Từ hôm đó, Ngân như hóa thành một con người khác. Một con người khiến bạn bè... hơi sợ.
Nếu trước đây cô đã chăm học thì giờ đây còn quyết tâm gấp chục lần. Cứ như bị "nhập môn công lực", cô bắt đầu một chuỗi ngày mà sách vở là bạn thân, công thức là tình yêu, còn đề thi thì... không đứa nào thoát khỏi tay cô.
Sáng đọc sách.
Trưa làm bài.
Chiều lên thư viện.
Tối ôm đề cương.
Khuya nhắn tin hỏi bài Thịnh như tra khảo.
Thịnh lần đầu tiên trong đời thấy lớp trưởng học tới mức đáng báo động. Một buổi trưa nọ, cậu bước vào thư viện thì thấy Ngân đang ngồi chễm chệ một mình giữa bàn lớn, trước mặt là quyển sách Vật Lý dày bằng hai tập đề thi tốt nghiệp. Mắt cô dán vô trang sách như sắp chui vào trong đó.
"...Ngân?" Thịnh khẽ gọi.
“Hửm?”
“Mày ổn không?”
Không ngẩng đầu, Ngân đáp gọn lỏn:
“Ổn. Rất ổn.”
Thịnh nhíu mày. Nhìn quyển vở bên cạnh cô thì không khỏi rùng mình—đầy kín những ghi chú, công thức, hình vẽ, cả những phần mà giáo viên còn chưa dạy hết. Trông như bản đồ kho báu, chỉ là kho báu ở đây toàn là định luật Newton và mấy cái vẽ lực nhìn hoa cả mắt.
“Mày chắc không?”
“Chắc. Rất chắc.”
Thịnh thở ra một hơi. “Mày định học tới mức nào nữa? Cả tuần nay ngày nào cũng ôm sách tới khuya, hôm qua còn nhắn hỏi tao công thức biến đổi nhiệt tận... một giờ sáng!”
Ngân lật thêm một trang sách, mắt vẫn không rời. Giọng chắc nịch như đá tảng:
“Chưa đủ. Phải chắc chắn lần này thắng được thằng Đăng.”
Thịnh im bặt. Cái thằng đó. Ừ thì, nó giỏi. Nhưng mà…
“Bùi Châu Ngân, mày có chắc là mày chỉ muốn thắng thôi không?”
Ngân ngẩng đầu, mắt sáng quắc, nhìn Thịnh bằng ánh mắt như thể cậu vừa xúc phạm lòng tự trọng của cô:
“Ý mày là gì?”
“Không gì. Nhưng... mày học như kiểu đang chuẩn bị đi thi Olympic quốc tế.”
Ngân nhún vai, quay lại với đống bài tập:
“Đơn giản thôi. Tao muốn thằng Đăng biết là nó không thể lúc nào cũng thắng. Tao cũng không muốn bản thân tao cứ phải ngồi dưới cái bóng của nó mãi.”
Thịnh nhìn cô, trầm ngâm. Cậu biết Ngân là người có chí. Nhưng lần này, rõ ràng có gì đó hơn cả "hơn thua". Cô đang bướng. Và một khi đã bướng, thì không ai cản được nữa.
"Mày muốn thắng đến vậy sao?" — Thịnh hỏi lại, nhẹ nhàng.
Ngân gật đầu. Không cần suy nghĩ.
"Tao muốn cho bản thân thấy rằng mình làm được. Không phải vì nó. Mà là vì tao. Tao không muốn lúc nào cũng chỉ là người đứng sau một ai đó, rồi tự nhủ "mình giỏi rồi" để tự an ủi."
Thịnh khẽ cười, nghiêng đầu nhìn cô như đang nhìn một đứa em bướng nhưng đáng yêu:
“Con này, mày lì thật. Nhưng tao tin là mày làm được.”
Ngân cũng cười. Cô không nói gì thêm. Nhưng trong đầu thì nghĩ một câu rất không học thuật:
“Lần này thằng Đăng mà thắng nữa, tao nguyện ăn viết bi nguyên tuần.”
Suốt cả tuần, Ngân biến thành phiên bản học tập siêu cấp. Cô sống cùng Vật Lý, thở bằng Vật Lý, ngủ cũng mơ mình đang vật... lý với đề thi. Bạn bè trong lớp bắt đầu thấy lo lắng cho sự tỉnh táo của lớp trưởng. Cô đi học với hai mắt thâm quầng, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm công thức.
“Thôi chết rồi. Lớp trưởng học tới mòn người luôn rồi.”
"Không phải "học sinh gương mẫu", mà là “học sinh nguy hiểm!”
“Mốt mà điểm thằng Đăng cao hơn nữa chắc chị Ngân... nghỉ chơi với thế giới luôn.”
Trong lòng Ngân thì không biết nghỉ ngơi là gì.
Bởi vì mỗi khi cô nhớ lại cái câu hôm trước…
“Thì mày làm người yêu tao đi.”
...là y như rằng động lực học của cô tăng gấp đôi.
Cái tên khốn!
Ai cho nó nói mấy câu trêu chọc kiểu đó rồi bỏ đi như không có gì?!
Cứ mỗi lần nhớ tới, mặt cô lại nóng ran, tay lại lật thêm ba trang sách, lòng quyết tâm như vừa được tiếp thêm hai lon bò húc.
Cô mà để cậu ta thắng thêm lần nữa, chắc cậu ta sẽ lên Facebook ghi caption kiểu: "Con gái thua mình hoài mà không nhận ra mình yêu rồi." Nghe thấy thôi là đã muốn lật bàn!
Nhưng mà…
Ngân chớp mắt.
Mà, nó đùa hay nói thiệt vậy?
Cái kiểu cười nhếch môi, cái ánh mắt nhìn thẳng như biết hết trong đầu người khác—thật sự rất dễ gây rối loạn nội tâm.
Không. Không được lung lay.
Dù nó nói đùa hay nói thật, mình cũng phải thắng.
Trận này, không phải một bài kiểm tra. Đây là một cuộc chiến.
Và mình sẽ không thua.
…
Vừa bước vào lớp, điện thoại của cô rung lên một cái, báo tin nhắn. Ngân lướt qua màn hình và nhìn thấy dòng tin nhắn vừa đến. Đó là một tin nhắn từ Đăng. Cô không cần phải suy nghĩ lâu để nhận ra đó là một trò đùa quen thuộc của cậu ta.
“Chuẩn bị tinh thần làm người yêu tao chưa?”
Ngân lập tức cảm thấy tim mình thắt lại. Câu nói này của Đăng khiến cô bực bội hơn bao giờ hết. Cậu ta dám gửi tin nhắn này ngay sau khi thi xong như một cách chế nhạo cô? Cậu ta tưởng mình sẽ dễ dàng bị trêu chọc vậy sao?
Ngân bực tức nhưng không muốn thể hiện sự yếu thế. Cô khóa màn hình điện thoại, để nó nằm trong túi, nhưng trong đầu lại không thể ngừng suy nghĩ về câu nói đó.
Cậu ta đùa hay thật vậy? Cô không biết. Nhưng một điều chắc chắn là cô sẽ không để cậu ta coi thường mình.
Cô nhắn lại một câu ngắn gọn, đầy quyết tâm:
“Chờ xem, đừng có mơ!”
Rồi cô không nhắn thêm gì nữa, nhưng trong lòng vẫn nóng ran, cảm giác không thể giải thích nổi. Cuộc chiến này chưa kết thúc, và lần này, cô nhất định sẽ chiến thắng!
…
Tiết kiểm tra bắt đầu trong không khí căng như dây đàn. Cả lớp im phăng phắc, chỉ còn tiếng lật giấy sột soạt và tiếng thở dài lặng lẽ của những tâm hồn đã biết số phận mình sẽ ra sao.
Ở bàn ba, Ngân chỉnh lại vạt áo dài trắng, hít sâu một hơi như vận nội công, rồi cầm viết với ánh mắt sáng rực như chuẩn bị thi đấu quốc tế. Tóc cô được buộc gọn phía sau, vài lọn tóc con rơi ra trước trán, mồ hôi thấm nhẹ trên trán nhưng tuyệt nhiên không làm cô mất tập trung.
Trận này nhất định phải thắng!
Không chỉ thắng đề, mà còn phải thắng luôn thằng ngồi bàn cuối.
Đề kiểm tra không quá khó, nhưng cái kiểu "không quá khó" này nó lừa người lắm. Câu đầu làm êm ru như ru con ngủ, qua câu cuối thì như bị tạt gáo nước lạnh.
Ngân nghiến răng giải từng câu, nét bút đi cứng cáp như chém gió trời. Mỗi lần giải được một câu khó là cô lại mím môi cười khẽ, giống y như cảm giác gỡ được bom hẹn giờ trong phim.
Đến khi viết xong câu cuối, Ngân quay sang bên phải theo phản xạ.
Khánh Đăng.
Vẫn cái dáng nửa nghiêng nửa tựa, tay trái chống má, tay phải ghi xoẹt xoẹt như đang ký tên vào fanbook.
Nhìn cái mặt tỉnh bơ của cậu ta mà Ngân muốn... rút dây điện bàn học.
Mày thi chứ có phải làm thơ đâu mà thư thái vậy cha nội?!
Tiếng chuông báo hết giờ vang lên. Cả lớp thở phào như vừa hoàn thành khóa tu nhập thất ba năm bảy tháng. Ngân đặt viết xuống, vuốt nhẹ vạt áo dài như vừa đi thi Hoa hậu Việt Nam xong, trong lòng trào dâng một cảm giác cực kỳ... mãn nguyện.
Ra khỏi phòng, cô thấy Thịnh đang đứng đợi dưới dãy hành lang, tay cầm chai nước, nụ cười hiền như mùa thu Hà Nội.
"Làm được không?" — Thịnh hỏi.
"Quá được!" — Ngân đáp tỉnh rụi, mắt long lanh.
“Tao chắc cú lần này bài tao làm ngon hơn thằng Đăng.”
Thịnh gật gù, nhưng trong bụng thì nghĩ thầm: “Miệng thì nói bài ngon, mà tay run run bẻ nắp chai nước kiểu đó là sao...”
Chưa kịp trao đổi thêm thì một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, giọng trầm đều nhưng đầy... cà khịa:
“Lớp trưởng, tự tin dữ ha?”
Ngân quay phắt lại.
Khánh Đăng.
Vẫn là bộ đồng phục trắng, cà vạt lỏng, balo đeo một bên vai. Cậu ta đứng đó, khoanh tay, ánh nắng xuyên qua mấy tán lá sau lưng rọi xuống gương mặt khiến nó... hơi bị đẹp trai một cách khó chịu.
"Tự tin là đúng." — Ngân đáp, môi hơi nhếch. — “Tao chắc chắn làm tốt hơn mày.”
"Vậy hả?" — Đăng cười, ánh mắt sáng lên một cách nguy hiểm. — “Vậy thì tốt rồi. Tao cũng mong mày thắng nữa.”
Ngân nheo mắt. Cô ngửi thấy mùi... gì đó không ổn.
“Bộ mày đang chơi chiêu gì vậy?”
Đăng nhún vai, cười nhạt, mặt vô cùng tỉnh:
“Thì... để khỏi phải tốn công cưa mày nữa chớ sao.”
Toang.
Ngân đứng hình trong vòng ba giây.
Áo dài trắng khẽ bay trong gió, còn tim thì đập... trật nhịp.
Cái tên này. Cái giọng nói này. Cái mặt này.
Cái kiểu bơ bơ nhưng lại biết cách thả bom tinh thần người khác cực kỳ độc hại này…
Cô há miệng định đáp trả, nhưng Đăng đã quay đi, vừa đi vừa huýt sáo. Cứ như thể vừa nói một câu chẳng liên quan gì tới cõi trần.
Thịnh đứng bên cạnh, chứng kiến toàn bộ sự kiện, chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu:
“Mày chắc là muốn ganh đua với nó hoài vậy à?”
Ngân hừ một tiếng rõ to, kéo vạt áo dài sang một bên như thể sắp lâm trận lần nữa. Cô quay đi, lòng ngổn ngang như bảng tuần hoàn hóa học.
Không đời nào để thua nó đâu.
Dù là trong phòng thi... hay trong mấy trò rung động vớ vẩn ngoài giờ.
Chiều hôm đó, cả lớp 11CL1 không học mà được thầy cô cho ngồi ôn bài tự do. Không khí trong lớp nhẹ như gió hiu hiu, nhưng trong lòng Ngân thì đang như... lò áp suất sắp nổ.
Cô vẫn chưa nuốt nổi câu nói của Đăng sáng nay.
“Thì để tao khỏi phải tốn công cưa cẩm mày nữa chứ sao.”
Trời ơi cái thằng khùng. Ai cho diễn sâu như vậy hả?
Ngân ngồi bàn hai, tóc cột cao, mặc áo sơ mi trắng, váy xanh đen của trường, tay cầm bút nhưng mắt không nhìn nổi vào đề Toán. Cái đầu cô đang tua đi tua lại câu nói đó như một đoạn phim không biết tua kiểu gì cho dừng.
Ngồi phía sau lưng, Đăng hình như thấy được sự bốc khói âm ỉ trên đầu lớp trưởng, nên thỉnh thoảng lại cố tình ho nhẹ, gõ bút vào bàn, hay kéo ghế tạo tiếng động – như thể chỉ chờ Ngân quay lại liếc mình.
Và đúng như mong đợi, cô quay phắt lại, mắt nảy lửa:
“Mày bị gì vậy?”
"Có gì đâu. Cái ghế nó kêu." — Đăng cười vô tội.
Rồi như nhớ ra gì đó, cậu nghiêng người lên phía trước, cằm chống lên tay, nhìn Ngân bằng ánh mắt rất... chán sống.
“Ê lớp trưởng.”
“Gì?”
“Mày căng thẳng vì điểm kiểm tra hả?”
"Tao đang học." — Ngân gằn giọng.
“Ừ thì học đi, nhưng mà điểm thấp hơn tao thì đừng có khóc nha.”
Ngân quay lại, lườm cậu một phát sặc mùi sát thương.
“Tao khóc vì điểm thấp, không phải vì thua mày. Hai chuyện khác nhau. Đừng tự tin quá!”
Đăng nhún vai, khoanh tay, vẻ mặt vô cùng tự đắc.
“Nhưng nếu mày thua tao, thì tức là điểm mày thấp. Mà điểm thấp thì tức là... mày khóc vì tao đó chứ gì.”
Ngân nghẹn họng.
Thằng này đúng là bị chạm dây rồi.
“Mày đừng có mơ!”
“Tao mơ hoài chứ sao. Mơ lớp trưởng cưa tao nè.”
“KHÁNH ĐĂNG!!!”
Ngân hét nhỏ, mặt đỏ bừng như cà chua chín, trong khi mấy đứa bàn gần đó quay lại nhìn, mặt kiểu “gì nữa vậy trời?”
Đăng thì khoái chí thấy rõ, ngồi rung chân, vẻ mặt vừa đủ để người ta không đấm, nhưng thừa độ trêu để khiến người đối diện muốn hét lên. Cậu chẳng có gì ngoài cái tài troll người ta rồi tỉnh bơ như không có gì.
Thịnh lúc này đi ngang qua, tiện tay dúi cho Ngân một hộp sữa nhỏ, khẽ nói:
“Uống đi, bình tĩnh lại. Mày sắp nổi khói tới nơi rồi.”
Ngân nhận lấy, thở phì một cái rõ dài.
Đồ đáng ghét. Cái thằng trời đánh đó, tưởng mình là ai mà cứ mở miệng ra là "cưa với cẩm"?
Cô chống cằm nhìn ra cửa sổ, thề trong bụng:
“Mai mốt điểm kiểm tra trả về, tao sẽ cho mày biết mùi thế nào là thất bại ê chề.”
Dù chưa biết ai thắng, ai thua, nhưng một điều chắc chắn là…
Từ giờ đến lúc đó, Đăng sẽ không được yên thân!
…
Thứ sáu, lớp 11CL1 đang tràn ngập không khí hồi hộp. Tất cả mọi người đều đang ngồi ngoan ngoãn, ai cũng im lặng và chờ đợi giây phút định mệnh. Thầy Dương, giáo viên dạy Lý, bước vào lớp với một chồng bài kiểm tra cao ngất trên tay. Vừa nhìn thấy thầy, cả lớp bỗng im bặt, chỉ còn nghe tiếng gió lùa qua cửa sổ.
Thầy đặt đống bài lên bàn, đẩy gọng kính, rồi với giọng trầm trầm mà đầy ẩn ý, nói:
“Lần kiểm tra này, nhìn chung cả lớp làm khá tốt. Có hai bài đạt điểm cao nhất, chỉ chênh nhau đúng... 0.25 điểm.”
Ngân ngồi ngay bàn đầu, cảm giác hồi hộp cuộn lên trong lồng ngực. Cô có linh cảm một trong hai người đứng đầu đó là mình.
Thầy bắt đầu gọi tên, giọng điệu từ từ như để kéo dài sự căng thẳng.
“Người đạt điểm cao nhất, với số điểm 10 tuyệt đối... là...”
Cả lớp đồng loạt nín thở, chỉ nghe thấy tiếng bút chì nhẹ nhàng cọ trên giấy. Ngân siết chặt tay, trái tim đập mạnh như sắp vỡ ra.
Thầy Dương hạ giọng, rồi từ từ phả ra một cái tên:
“...Lê Hoàng Khánh Đăng.”
Cái tên ấy vang lên, nhưng với Ngân, nó như một tia sét vừa giáng xuống đầu cô. Cô chết lặng. Cả lớp vỗ tay nhiệt liệt, nhưng đối với Ngân, chỉ có một tiếng choang khô khốc vang lên trong đầu cô.
Đăng từ từ nhận bài, mặt không chút thay đổi, khóe môi nhếch lên đầy thách thức, như thể đã chờ đợi giây phút này từ lâu. "Cảm ơn thầy," cậu ta nói, không quên để lại một cái nhìn đắc thắng.
“Người thứ hai, đạt 9.75 điểm là... Bùi Châu Ngân.”
Ngân gần như không thể tin vào tai mình. Cô nhìn thầy một cách ngớ ngẩn, rồi quay lại nhìn bài kiểm tra của mình. Thầy Dương từ từ giải thích:
“Em đã đi đúng hướng, nhưng ở bước cuối cùng có một sai số nhỏ khi tính toán, khiến kết quả bị lệch một chút. Thầy đã xem kỹ, nhưng vẫn phải trừ 0.25 điểm.”
Ngân siết chặt tay, nghe tim mình như vỡ vụn ra. Cô không thể tin nổi, chỉ thiếu 0.25 điểm thôi mà! Đó là cả một bầu trời hy vọng vỡ tan tành trong lòng cô.
Ngay lập tức, cô quay sang nhìn Đăng, ánh mắt bốc hỏa. Cậu ta thấy vậy, vẫn thản nhiên ngồi dựa vào ghế, đôi mắt vẫn sáng ngời cái kiểu không thể thỏa mãn hơn được nữa.
"Lần sau có cần tao chỉ cách tránh sai số không?" Đăng cười nham nhở, giọng đầy tự mãn.
Ngân tức đến mức đầu óc quay cuồng, cô đập mạnh bài kiểm tra xuống bàn:
“Tao không cần! Lần sau tao sẽ thắng!”
Đăng chỉ khẽ cười, khoanh tay, nghiêng đầu tựa như một thằng bạn không thể ngu hơn:
“Lần sau á? Ừ, nếu có lần sau.”
Rồi, trong không gian như muốn nổ tung bởi sự căng thẳng, cậu ta nghiêng người lại gần, giọng cậu ta bỗng trở nên cực kỳ nghiêm túc, chỉ đủ hai người nghe:
“Nhưng trước mắt... Mày chuẩn bị làm người yêu tao đi.”
Ngân đứng sững lại. Cái gì?
"Chuẩn bị làm người yêu tao đi." Câu nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô như một cái búa đập mạnh vào não.
Không thể nào! Cô không thể tin nổi mình lại bị lừa vào một vụ cá cược điên rồ đến thế này!
Ba lần trước, mỗi lần kiểm tra, cô đều nuôi hy vọng lần sau sẽ thắng. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã đi quá xa rồi.
Không chỉ là thua điểm số.
Mà còn là bị lừa vào một vụ cá cược không thể ngờ tới!
"Chuẩn bị làm người yêu tao đi," cậu ta lại nói, giọng điệu như thể đã thắng rồi. Cô ngồi chết lặng, không biết phải làm gì.
Trong khi đó, Bách, ngồi phía trên Ngân, nghe được câu chuyện thì bật cười gian xảo. “Đúng là con gái, không thắng thì bực bội, muốn đấm cho một trận. Nhưng mà nói thật, thằng Đăng giỏi thật.”
Ngân nhìn Bách, nghiến răng. “Mày cũng bênh nó à?”
Bách chỉ mỉm cười, điềm tĩnh đáp: “Thằng Đăng giỏi thật mà. Nếu mày không làm được, thì cũng phải công nhận nó đáng được khen.”
Ngân nóng máu, tưởng như không kiềm chế được nữa, thì Thịnh bỗng lên tiếng từ bàn bên cạnh, vẻ mặt điềm tĩnh:
“Thôi đi, tụi bây, đừng làm lớn chuyện nữa. Con Ngân đã cố gắng hết sức rồi. Lần sau chắc chắn sẽ thắng thôi. Chỉ là thằng Đăng chơi không đẹp chút nào, nhưng nó cũng có điểm mạnh riêng mà.”
Ngân quay sang cảm ơn Thịnh một cái thật nhẹ, nhưng trong lòng lại chẳng nguôi ngoai được cơn tức. Cô cố gắng trấn tĩnh lại, quyết tâm thầm trong bụng:
“Không thể để thua như vậy mãi được! Lần sau sẽ thắng! Để xem ai mới là người thắng cuộc!”
Đăng ngồi ở dãy cuối, vẫn tự mãn với vẻ mặt đầy kiêu hãnh, nhìn cô một cái rồi trêu chọc thêm:
“Cứ đợi đó, lớp trưởng. Lần sau mày sẽ thấy là không dễ đâu.”
Cuối cùng, buổi học cũng kết thúc. Ngân thu dọn sách vở, cố gắng bỏ ngoài tai mọi ánh mắt soi mói, quyết tâm tránh mặt cái tên khốn kia. Nhưng chưa kịp bước ra khỏi cửa lớp thì—
“Ê, lớp trưởng!”
Ngân như bị chạm vào một sợi dây thần kinh căng thẳng nhất trong người mình. Không cần quay lại, cô cũng biết ai đang gọi.
Đăng đứng đó, khoanh tay, thản nhiên đi về phía cô. Giọng cậu ta chẳng có vẻ gì là nghiêm túc, nhưng ánh mắt thì như muốn trêu tức đến mức cao trào.
“Mày định chạy đi đâu vậy? Tụi mình còn phải bàn bạc chuyện... cá cược.”
Ngân nghiến răng, cố giữ vẻ mặt lạnh lùng:
“Tao không chạy. Nhưng tao không đồng ý cái vụ này.”
Đăng nhướng mày, rõ ràng là đang có chút hứng thú. “Ủa? Lúc cá cược đâu thấy mày phản đối?”
“Tao không nghĩ mày sẽ thắng!”
“Nhưng tao thắng rồi.”
Ngân không nói gì thêm, tức đến mức chỉ muốn vặn cái cổ tên này ra. Nhưng cô biết, không thể để mình gục ngã.
Một hơi thật sâu, Ngân ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Đăng, đáp:
“Được. Tao giữ lời hứa.”
Đăng nhìn cô, hơi ngạc nhiên một chút, rồi lại bật cười. Cười nhẹ thôi, nhưng mà như muốn chế nhạo, như muốn làm Ngân càng tức hơn.
“Tốt. Vậy từ hôm nay, mày là người yêu tao.”
Ngân chỉ biết cắn răng mà nghĩ thầm: “Tên khốn này, đợi đấy!”