Một tuần sau, lớp 11CL1 tràn ngập một cơn sóng ngầm.
Hôm nay là ngày trả bài kiểm tra Toán.
Và đây chính là trận so tài mà cả lớp mong đợi— Bùi Châu Ngân vs. Lê Hoàng Khánh Đăng.
Ai sẽ là người đứng đầu?
Cuộc đối đầu không khoan nhượng, không có tình bạn, không có đồng đội.
Chỉ có điểm số, tự tôn và một lời hứa... sẽ đá cho đối thủ "ra chuồng gà" nếu thắng.
Ngân ngồi thẳng lưng, cầm viết siết chặt tới mức đầu viết bi sắp rớt ruột ra ngoài.
Cô cố giữ nét mặt bình tĩnh kiểu "tao ổn, tao không áp lực đâu", nhưng cái tay thì cứ xoay xoay cây viết như sắp phá nát bàn.
“Mình đã làm hết sức rồi. Không có lý do gì để thua!”
Giáo viên bước vào lớp với một xấp bài kiểm tra Toán dày cộm trên tay, mà với học sinh 11CL1 lúc này... trông chẳng khác nào một chồng "án tử hình".
Tiếng bước chân của cô vang lên rõ mồn một trong không gian im phăng phắc.
Không ai dám hó hé, thở mạnh cũng sợ mất điểm.
Đứa thì ngồi khấn trong bụng, đứa thì lật tập ra giả vờ xem bài cũ, kiểu "em có học nha cô, đừng phạt em".
Cô giáo nhẹ nhàng đặt xấp bài lên bàn, liếc nhìn cả lớp một vòng trước khi cất giọng:
“Cô sẽ gọi tên từng bạn lên nhận bài kiểm tra. Lưu ý là điểm kiểm tra 1 tiết hệ số nhân đôi, nên ai thấp điểm thì phải cố gắng gấp đôi.”
Gulp.
Cả lớp nuốt nước bọt cái ực.
Ngân ngồi ngay ngắn, tay chắp lên bàn như đang chuẩn bị đi thi Miss Toán học toàn quốc.
Trân thì ngồi bên, tay bóc snack, tay vỗ nhẹ lên vai Ngân, thì thầm:
“Có gì... tao sẽ an ủi mày bằng chà bông gà cay.”
Ngân lườm.
“Tao mà thua nữa, tao sẽ chuyển trường.”
Cô giáo bắt đầu đọc:
“Nguyễn Minh Thịnh – 9.5 điểm.”
Ngân liếc nhìn Thịnh. Nó điềm nhiên đứng dậy, mặt dày đặc thần thái "tao đang ở một chiều không gian khác" như mọi khi. Không vui, không buồn. Cầm bài kiểm tra về ngồi như thể vừa nhận được... hóa đơn điện.
Đỉnh cao thật sự là đây. Đạt 9.5 mà nhìn như 5.9, không một cảm xúc.
“Trần Gia Bách – 8 điểm.”
"Á đù..." – Bách rên rỉ, ôm đầu như sắp khóc.
“Lại rớt mất 9 điểm rồi! Tại sao lại quên đặt điều kiện xác định?!”
Trân khúc khích: “Mày biết vậy thì hôm đó đừng chơi game tới hai giờ sáng.”
Bách thở dài: “Tao biết... nhưng mà con rồng nó ra lúc 1 giờ 58 lận...”
Ngân lắc đầu.
Đúng là chỉ có ở 11CL1, mất điểm vì "rồng ra lúc 1h58" mới là lý do hợp lý.
Cô giáo tiếp tục:
“Lê Hoàng Khánh Đăng – 10 điểm.”
Cả lớp không có phản ứng gì.
Bình thường thôi.
Tên này là cây ATM điểm 10 của lớp, cứ đến kỳ kiểm tra là lại rút trúng vé vàng.
Dù có giỡn nhây, ngủ gật hay vừa ăn bánh mì vừa làm bài... thì kết quả vẫn cứ là 10.
Nhưng mà... cái tên còn lại vẫn chưa được gọi.
Mọi ánh mắt bắt đầu dịch chuyển sang Ngân.
Cô ngồi yên, siết chặt hai tay. Tim đập thình thịch.
Rồi... tới mình rồi đó hả?
Chắc là... cũng ngang điểm chứ? Hay ít ra là... bằng?
“Bùi Châu Ngân... 9.75 điểm.”
Ngân đứng hình.
Một giây. Hai giây. Ba giây.
Rồi cô mới từ từ đứng dậy, đi lên nhận bài trong im lặng.
Chỉ 0.25 thôi mà. 0.25 thôi mà!!
Cô nhận bài, quay về chỗ ngồi. Trong đầu đang hiện lên nguyên một tập phim đen trắng, nhạc nền buồn rười rượi, có caption: “Tôi đã cố gắng hết sức nhưng vũ trụ vẫn ưu ái người kia hơn.”
Cả lớp bắt đầu xì xào.
“Suýt nữa thì bằng điểm rồi nha!”
“Thằng Đăng vẫn giữ top nha mấy má.”
“Con Ngân kiểu này chắc tức xì khói luôn á...”
Trân huých nhẹ tay Ngân, ghé tai:
“Ê, suýt nữa rồi. Tao tính là nếu mày thắng thì sẽ mua trà sữa khao mày luôn á.”
Ngân không đáp. Chỉ lặng lẽ cầm cây viết trên tay và…
Gãy ngòi.
Ầm. Một cây viết hy sinh.
Cô nghiến răng, liếc sang bàn cuối.
Đăng đang... gác chân, ngả người ra sau như vừa chốt deal một tỷ đô.
Cậu cầm bài kiểm tra 10 điểm, lật qua lật lại vài cái như thể đang... soi tờ tiền giả.
Rồi nhìn Ngân.
Nhướng mày.
Mỉm cười.
Miệng thì máy môi không thành tiếng nhưng Ngân rành lắm—lại là câu quen thuộc:
“Lớp trưởng ơi, tao lại hơn mày 0.25 điểm nữa rồi.”
Cô muốn búng vào trán cậu ta một phát cho tỉnh.
Hoặc ít nhất... đấm nhẹ vào lòng tự trọng của chính mình.
Không thể tin được!
Mình thức tới 1 giờ sáng, làm ba đề thử, vẽ tám cái sơ đồ tư duy bằng màu sáp xịn, vậy mà…
Còn cái tên kia?
Học nửa buổi, chiều leo rank, tối vừa ăn chè vừa nhai lý thuyết.
Vậy mà vẫn 10 điểm?
Phi lý! Quá phi lý!
Nó... thật đáng ghét!
Lúc này, như thể thấy chưa đủ "mặn mà", Đăng nhẹ nhàng đặt tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn Ngân, môi cong lên một cách cực kỳ đáng ghét:
“Lớp trưởng ơi, có cần tao chỉ lại chỗ sai không?”
Giọng cậu ta kéo dài, vừa trêu vừa thách, nghe không khác gì đang đổ muối vào vết thương lòng của người thua cuộc.
Ngân giật mình quay sang, ánh mắt lập tức sắc như dao.
Cái bản mặt tự tin của Đăng lúc này—thiệt sự... chỉ muốn lấy compa đâm một lỗ giữa trán cho bỏ tức.
"Tao không cần!" – Cô bật lại ngay, giọng gắt nhưng vẫn giữ được "chất lớp trưởng" không chửi tục.
Đăng chống cằm, nhún vai kiểu "biết ngay mà", miệng lẩm bẩm đầy cà khịa:
“Vậy à? Nhưng mà mày thua tao ba lần liên tiếp trong tháng rồi đấy...”
Cả lớp "ồ~~~" lên một phát.
Xong phim rồi lớp trưởng ơi.
Bách – ngồi bàn hai, khoái chí như coi gameshow trực tiếp:
“Ui, căng à nha! Mày chơi đè tâm lý dữ vậy Đăng?”
Trân khoanh tay, nghiêng đầu như đang phân tích hiện trường vụ án:
“Cái thằng này... đúng là không biết điều mà. Mặt dày như bìa tập vậy đó.”
Trong khi đó, Thịnh vẫn thong thả lật sách, tay ghi ghi chép chép, như thể vũ trụ đang rung chuyển cũng không liên quan tới mình.
Thậm chí còn rót nước uống, khí chất lạnh lùng đến độ đáng ghen tị.
Ngân thì khác.
Cô siết chặt bài kiểm tra trong tay. Ngón tay nổi gân xanh.
Trong đầu hiện lên cảnh: Ngân đứng giữa sa mạc, gió thổi tung tóc, ánh mắt đầy lửa giận, phía sau là biển máu mang tên "9.75 điểm".
Cô biết thằng Đăng đang cố tình khiêu khích. Và thật không may... cô bị khích thật.
Không tức. Không tức. Mình là lớp trưởng. Mình phải bình tĩnh…
Nhưng rồi…
"Lớp trưởng, có vẻ hôm nay không may mắn rồi." – Đăng vẫn chưa buông tha, giọng điệu nhẹ tênh như rải thính.
Đủ rồi.
Ngân ngẩng đầu lên, ánh mắt rực lửa như anime sắp hóa "nữ chính hệ chiến".
Cô hít một hơi sâu.
Cô không thể để thằng cha "chảnh chọe điểm 10" này cười vào mặt mình mãi được.
Giọng cô vang lên, dứt khoát, rõ từng chữ như tuyên bố chiến tranh:
“Được thôi. Lần sau, tao sẽ thắng mày.”
Một cú drop mic không cần micro.
Cả lớp... im re.
Rồi vài giây sau là tiếng "Ghê ta~~" vang lên râm ran khắp nơi như chợ phiên.
Đăng nhướng mày, cậu ta nhìn cô vài giây—mắt ánh lên chút bất ngờ thú vị.
Rồi cười khẽ.
Một nụ cười kiểu “Được. Tao chờ xem mày làm gì.”
"Có thể lắm. Nhưng không phải dễ đâu." – Cậu ta đáp, nhẹ như lông hồng nhưng nặng như áp lực học kỳ.
Trân quay sang Ngân, vừa xoa vai bạn vừa nói như bà thầy bói:
“Hai đứa bây đúng là không ai nhường ai. Kiểu gì cũng có ngày phát cơm chó.”
Bách chống cằm, hào hứng như người xem boxing:
“Có khi nào tụi nó ghét nhau đến mức thành tri kỷ luôn không?”
Thịnh đẩy nhẹ gọng kính, giọng trầm, điềm tĩnh như đã dự đoán từ trước:
“Tao nghĩ... đúng hơn là thành kẻ thù không đội trời chung.”
Trân phá lên cười, gật gù như tán thành.
Còn Ngân thì không cười nổi.
Cô đang cầm bài kiểm tra 9.75 điểm trong tay.
Nhưng trong đầu, đã thấy... hình ảnh bài 10 điểm của lần sau.
Ngân cúi xuống, lấy bút bi, khoanh tròn số điểm hiện tại, rồi viết thêm vào góc giấy:
“Lần sau, tao sẽ hạ gục mày. Tao thề.”
Rồi gập lại, nhét vào tập, ánh mắt long lanh như được buff bởi động lực quốc dân.
Cô sẽ không để chuyện này lặp lại thêm một lần nào nữa.
Cô sẽ không thua thêm một lần nào nữa.
Từ bây giờ, mục tiêu duy nhất của cô chính là hạ bệ cậu ta.
Chờ đi, Lê Hoàng Khánh Đăng.
Lần sau, tao nhất định thắng mày!
Ngân quay đầu nhìn lên bảng, nhưng chữ trên đó giờ chỉ còn là mấy khối vuông vô nghĩa đang nhảy múa loạn xạ.
Trong đầu cô, chỉ còn đúng hai con số xoay vòng như bánh xe số phận: 9.75 và 10.
Một bên là "gần như tuyệt đối", bên kia là "thật sự tuyệt đối".
Chỉ 0.25 điểm thôi.
Nhưng nó lại như một con dốc trơn trượt không cách nào trèo lên nổi.
Mà Đăng thì... lúc nào cũng đứng trên đỉnh đó, khoanh tay, mỉm cười kiểu: “Ờ, giỏi thì lên đây chơi.”
Ngân siết chặt cây viết bi, chống khuỷu tay lên bàn. Viết bị bóp đến mức lõm luôn một bên, ruột bên trong còn lòi ra xíu xiu như chuẩn bị... bật máu.
Trân ngồi bên thấy vậy liền huých nhẹ tay bạn, nhăn mặt:
“Ê, từ từ thôi bà nội, tao sợ mày bóp cây viết banh luôn á.”
Ngân giật mình nhìn xuống tay mình. Ờ thiệt. Cây viết xanh thân yêu giờ trông như vừa trải qua một cuộc chiến sinh tồn.
Cô thở dài, nhẹ nhàng thả tay ra, đặt bút xuống bàn như thể đang... tiễn biệt một người bạn trung thành.
Trân chống cằm nhìn bạn mình, miệng nhếch lên cười gian:
“Mày nghĩ nhiều quá rồi, thua có 0.25 điểm thôi mà.”
Ngân quay sang lườm, đôi mắt như muốn bắn tia laser:
“Mày không hiểu đâu.”
Trân nhún vai, giả bộ thở dài:
“Thật không? Chứ cái mặt mày đang viết rõ hai chữ cay cú kia kìa.”
Ngân bĩu môi, gật gù một cái chắc nịch:
“Nó là cái đồ... đáng ghét.”
Trân khúc khích như vừa nghe được một câu tỏ tình trá hình:
“Rồi sao? Mày tính làm gì?”
Ngân không nói gì ngay.
Cô quay lại nhìn bảng, nhưng lần này, ánh mắt không còn mông lung nữa.
Nó sắc như mới được mài ở nhà thầy Luyện Kiếm.
“Lần tới tao nhất định thắng nó.”
Trân vỗ tay một cái bốp như thể Ngân vừa đăng ký thi Olympic:
“Quá được! Tao ủng hộ hết mình.”
Ở bàn trên, Bách bỗng quay xuống, mặt tò mò, tay chống cằm, giọng xẹt điện:
“Ê, tao nghe lén được xíu xiu nè. Có cần tao làm gián điệp không? Theo dõi coi thằng Đăng nó ôn bài kiểu gì?”
Ngân liếc lên, giọng đều đều:
“Nó có bao giờ ôn bài đâu mà mày theo.”
Bách nhíu mày, tay gãi đầu, rõ ràng là nghe cũng thấy... vô lý.
Thịnh, ngồi bàn kế bên, nãy giờ vẫn im lặng như thiền sư, bỗng cất tiếng, giọng trầm ấm:
“Nó không ôn bài... nhưng vẫn điểm cao?”
Bách gật như gà mổ thóc:
“Ờ! Nó toàn chơi game, đá banh, ngủ trong lớp... vậy mà lần nào cũng mười tròn trĩnh. Đúng kiểu trời không công bằng á.”
Trân lắc đầu thở dài:
“Thế mới đáng ghét.”
Ngân ngồi im, nhưng trong lòng như có lửa.
Phải. Thế mới đáng ghét.
Mình đâu có chơi game.
Mình cũng không lười biếng, không ngủ trong giờ.
Mình học tới 1 giờ sáng, làm đi làm lại mấy dạng toán nâng cao đến thuộc lòng từng dòng.
Cô còn lật từng câu trong đề, tra lại từng công thức, từng lỗi nhỏ như con kiến.
Thế mà vẫn... 9.75.
Còn nó—chỉ cần lật vở đúng một lần trước giờ kiểm tra.
Hoặc thậm chí... không cần lật luôn.
Ngân nghiến răng. Không phải vì thua.
Mà vì cái cách mình thua.
Và cái cách nó thắng—điềm nhiên, bình thản, như thể nó sinh ra đã ở vị trí đó, và không bao giờ cần phải đấu tranh để giữ lấy.
Nhưng…
Không sao. Lê Hoàng Khánh Đăng à... lần sau tao sẽ cho mày biết cảm giác 9.75 nó buốt cỡ nào.
Bách cười khì khì, vỗ vai Thịnh như kiểu hai ông thầy đang nghiên cứu học thuyết mới:
“Ê, vậy theo mày, thằng Đăng có bí kíp gì không?”
Thịnh không trả lời ngay. Cậu đưa mắt nhìn xa xăm, kiểu như đang soi chiếu tâm hồn Đăng qua lăng kính phân cực:
“Có thể do tư duy nó khác biệt. Hoặc... có thể nó thực sự giỏi bẩm sinh.”
Ngân nghe tới đó, nhíu mày luôn:
“Bẩm sinh? Ý mày là... trời cho?”
Thịnh gật đầu, giọng trầm như đang bình luận bóng đá ngoại hạng:
“Một số người không cần học quá nhiều vẫn có thể hiểu bài rất nhanh. Họ không phải giải từng bước như mình, mà chỉ cần nhìn một cái là 'à, ra đây là đáp án'.”
Bách há hốc mồm, mặt đờ đẫn như vừa nghe tin sét đánh:
“Chẳng lẽ... thằng Đăng là kiểu thiên tài đó?”
Ngân quay đầu sang nhìn ra cửa sổ. Gió lùa nhè nhẹ, mấy tán phượng ngoài sân lay lay trong nắng. Cô vẫn còn nghe văng vẳng đâu đó cái giọng kéo dài đầy khiêu khích:
“Lớp trưởng ơi, có cần tao chỉ lại chỗ sai không?”
Cái đồ tự tin quá đáng.
Thịnh nhún vai: “Cũng không chắc. Nhưng nếu đúng vậy thì... muốn đánh bại nó, mày phải tìm ra điểm yếu của nó trước đã.”
Ngân ngẩn ra.
Điểm yếu?
Từ trước đến giờ, cô chỉ lo cắm đầu học, làm đề, cố gắng không để thua.
Nhưng mà... cô chưa từng nghĩ thử xem nó có yếu điểm gì không.
Nó lúc nào cũng thong thả như không. Lười biếng thì có thừa. Học thì như chơi. Kiểm tra thì điểm cao vút.
Không bao giờ thấy Đăng vấp ngã, không bao giờ thấy nó bối rối.
Như thể... cái gì nó cũng biết, chỉ là chưa buồn xài.
Còn mình... luôn phải nỗ lực gấp đôi, gấp ba, mà vẫn bị bỏ lại phía sau.
Trân đập tay cái bốp lên bàn, làm Ngân giật mình:
“Vậy rốt cuộc kế hoạch của mày là gì?”
Ngân hít một hơi thật sâu, ánh mắt lấp lánh như vừa lấy được quyền trượng của pháp sư tối cao:
“Từ bây giờ, tao sẽ học chăm hơn. Tao sẽ nghiên cứu kỹ đề thi, luyện cách làm nhanh. Tao sẽ tìm cách suy nghĩ logic như nó. Tao sẽ tìm lỗ hổng trong bài nó làm. Tao sẽ—”
“—Không để nó có cơ hội thắng tao thêm lần nào nữa!”
Cả nhóm lặng đi một chút.
Trân nhìn Ngân với ánh mắt vừa phục vừa... hơi lo. Kiểu như: “Mày sắp thành học bá phiên bản nâng cấp luôn rồi đó!”
Bách bật cười, vỗ tay côm cốp:
“Chà, lần này tao thấy mày quyết tâm thiệt rồi. Gắt nha!”
Trân nghiêng đầu, chọc nhẹ:
“Có khi nào cuối cùng mày với nó thành kẻ thù truyền kiếp không? Như Naruto với Sasuke ấy.”
Ngân bĩu môi:
“Tao không phải nhân vật anime nha. Mà tao sẽ là người thắng.”
Thịnh đẩy gọng kính, giọng đều đều nhưng mang theo ý vị riêng:
“Tao nghĩ... đúng hơn là một đối thủ xứng tầm.”
Ngân nghe tới đây, hơi sững người.
Đối thủ xứng tầm.
Nghe cũng... ngầu phết.
Mắt cô lại lén liếc sang bàn Đăng. Cậu ta đang ngồi khoanh tay, đầu hơi nghiêng, mắt lim dim như ngủ gật.
Nhưng mà... hình như đang cười.
Một nụ cười nhỏ, nhếch nhẹ, đúng kiểu “tao biết hết rồi, lớp trưởng à.”
Ngân nhíu mày.
Cái đồ đáng ghét đó.
Được rồi.
Chờ đi, Đăng à. Tao sẽ cho mày biết, đối thủ xứng tầm là như thế nào.
Tiếng chuông tan học vang lên, như tiếng chuông chùa giải thoát đám học trò khỏi kiếp học hành gian truân.
Lớp học ồn ào hẳn lên trong vòng ba giây. Ghế kéo kèn kẹt, cặp sách lạch cạch, tiếng gọi nhau í ới như đi chợ Tết.
Bên dãy bàn thứ hai, Đăng uể oải vươn vai, ngáp dài một cái như hổ ngủ đông vừa tỉnh.
Cậu xếp sách vở vào cặp, đầu óc đã bay thẳng về chiều nay: chơi game hay đi đá banh? Hay làm cả hai?
Chưa kịp chọn kèo thì một cánh tay khoác lên vai cậu, giọng thì thầm thần bí vang lên sát bên tai:
“Ê, biết tin gì chưa?”
Đăng nhướng mày liếc nhìn—Trần Gia Bách. Cái thằng nhiều chuyện có thâm niên nhất lớp.
Cậu chép miệng, giọng lười nhác:
“Chuyện gì?”
Bách huých nhẹ vai cậu, mắt láo liên như sợ bị bắt quả tang đưa tin vịt:
“Con Ngân, nó vừa tuyên bố hùng hồn, lần sau phải hạ gục mày bằng mọi giá.”
Đăng nhíu mày, hơi nghiêng đầu:
“Chiến dịch hạ bệ tao à?”
Bách gật đầu chắc nịch, như thể chính tai mình nghe Ngân tuyên chiến trên loa phát thanh học đường:
“Ờ! Nó nói sẽ học gấp đôi, luyện đề gấp ba, ngủ sớm dậy sớm, chỉ để vượt mặt Lê Hoàng Khánh Đăng!”
Cả người Đăng khựng lại một giây.
Rồi…
Cậu bật cười.
Một tiếng cười khẽ, kéo dài, có gì đó vừa thú vị vừa... kỳ lạ.
“Thật hả?”
“Thật trăm phần trăm! Tao còn thấy mắt nó sáng rực, mặt nghiêm túc dữ thần. Như kiểu nữ chính phim truyền hình lúc quyết tâm làm lại cuộc đời ấy.”
Đăng ngó ra hành lang. Bóng dáng quen thuộc của Ngân vừa khuất sau cầu thang cuối dãy.
Cậu chợt cảm thấy sống lưng mình hơi... nhột.
“Ghê ha...”
Bách nhìn cậu, nhướng mày:
“Rồi sao? Có thấy áp lực không?”
Đăng nhún vai, giọng điệu vẫn nhàn nhã như kiểu đang bàn chuyện thời tiết:
“Không hề.”
Bách phá lên cười, vỗ đôm đốp lên vai bạn:
“Tao biết ngay mà! Bộ mày tính để nó thắng thật à?”
Đăng không trả lời ngay. Cậu đứng dậy, cài lại dây balo, vẻ mặt lơ đãng mà lại chẳng hề buông lơi.
“Nếu nó thắng...”
“Cũng thú vị đấy chứ.”
Bách tròn mắt như cá cảnh:
“Ủa?! Mày không sợ mất danh hiệu học bá nữa hả? Hay mày bị sốt rồi?”
Đăng lắc đầu cười, thong thả đi về phía cửa lớp. Cậu vừa bước đi vừa lẩm bẩm:
“Danh hiệu á? Có giữ hay không tao cũng vậy mà.”
“Nhưng mà... có người chịu bỏ công vì mình... cũng đáng mong chờ.”
Bách đứng lại, lẩm bẩm theo:
“Trời đất ơi, nay lớp mình có mưa không? Học bá đang phát ngôn tình cảm kìa tụi bây!”
Đăng chỉ cười, tay đút túi quần, bước chậm rãi xuống hành lang.