Chuông tan học đúng giờ vang lên.

Tần Thành vặn vẹo cổ, một tiết học ngồi im khiến cổ cậu mỏi nhừ, nghiêng đầu nhìn Giản Hằng.

Vẫn còn ngủ à, thật là trâu bò.

"Phát ngốc cái gì đấy?", tiếng gầm giận dữ vang lên ngay bên tai, “Tần Thành, ra đây!!!”

Tần Thành giật mình run rẩy, động tác lục lọi trong cặp sách khựng lại. Ngẩng đầu lên, thầy Hứa đang đứng ở cửa nhìn cậu, hai mắt bốc lửa.

Tần Thành sờ sờ gáy, đây là muốn đợi  tính sổ sau đây mà.

Trong Văn phòng, Tần Thành đứng đối diện thầy Hứa, vẻ mặt vô tội.

Thầy Hứa ném mạnh tờ biên bản xử phạt kỷ luật học sinh xuống bàn, cũng lười mắng cậu:

 “Chủ nhiệm đình chỉ học em một ngày, về nhà tự kiểm điểm lại mình đi. Lần sau tái phạm, tôi nhất định phải gọi mẹ em đến trường một chuyến.”

Tần Thành cầm lấy biên bản xử phạt, nói một câu "Cảm ơn thầy ạ".

Trong lớp ồn ào, Tần Thành lười biếng đi về chỗ ngồi, xách cặp lên. Giản Hằng ở bên cạnh vẫn ngủ say như chết.

Tần Thành đang bước đi thì khựng lại, đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Một loại cảm xúc mang tên "Ông đây nghỉ học là vì mày, mày thế mà vẫn có thể yên tâm thoải mái ngủ" chầm chậm ngoi lên, Tần Thành nhíu mày, cúi người, nghiêng đầu nhìn góc nghiêng củaGiản Hằng.

“Dậy học!”

Giản Hằng thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt.

Tần Thành nhìn cậu ta một lát.

Vài giây sau, khóe miệng cậu hơi nhếch lên — một luồng hơi ẩm ướt mang mùi cây cỏ bao trùm lấy Giản Hằng, vừa phóng ra liền thu về ngay.

Hiệu quả rõ rệt khác thường.

Lúc Giản Hằng ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn nét mơ màng của người vừa tỉnh ngủ, ánh mắt không tiêu cự nhìn cậu.

Tần Thành lúc này mới thoải mái, trước khi Giản Hằng hoàn toàn tỉnh táo đã bước ra khỏi cửa.

Khu Hòa Bình là khu dân cư cũ kỹ, nhờ vị trí gần trung tâm nên mấy năm gần đây giá nhà tăng không ít, nhưng vẫn không thay đổi được vẻ cũ nát của nó.

Những tòa nhà màu xám nâu loang lổ bong tróc sơn, dán lung tung những tờ quảng cáo nhỏ nhếch nhác chẳng ai quản, nhìn từ xa lại có vẻ gì đó quen thuộc như tranh trừu tượng của danh họa.

Tần Thành xuống xe ở cổng, xách chiếc xe đạp điện lên lầu ba, móc chìa khóa mở cửa rồi đẩy xe vào.

Khu nhà cũ kỹ của bọn họ gần như không có an ninh, khóa xe cũng như không khóa, để dưới lầu nửa ngày chắc chắn đến dấu vết xe cũng chẳng tìm thấy.

Thân hình cao lớn của nam sinh chen vào căn nhà nhỏ hai phòng một khách cũ kỹ, nhà không lớn nhưng được dọn dẹp thật sự ngăn nắp.

Trong phòng ngủ vọng ra giọng nữ trung niên: 

“Tiểu Thành?”

Tần Thành dựng xe đạp điện dựa vào bức tường cạnh cửa, vội vàng lên tiếng trước: 

“Mẹ, buổi sáng có người bắt nạt con, con phản kháng quyết liệt, chỉ vì con trai mẹ thắng mà lão Hứa đình chỉ học của con một ngày.”

Vừa nói, cậu vừa đi về phía phòng ngủ chính, đẩy cửa ra cười nói: “Mẹ nói xem có phải lão ghen tị vì mẹ có một đứa con trai vừa đẹp trai lại vừa giỏi đánh nhau không?”

Tống Ánh Mai dựa vào đầu giường, trên đùi đặt khung thêu chữ thập làm dở, trên mũi đeo kính lão, nghe vậy lập tức nhìn cậu từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi:

 “Hắn đánh con hả? Có Bị thương không?”

"Không có," Tần Thành sà lại gần, dựa vào bên cạnh bà, ngoan ngoãn vô cùng, 

“Con trai mẹ lợi hại như vậy mà.”

Tần Thành không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ lão Hứa đem chuyện này mách với mẹ cậu. Sức khỏe mẹ cậu không tốt, cậu chưa bao giờ dám để bà nổi giận.

Lần trước chủ nhiệm gọi điện thoại cho mẹ cậu đã hoàn toàn chạm đến điểm mấu chốt của cậu, cậu trực tiếp tìm đến thầy Hứa, hai người đạt thành thỏa thuận, chỉ cần cậu không gây ra chuyện động trời thì mẹ cậu sẽ không cần phải đến trường.

Tống Ánh Mai xoa đầu con trai, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

"Đừng thêu nữa, cái này hại mắt lắm," 

Tần Thành lấy khung thêu chữ thập trên đùi bà, dựa vào chiều cao xoay người với lên đỉnh tủ quần áo, làm nũng,

 “Con trai mẹ kiếm tiền nuôi gia đình, mẹ cứ việc xinh đẹp như hoa là được!”

"Ừ, không thêu nữa," 

Tống Ánh Mai nhìn con trai cười, trong mắt vừa kiêu hãnh vừa xót xa, vỗ vỗ cánh tay cậu.

 “Về học bài đi con, đừng để rớt môn. Cũng đừng có thức khuya nữa, mẹ còn chịu đựng được.”

Tần Thành liên tục đáp lời, vừa định đóng cửa thì khựng lại, không yên tâm mà lấy khung thêu chữ thập đi giấu ở phòng khách.

Phòng của Tần Thành không lớn, chỉ có một chiếc giường, một cái tủ quần áo và một chiếc bàn máy tính.

Trên giường chăn không gấp, gối ôm cuộn tròn đặt ở đầu giường, bên phải giường có một cái bàn nhỏ, lộn xộn chất đầy cốc nước, băng cổ tay, đồ sạc, giấy ăn…

Bên trái giường, trên bàn máy tính, các thiết bị điện tử sạch sẽ như thể ở một không gian khác - bàn phím đen bóng, chuột và màn hình được lau chùi sạch sẽ, không một dấu vân tay hay vết mồ hôi, trên bàn không một hạt bụi.

Những thứ này dân chuyên nghiệp nhìn thoáng qua là biết là thiết bị chuyên dụng, giá cả đắt đỏ, cảm giác chơi game khác hẳn bàn phím và chuột thông thường.

Tần Thành về đến nhà không làm gì khác, ngón tay theo thói quen gõ nhẹ lên bàn phím, tiếng "tách tách" đặc trưng của trục cơ vang lên trong phòng, thẳng nam thỏa mãn cong khóe miệng, mở máy tính, vào game luyện tập.

Thời gian chơi game luôn trôi qua rất nhanh, đợi đến khi Tần Thành đứng dậy thì đã hơn 5 giờ chiều.

Cậu duỗi lưng một cái, đẩy cửa ra kêu: 

“Mẹ, con hơi đói bụng ~”

Giọng Tống Ánh Mai từ phòng bếp vọng ra: “Có bánh nướng nhân lạc, con đừng ăn vội. Nhà đối diện mới có hàng xóm chuyển đến, con mang hai cái qua đó tiện thể chào hỏi một tiếng luôn đi.”

Tần Thành lười biếng đáp lời, có chút tò mò.

Đối diện trước kia là một đôi vợ chồng trẻ ở, ngày nào cũng ồn ào vì chuyện nhà cửa như cái chợ vỡ, nhà cũ cách âm không tốt, cậu vì một vài lý do mà ngày nào cũng thức khuya, nửa đêm bị ồn ào đến không ngủ được.

Đoạn thời gian đó buổi tối cậu ngủ không ngon, sáng dậy không nổi, suýt chút nữa thì bị suy nhược thần kinh.

Không lâu trước đây đôi vợ chồng trẻ cuối cùng cũng tích góp đủ tiền chuyển đi, mới bao lâu đã lại có người đến.

Tần Thành không mấy lạc quan, trong lòng hơi khó chịu.

Cậu bưng đĩa bánh nướng, gõ cửa phòng 302.

Một lát sau, cửa vang lên tiếng "cạch".

Tần Thành lười biếng ngẩng đầu.

“Giản Hằng?!!!”

Tay Tần Thành cầm đĩa suýt chút nữa đụng vào mũi Giản Hằng, trong nháy mắt kinh ngạc đến quên cả khó chịu, nhìn người trước mặt vừa tắm xong, cởi trần phần trên, tóc ngắn còn hơi ướt, không khỏi cảm thán: Cuộc đời thật mẹ nó kỳ diệu.

Ánh mắt kinh ngạc của Giản Hằng chợt lóe qua, rất nhanh bị vẻ lạnh nhạt bình tĩnh thay thế. Ánh mắt đầu tiên dừng trên mặt cậu, sau đó chuyển xuống đĩa bánh trên tay cậu -

Một chồng bánh nướng nhân lạc vàng ruộm giòn tan được xếp ngay ngắn trên đĩa, tỏa ra hương thơm mê người.

"Hừ" Tần Thành nhìn hắn, giọng điệu không hiểu sao lại mang theo chút khiêu khích.

 “Mẹ tôi bảo có hàng xóm mới chuyển đến, hóa ra là cậu à.”

Giản Hằng mặt không biểu cảm dựa vào khung cửa, giọng điệu nghe không ra vui buồn:

 “Mẹ cậu bảo cậu mang qua?”

Mái tóc dài của hắn lộ ra vẻ bất cần, vai rộng eo thon, vừa tắm xong trên người còn đọng bọt nước, vô tình mà theo cơ bụng màu đồng cổ chảy xuống, một đường rơi vào tận sâu đường nhân ngư, khiến người ta mơ màng…

Tần Thành "a" một tiếng, bị hắn làm cho có chút không dám nhìn thẳng, dừng một chút chỉ chỉ phía sau, nói:

 “Tôi ở đối diện nhà cậu.”

Đáng tiếc, cậu cũng là một Alpha, Giản Hằng có cái gì cậu cũng có cái đó, nếu không thấy cảnh này không chừng mắt đã xanh lè muốn liếm láp rồi.

Hơi nước bốc lên khiến pheromone không tránh khỏi tràn ra một chút, Tần Thành vừa rồi chỉ lo kinh hãi lúc này mới chú ý tới, hương thơm nhàn nhạt thoang thoảng vây quanh, cái cảm giác tim đập nhanh hơn, máu chảy loạn xạ lại ùa về, đến đầu ngón tay cũng có chút run rẩy.

Tần Thành cố gắng lờ đi sự khó chịu, không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Giản Hằng.

Cậu đưa đĩa bánh về phía trước, cười như không cười nói:

 “Nói thật, nếu không phải mẹ tôi bảo tôi mang qua, bây giờ cái đĩa này tôi đã úp lên mặt cậu rồi.”

Giản Hằng không nhìn cậu, ánh mắt dừng trên đĩa bánh. Hắn là mắt một mí, đuôi mắt hẹp dài, mí mắt rũ xuống, lúc nhìn xuống thứ gì đó trông như đang ngủ, cái khí chất lạnh lẽo cô tịch kia lại xuất hiện.

Ngay lúc Tần Thành quyết định nếu Giản Hằng không nhận cậu sẽ mang về thì Giản Hằng nhận lấy đĩa bánh.

Bàn tay nâng đĩa ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Tần Thành buổi sáng đã chú ý tới, đôi tay này không đánh đàn piano thì thật đáng tiếc. Chỉ là cái mặt này, cái khí chất này không giống người chơi piano, giống người đánh trống Jazz hơn.

Một dùi một nhịp điệu.

Tần Thành không muốn làm mẹ khó xử, vẫn bồi thêm một câu:

 “Mẹ tôi nấu ăn ngon lắm, sau này...”

"Cảm ơn dì," Giản Hằng cắt ngang lời cậu, “Cậu có thể đi rồi.”

Giọng điệu này thật sự không tính là thân thiện, huống chi tay hắn đã đặt lên cửa, trắng trợn đuổi người.

Tần Thành ngẩn người vài giây, lần đầu tiên đi tặng đồ còn bị người ta ghét bỏ, trong lòng khó chịu từ muốn mắng người tiến hóa thành muốn đánh người. Giọng nói bị kìm nén: 

“Cậu nói cái gì?”

Thật coi ông đây Tần ca không biết giận à, thiếu đòn?.

Hai người cao xấp xỉ nhau, tầm mắt ngang hàng đối diện nhau như tóe lửa, một người lạnh nhạt, một người khó chịu.

Giản Hằng một tay vững vàng bưng đĩa bánh, tay kia không chút do dự "bịch" một tiếng đóng cửa lại.

Một khuôn mặt thiếu đòn biến mất khỏi tầm mắt, Tần Thành ngẩn người hai giây mới phản ứng lại đây là mình bị người ta đuổi khéo.

“Đệt.”

Tần Thành nhấc chân muốn đá, Tống Ánh Mai từ trong phòng gọi cậu: 

“Tiểu Thành?”

Cậu cứng đờ, hạ chân xuống, một hơi nghẹn lên không xuống được, sắc mặt trầm xuống như nước đọng.

Dù sao cũng không muốn làm mẹ lo lắng, cậu xoa nhẹ hai má, cố gắng nở nụ cười đẩy cửa về nhà.

Về đến nhà Tống Ánh Mai đã ăn xong rồi, Tần Thành vào bếp cầm mấy miếng bánh, bưng về phòng mình ăn.

Cậu mở máy tính, tùy tiện bật một bộ phim kinh dị để ăn cơm, đeo tai nghe vừa ăn vừa xem. Người ngồi trên ghế máy tính, chân dài không thật thà gác lên mép giường, nửa nằm xem màn hình. Trên bàn phím còn cẩn thận đậy miếng vải, phòng dầu mỡ bắn vào.

Cảm giác Tim đập thình thịch từ lúc thấy Giản Hằng đến giờ vẫn chưa hạ xuống.

Tần Thành tự chẩn đoán, cậu chính là khó chịu, tức giận, thấy Giản Hằng là muốn xắn tay áo lên đánh nhau, bát tự không hợp, khí trường tương khắc.

Cậu hung hăng cắn một miếng bánh, chiếc điện thoại di động lỗi thời trên bàn kêu lên.

“Cưỡi lên chiếc xe máy yêu dấu của ta ~~~ nó vĩnh viễn sẽ không bị kẹt xe ~~~ đô đô đô đô ~~~~”

Tần Thành nuốt xuống miếng bánh nướng, nhìn màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến, nhấc máy: 

“Thất nhi?”

Bên kia vô cùng phấn khích, Đàm Kỳ rống rống kêu kêu: 

“Anh hai, mau! Lên game! Phát sóng trực tiếp!”

Tần Thành nghiêng đầu nhìn thời gian, lại nhìn đĩa chỉ còn một miếng bánh, nằm dài trên ghế không muốn động đậy, trong giọng nói còn mang theo lửa giận: 

“Bố mày hôm nay nghỉ ngơi.”

"Đừng nghỉ ngơi bố ơi, tấc thời gian tấc vàng!" Bên kia hoàn toàn không nghe ra, vẫn còn rất hưng phấn.

Tần Thành cũng chỉ là làm bộ làm tịch một chút, cậu kiếm tiền còn tích cực hơn ai hết, ngồi dậy, giọng điệu lười biếng nói: 

“Cho bố thời gian một miếng bánh nướng.”

“Vâng bố!”

Ba miếng là giải quyết xong chiếc bánh nướng, Tần Thành mở phòng phát sóng trực tiếp và kết nối với Đàm Kỳ, lười biếng ngáp một cái, hỏi: 

“Con trai của bố, hôm nay chơi cái gì?”

Ngay khi cậu vừa online, số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đã nhanh chóng tăng lên đến mười vạn, bình luận cuồn cuộn như sóng.

“A a a a a a đồ đàn ông cặn bã!!!”

“Tần ca hôm nay vẫn chơi Plants vs. Zombies sao ha ha ha ha ha ha”

“Tần ca thượng em!!!”

“Lại chơi với Thất Thất à?”

“Đừng cản tôi, tôi phải tặng tên lửa cho chồng tôi!”

"Hôm nay ăn gà!" Đàm Kỳ nói, “Để em thể hiện một phen cảm giác nổ tung!”

Tần Thành ngáp một cái, nhấp vào mở trò chơi, thuận miệng nói: 

“Bố buồn ngủ quá, có lẽ sẽ là gà què.”

Một lời thành sấm.

Tần Thành vừa uống xong ngụm nước thì đã bị người ta bắn một phát chết tươi, cậu sặc một ngụm, trừng mắt nhìn màn hình, ho sù sụ nửa ngày.

Bình luận phát cuồng.

“Ao cá lật thuyền, thân bại danh liệt ha ha ha ha ha”

“Tần ca mặt mày hớn hở”

“Ha ha ha ha ha ha ha”

Tần Thành nhướng mày, vài giây sau chấp nhận sự thật thân bại danh liệt của mình, đơn giản ném chuột xuống, ngả người ra sau, khó chịu ra lệnh: 

“Thất nhi, mau báo thù cho bố, phun chết hắn!”

Đàm Kỳ cầm khẩu súng ngắm từ xa, nghe vậy ngừng cười, nghiêm túc nói:

 “Vâng bố, con bắn chết hắn ngay đây, đợi hắn ló đầu ra con...”

"Không, không bắn chết," Tần Thành nói, “Con phun chết hắn, gậy ông đập lưng ông.”

Đàm Kỳ tuân lệnh, bắt đầu vòng quanh nhà với người kia, miệng cũng không ngừng nghỉ, vừa lảm nhảm vừa ba hoa: 

“Anh bạn trâu bò quá! Dám phun chết Tần ca nhà tôi!”

Đàm Kỳ nói năng kỳ quái, đi theo Tần ca lâu rồi, diễn xuất cần thiết phải đủ: 

“Đại chủ bá kỹ thuật cao dũng cảm xông pha chiến trường thế mà bị một người qua đường vô danh bắn một phát chết tươi! Thê thảm trở thành chủ bá nhan sắc! Đây là nhân tính vặn vẹo hay là đạo đức suy đồi? Hoan nghênh đến phòng phát sóng trực tiếp của bố Tần xem hôm nay nói chuyện gà!”

Tần Thành cười mắng: "Đừng lảm nhảm." Mồm mép thì có ích gì, kỹ thuật mới là ưu tiên?

Không ngờ đối diện người kia lại thật sự đứng im, Đàm Kỳ "bang bang" hai phát lấy mạng.

Tần Thành dừng lại, một lúc sau cười đến vỗ bàn:

 “Má nó Thất nhi trâu bò!”

Khu Hòa Bình, phòng 302.

Giản Hằng cúp điện thoại của người giao hàng nhanh, im lặng nhìn về phía màn hình, bên tai văng vẳng 

"Đại chủ bá bố Tần "...…

Mở trình duyệt. Tìm kiếm, nhấp chuột đi vào.

Khuôn mặt vừa gặp ở cửa xuất hiện trên màn hình, đang cười đến nghiêng ngả, góc quay camera cảm động, nhưng vẫn không thể che giấu vẻ đẹp trai của nam sinh.

Khuôn mặt Tần Thành không phải kiểu "cún con" đang thịnh hành, đường nét rõ ràng, ngũ quan sắc sảo, lông mày và tròng mắt đen nhánh, mắt hai mí trong, đuôi mắt ngoài kiêu ngạo hếch lên. Nói chính xác là có một chút hung dữ.

Nhưng cậu ở trước ống kính thích cười, lúc cười mắt hai mí híp lại, giống như một con mèo lớn thỏa mãn.

Tần Thành cười đủ rồi, vừa xoa bụng vừa nói với camera: 

“Anh bạn bị Thất nhi phun chết kia, không biết cậu có tìm đến đây không, nếu có thì gõ số 1, tôi dẫn cậu ăn gà.”

Giản Hằng nheo mắt, ghi nhớ phòng phát sóng trực tiếp này, không chút do dự tắt máy tính.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play