới.”
Phía dưới lập tức vang lên một loạt tiếng than vãn.
Cô giáo tiếng Anh không hề nao núng, ánh mắt mang theo vẻ dò xét đặt lên người Giản Hằng, Giản Hằng mặt không biểu cảm nhìn thẳng vào cô, lúc ánh mắt chạm nhau, cô giáo theo bản năng né tránh.
Ánh mắt của học sinh này quá sắc bén, khiến người ta sống lưng lạnh toát.
Tần Thành ngẩng đầu lên thì thấy cảnh tượng kỳ dị này. Thật là điên rồi, có gì hay mà nhìn. Cậu liếc mắt hai cái rồi lại nằm bò xuống.
Ánh mắt liếc thấy Giản Hằng từ ngăn bàn rút ra một tờ giấy A4, trải lên mặt bàn, tay phải đặt lên giấy, chậm rãi xoay bút.
Ngón tay thon dài có xương, chiếc bút đen xoay tròn theo động tác của ngón tay. Có lẽ Tần Thành quá mệt mỏi, ánh nắng nhạt chiếu xuống, trong tầm mắt chiếc bút lông chuyển động để lại một vệt tàn ảnh nhỏ, đuổi theo đầu ngón tay bay múa.
Nhìn Tần Thành ngủ say sưa thoải mái, cô giáo tiếng Anh không biết xuất phát từ tâm lý gì, đặc biệt gọi cậu:
“Tần Thành, lên viết từ mới.”
Tần Thành vừa mới nhắm mắt lại: "Hả???"
Đây là đột nhiên muốn cứu vớt thành tích tiếng Anh của cậu sao. Thật cảm động quá đi mất.
Tần Thành từ trước đến nay luôn lễ phép với giáo viên, đã không giở trò cũng không làm mất mặt, không xương cốt bò dậy bắt đầu lục lọi ngăn bàn...…
Vài giây sau, Tần Thành giơ tay, vẻ mặt thành khẩn nói:
“Thưa cô, em không có giấy.”
Trong lớp một trận cười vang.
Cô giáo tiếng Anh cũng đã quen với sóng gió, phát hiện trong tay mình cũng không có giấy, lại lần nữa nhìn về phía Giản Hằng, nói:
“Bạn cùng bàn của Tần Thành, cho em ấy một tờ giấy.”
Tần Thành trong lòng mắng một câu, theo bản năng quay đầu, chạm phải ánh mắt đang nhìn mình của Giản Hằng, thời gian đối diện có lẽ chưa đến một giây, cả hai đã ghét nhau như chó với mèo mà quay trở lại.
Tần Thành thật sự không cảm thấy Giản Hằng có thể cho cậu mượn giấy, ít nhất không phải như bây giờ, trực tiếp từ ngăn bàn lấy ra một tờ đặt lên bàn cậu, không nói một lời nào, cũng không liếc mắt một cái...…
Giống như một cái máy móc vô tình đưa giấy.
Cô giáo đã bắt đầu kiểm tra từ mới.
“Từ đầu tiên, inspiration, người hoặc sự vật ủng hộ nhân tâm.”
“Agriculture.”
“Argument.”
Trong lớp vang lên tiếng ngòi bút sột soạt viết chữ, thỉnh thoảng còn nghe thấy một hai câu hỏi nhỏ xíu "Viết thế nào?", không khí vừa gấp gáp lại ngưng trọng.
Tần Thành giống như một ông chú quét rác đi nhầm trường thi, chậm rãi viết hai chữ to "Tần Thành" bay bổng như rồng múa phượng bay lên giấy, sau đó bên trái theo thứ tự viết xuống những con số tự hào '1.', '2.', '3.'...…
Sau đó thì không có sau đó nữa.
Cậu chán nản chống cằm, ánh mắt không thành thật lại lần nữa đảo qua Giản Hằng. Giản Hằng thế mà đã viết xong, gần nửa trang giấy toàn là những từ mới được viết bằng nét bút lông sắc sảo.
Chữ cái tiếng Anh mà cũng viết kiểu ảo diệu như vậy, quả nhiên con người vì sĩ diện cái gì cũng có thể luyện được.
Tần ca khinh thường, đàn ông, có thể kiếm tiền nuôi gia đình là được, bày vẽ nhiều hoa hòe loè loẹt thì có ích gì.
Cô giáo chấm xong, lớp trưởng đi xuống thu bài, Tần Thành tùy tiện nộp. Cánh tay Giản Hằng vừa vặn duỗi qua trước mũi cậu, đặt tờ giấy vào tay lớp trưởng.
Tần Thành liếc nhìn hắn, người này giống như chưa làm gì cả, rụt tay lại bắt đầu xoay bút.
Tần Thành không tự chủ được nhớ tới một đoạn lời nói: Xoay bút là một thói quen xấu, sẽ phân tán sự chú ý, đối với việc học của học sinh không có chút lợi ích nào...…
Cậu ta thật là rảnh.
Một tấc thời gian một tấc vàng, lại một lần ngủ quên mất 45 tấc vàng, tiếng chuông tan học đúng giờ đánh thức Tần Thành.
Tần Thành nửa mở mắt nằm bò trên bàn một lát, thở dài ngao ngán lấy từ cặp sách lấy ra bao thuốc, đứng dậy uể oải đi về phía nhà vệ sinh, trong đầu ong ong, tim đập cũng không bình thường.
Thức khuya nhiều thân thể quả thật là ngày càng tệ. Hôm nay phát sóng sớm một chút, tranh thủ trước mười hai giờ đi ngủ, từ từ rồi tính.
Đi đến góc nhà vệ sinh tầng một, Tần Thành ngậm điếu thuốc trong miệng còn chưa châm, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi khói nhạt, trước mắt thoáng qua bóng dáng Giản Hằng.
Cậu ấn bật lửa châm thuốc rít một hơi mạnh. Không thể thức khuya nữa, thật sự dễ đột tử, đến ảo giác cũng xuất hiện rồi.
Vừa xoa huyệt Thái Dương, bên ngoài ồn ào chạy vào một đám học sinh, tất cả đều cau mày sắc mặt khó coi, thấy Tần Thành lập tức gọi cậu:
“Tần ca.”
Tần Thành ừ một tiếng, ngậm thuốc lá trêu ghẹo:
“Sao mà gấp vậy? Tè ra quần rồi à?”
Một nam sinh quen thuộc với cậu ở bên trong cau mày, không biết đã trải qua chuyện gì khó khăn, giọng nói khàn đặc, ỉu xìu nói:
“Không phải vội đi vệ sinh, lớp em mới tới một Alpha đột nhiên đến kỳ phát tình, pheromone lan tỏa khắp phòng! Cái cấp bậc Alpha đó, với Tần ca anh không sai biệt lắm, ép đến em suýt quỳ xuống...”
"Giản Hằng đến kỳ phát tình rồi?" Tần Thành nhíu mày, dập thuốc.
Alpha cấp bậc như cậu và Giản Hằng, khả năng tự kiểm soát cao hơn Alpha bình thường gấp mấy lần, gần như không thể xảy ra chuyện kỳ phát tình đột ngột mà không có sự chuẩn bị. Vậy Giản Hằng đang làm gì, cố ý phát tình ở tầng hai để giăng lưới tìm một Omega có độ phù hợp cao trong mộng tình sao?
"Là cậu ta," một Omega che ngực mặt đỏ bừng, nhỏ giọng.
“Cái pheromone này mạnh quá, là mùi khói sao, chân em nhũn hết rồi.”
Alpha đột ngột phát tình là chuyện rất thường thấy, Omega bây giờ đều mang theo thuốc ức chế bên mình, gặp phải tình huống này xịt hai cái là dùng được, cũng không cần lo lắng gây ra khủng hoảng gì.
Đối với Alpha mà nói, chỉ cần giáo viên thông báo cho phụ huynh đến đón, sau đó đến bệnh viện tiêm một mũi, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày chờ kỳ phát tình qua đi là không sao.
Tần Thành cũng không để ý, cười ha ha hai tiếng, móc bao thuốc tính toán hút thêm một điếu.
Lúc cậu giơ tay lên, ngực bỗng nhiên đau nhói, như có tảng đá nghiền qua, đau đến toàn thân cứng đờ. Ngón tay cầm thuốc run lên, điếu thuốc rơi xuống đất.
“Tần ca!”
Vài người vội vàng đỡ lấy Tần Thành đang đứng không vững, lo lắng nhìn cậu, hỏi cậu làm sao vậy.
Tần Thành miệng khô lưỡi khô, mở mắt ra tầm nhìn đã là một mảnh mơ hồ.
Xong đời rồi ,chẳng lẽ thật sự bị đột tử rồi sao.
Trong lúc thần trí hoảng hốt cậu liền ngửi thấy một mùi hương trầm nhàn nhạt, Tần Thành đẩy mạnh những người đang đỡ mình ra, loạng choạng đi ra ngoài.
Một đám người cũng không dám cản trở, chỉ có thể ở bên cạnh hộ tống.
Tần Thành đi ra khỏi nhà vệ sinh, mùi hương trầm càng lúc càng nồng đậm, tim đập cũng càng lúc càng nhanh, muốn nhảy ra khỏi lồng ngực như trống dồn.
Hai mắt cậu đỏ ngầu, cố gắng nhìn về phía trước rồi chạy mấy bước, lúc rẽ ngoặt thì đâm sầm vào một người khác cũng đang vội vã bỏ chạy.
Mùi hương trầm nồng nặc đến cực điểm, trên người Tần Thành dần dần tản mát ra mùi gỗ ẩm, lẫn chút mùi thuốc lá nhàn nhạt, cùng mùi hương trầm từng sợi từng sợi quấn lấy nhau, pheromone hòa quyện khiến đám người đi theo phía sau đồng loạt lùi lại, thậm chí không dám đến gần.
Tần Thành thần trí hoảng hốt ngẩng đầu, là Giản Hằng...…
Lý trí cuối cùng vẫn khuất phục trước pheromone mênh mông, Tần Thành không rảnh lo người trước mắt là ai, theo bản năng túm chặt cổ áo Giản Hằng, không chút do dự cắn mạnh vào tuyến thể Alpha sau cổ hắn.
Cùng lúc đó, sau cổ cậu truyền đến một cơn đau nhức——Giản Hằng cũng cắn cậu.
Má nó.
Tần Thành tỉnh lại thì phát hiện Giản Hằng đang ngồi ở một bên, sắc mặt có chút tái nhợt, tinh thần dường như không tệ.
Tần Thành vẫn còn hơi ngơ ngác. Lúc đó khó chịu đến mức chỉ muốn cắn người, bây giờ ngoài đau đầu thì không có cảm giác gì khác.
Thấy cậu tỉnh lại, Giản Hằng ấn chuông gọi y tá, vẻ mặt bình tĩnh như thể người vừa cùng cậu cắn nhau không phải là hắn.
Chỉ một lát sau bác sĩ đi đến.
Tần Thành mở lời cảm ơn trước, do dự một lát, khẽ cắn môi, hỏi:
“Bác sĩ, tôi bị chứng vô cảm với pheromone Omega bẩm sinh, không có kỳ phát tình, hôm nay hai chúng tôi...... Chuyện gì đã xảy ra?”
Giản Hằng ngước mắt nhìn.
Bác sĩ đẩy kính, vô cùng hứng thú nhìn hai người họ:
“Qua kiểm tra đo lường, hai cậu là trường hợp hiếm gặp về độ phù hợp pheromone Alpha, pheromone của Giản Hằng đã kích phát kỳ phát tình của cậu, pheromone của cậu lại làm kỳ phát tình của Giản Hằng đến sớm hơn.”
“Sau này kỳ phát tình của hai cậu cần phải giúp đỡ lẫn nhau, cố gắng ở bên nhau, đừng để xảy ra tình huống tách rời lâu như hôm nay nữa.”
Tần Thành ngẩn người, há miệng thở dốc nhưng không nói nên lời.
Giản Hằng phản ứng lại trước, giọng điệu lạnh nhạt:
“Hôm nay cậu ấy chỉ đi vệ sinh, thời gian chúng tôi tách ra chưa đến năm phút.”
Bác sĩ cười nói: “Tối qua hai cậu nhất định không ở cùng nhau, cộng thêm thời gian ở bên nhau đã rất dài.”
Tần Thành không thể tiêu hóa nổi sự thật này, hít sâu một hơi, gian nan hỏi bác sĩ:
“Vậy sau này...... Đều phải như vậy sao?”
“Tôi, lúc tôi phát tình...... Chỉ có thể cùng cậu ta...... Ở bên nhau?”
Một câu nói chia thành mấy đoạn, Tần Thành kinh hãi đến sắp phát điên rồi.
Bác sĩ giải thích: “Đợi Giản Hằng tìm được Omega có độ phù hợp cao hơn cậu và cậu ấy, thì có thể không cần trói buộc với cậu nữa.”
Tần Thành có một dự cảm chẳng lành: “Vậy, sau này tôi phải làm sao?”
"Ồ," bác sĩ do dự một chút, “Theo y học hiện tại, kiến nghị cậu uống thuốc lâu dài.”
Tần Thành: “......”
Má nó!