Cô Lan tiếp tục giảng bài, chậm rãi phân tích từng câu thơ.
“Hình ảnh 'thân cò' xuất hiện trong ca dao quen thuộc, tượng trưng cho số phận người phụ nữ lam lũ, vất vả. Cách Trần Tế Xương sử dụng hình ảnh này càng nhấn mạnh sự hy sinh lặng lẽ của vợ ông.”
Ngân ngồi ngay bàn 3 tổ 1, gật gù như gà con gặp hạt thóc. Tay phải đưa viết lia lia, tay trái đỡ cằm, thỉnh thoảng còn khẽ mím môi suy nghĩ. Ngân luôn có hứng thú với những bài thơ đậm màu cảm xúc như thế này – vừa buồn, vừa thương, lại rất... thật. Ngồi cạnh, Trân cũng chăm chú nghe, thỉnh thoảng còn huých nhẹ vai Ngân mỗi khi cô Lan nói câu gì hay, như kiểu "ê, ghi lẹ đi mày".
Ở dãy bên kia, Thịnh thì trông có vẻ... chịu đựng. Mắt nhìn bảng, tay ghi bài, nhưng ngón trỏ thì liên tục gõ nhẹ xuống bàn theo một nhịp riêng biệt. Chắc trong đầu đang tự hỏi "không biết tác giả có thật sự dụng ý như cô Lan nói không, hay chỉ viết cho có vần?". Dù không mặn mà với Văn, Thịnh vẫn ghi chép rất chỉn chu – đúng kiểu học sinh gương mẫu theo phong cách... trầm ổn.
Còn Đăng, ngồi tổ 2, phía cuối lớp, một mình – lại đang có một màn "tấu hài thầm lặng". Tay trái chống cằm, tay phải xoay cây bút bi như làm ảo thuật. Mắt vẫn hướng lên bảng, nhưng không ai chắc là cậu đang nghe cô Lan hay đang nghĩ chiến thuật leo rank tối nay. Dù vậy, mỗi khi cô giáo đặt câu hỏi, Đăng đều trả lời trúng phóc – không cần nhìn vở, không cần lật sách. Vừa giỏi, vừa ngầu, vừa khiến người khác... hơi muốn ghét.
Cô Lan thong thả bước xuống cuối lớp, mắt lướt qua từng gương mặt học trò.
“Các em thử suy nghĩ xem, tại sao tác giả lại dùng cụm từ 'quãng vắng' thay vì một từ khác như 'con đường' hay 'lối nhỏ'?”
Lớp chợt yên ắng hẳn. Không khí như chậm lại. Một vài bạn nhăn mặt, có người giả vờ cúi xuống tìm viết trong hộc bàn. Bách – ngồi phía trên Ngân – thì ngồi cắn đuôi viết, vẻ mặt như thể vừa phát hiện ra một bí ẩn vũ trụ.
Ngân liếc mắt lên bảng, trong đầu lướt qua những ý mà cô giáo đã phân tích. Rồi cô giơ tay.
Cô Lan gật đầu. “Mời Ngân.”
Ngân hắng giọng rồi đáp:
“Em nghĩ 'quãng vắng' không chỉ đơn thuần là con đường vắng vẻ, mà còn ẩn dụ cho sự cô đơn, lẻ loi của người phụ nữ. Trong xã hội phong kiến, họ thường phải chịu đựng, gánh vác gia đình mà không có ai thấu hiểu hay sẻ chia.”
Cô Lan mỉm cười hài lòng. “Rất tốt, ý này rất hay.”
Ngân cảm thấy vui nhẹ trong lòng, nhưng chưa kịp tận hưởng khoảnh khắc đó thì một giọng giọng nam trầm, hơi lười biếng vang lên từ phía sau dãy bên cạnh.
“Nhưng nếu xét theo một hướng khác, 'quãng vắng' cũng có thể đơn thuần là một sự nhấn mạnh cho hoàn cảnh khó khăn của người vợ, chứ không nhất thiết phải mang nghĩa tượng trưng sâu xa như vậy.”
Cô hơi khựng lại. Ai chứ... đúng là thằng Đăng.
Cô Lan gật đầu, ra hiệu để cậu nói tiếp.
Đăng xoay viết một vòng, ngồi thẳng lên, giọng lơ đãng nhưng sắc bén:
“Cũng có thể Trần Tế Xương chỉ đơn giản muốn nhấn mạnh đến sự vất vả, bởi một người đàn ông yêu thương vợ thì sẽ nhìn thấy sự cực khổ ấy một cách rất thực tế, không cần phải dùng đến quá nhiều ẩn dụ.”
Ngân cắn nhẹ môi, không đáp. Câu của Đăng không sai – thậm chí còn hợp lý – nhưng cái cách cậu nói mới khiến cô muốn... quăng luôn quyển vở vào mặt cậu. Sao cứ phải làm người ta cụt hứng thế?
Cô Lan cười nhẹ. “Cả hai ý đều hợp lý. Văn học là thế, mỗi người có thể có một góc nhìn riêng.”
Đăng nhún vai nhẹ, như thể "có gì đâu mà căng". Ngân quay lại với quyển vở, tay tiếp tục ghi nhưng lòng hơi... xao xuyến một cách tức tối. Không hiểu sao, mỗi lần Đăng nói gì là cô lại cảm thấy như bị thách đấu ngầm.
Suốt phần còn lại của tiết học, không ai tranh luận nữa. Cô Lan vẫn đều đều phân tích, bảng phấn ngày càng trắng hơn, vở học sinh ngày càng chi chít chữ hơn. Chỉ có lòng Ngân là không rõ... đang nghiêng về hướng nào. Một bên là cảm xúc của thơ, một bên là cảm xúc khó gọi tên dành cho cái tên "Đăng" nào đó..
Đến khi chuông báo hết tiết vang lên, cô giáo đóng sách lại. “Tốt, hôm nay lớp mình làm việc khá tốt. Các em nhớ về nhà đọc lại bài và chuẩn bị phần tiếp theo nhé.”
Ngân thở phào, duỗi tay cho đỡ mỏi, vừa vươn vai vừa liếc nhẹ sang Đăng. Cậu vẫn đang thu dọn đồ, mặt tỉnh bơ, như chưa từng gây ra chút sóng gió nào trong tiết học.
"Cái đồ... phá mood," cô lẩm bẩm.
Trân đứng lên, huých vai Ngân nhỏ giọng: “Hơi bị cay vì có người dám phản biện mày, đúng không?”
Ngân trừng mắt. “Ai mà thèm cay? Tao chỉ thấy... ừm, khó hiểu thôi.”
Ngân vừa thu dọn sách vở xong thì Thịnh huých nhẹ tay cô.
“Xuống căn tin không mậy?”
Cô ngẩng lên nhìn cậu bạn bên cạnh, rồi theo phản xạ nhìn đồng hồ trên tường. Còn gần mười phút nữa mới vào tiết tiếp theo.
"Ừ, đi chứ. Trân, đi không?" Cô quay sang hỏi Trân.
Trân đang bận cất bút, ngẩng đầu lên nhìn hai người rồi gật gù. “Đi luôn, đang khát nước quá trời.”
Cả ba đứng dậy, hòa vào dòng học sinh đang rời khỏi lớp. Trên đường xuống căn tin, Thịnh đút tay vào túi quần, bước đi thong thả.
"Mày nãy phát biểu ghê nha, cô khen lấy khen để." Cậu nói, liếc qua Ngân.
Ngân nhún vai, cười nhẹ. “Bình thường thôi, bài đó dễ hiểu mà.”
Trân chen vào: “Nhưng mà tao thấy thằng Đăng cũng nói đúng chứ bộ. Không phải lúc nào cũng phải phân tích theo hướng ẩn dụ sâu xa đâu.”
Ngân bĩu môi. “Biết rồi, nhưng tao không thích cái kiểu nó nói như thể chỉ có quan điểm của mình mới đúng.”
Thịnh cười khúc khích, kiểu như vừa nhìn thấy gà mái sắp... đá trống: “Thằng Đăng ngầu theo kiểu 'tao giỏi sẵn, tụi mày khỏi góp ý'. Mà lạ nha, mày cứ để ý nó hoài.”
"Gì?! Ai thèm để ý!" Ngân phản xạ như bị chạm điện. Trân đứng bên nhìn cảnh đó chỉ cười khúc khích, rõ ràng đang khoái chí.
Cả ba vừa xuống đến căn tin, còn đang loay hoay tìm chỗ thì Ngân bỗng khựng lại.
Ở góc bên kia căn tin, ngay quầy nước mía, một nhóm học sinh đang tụm lại nói chuyện rôm rả. Trong đó, nổi bật nhất vẫn là cái dáng cao cao, thư sinh, đứng dựa nhẹ vào bàn như thể không màng thế sự—Lê Hoàng Khánh Đăng.
Vẫn kiểu tóc gọn gàng, áo sơ mi trắng gài nút cổ nghiêm chỉnh, tay đút túi quần, ánh mắt nhìn lơ đễnh như đang suy nghĩ chuyện lớn lao gì đó của thiên hạ. Cơ mà cái khiến Ngân chú ý không phải là Đăng. Mà là... cô gái đang khoác tay cậu.
Như Ý.
Con nhỏ nổi tiếng cả khối, mặt xinh như idol Hàn, style bánh bèo dịu dàng, nói chuyện ngọt như rót mật, lại còn rất biết cách thu hút người khác. Mà nhìn cảnh nó đứng cười tít mắt bên cạnh Đăng, tay khoác nhẹ lên tay cậu như thể quen lắm rồi ấy, thiệt sự... hơi chướng mắt.
Ngân khẽ nhướng mày. Không nói một lời.
Chuyện Đăng hay quen bạn gái không phải tin lạ với lớp 11CL1. Cậu ta nổi tiếng sát gái, nhưng cũng nổi tiếng thay đổi nhanh. Dường như mỗi lần có người yêu mới, cậu đều chẳng mấy quan tâm đến lời bàn tán của người khác, vẫn giữ nguyên dáng vẻ dửng dưng như không có gì quan trọng.
"Ủa? Đăng với Ý quen nhau hồi nào vậy?" Trân vừa thấy, lập tức huých nhẹ tay Ngân, giọng háo hức như vừa phát hiện drama.
Thịnh đứng kế bên liếc qua một cái, rồi lại nhún vai rất chi là tỉnh. “Chắc mới. Nhưng không lạ lắm đâu.”
Ngân vẫn không lên tiếng. Ánh mắt cô dừng lại ở cái khoảnh khắc Ý cười toe toét nói gì đó rồi kéo nhẹ tay Đăng về phía quầy nước. Còn cậu? Chẳng phản ứng gì nhiều, chỉ hơi nghiêng đầu nghe, mặt vẫn lạnh tanh như thường lệ. Nhưng cái kiểu để người ta khoác tay mà không gạt ra, cũng đủ hiểu là không phải xã giao.
"Thiệt là..." – Ngân hít vào một hơi thật nhẹ. Không hiểu sao, cảnh tượng trước mặt khiến bụng cô cứ nhoi nhói.
Cô vốn dĩ rất ghét cái kiểu yêu đương sớm nắng chiều mưa. Đặc biệt là cái kiểu của Đăng—mặt lạnh như tiền nhưng người thì lúc nào cũng có bạn gái, đã vậy còn đổi liên tục như đổi skin game. Chưa kể cái thái độ dửng dưng, yêu ai cũng như không yêu. Cứ như người ta có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Cảm giác này, cô chưa từng thừa nhận với ai, nhưng trong sâu thẳm, Ngân không hề thích cái kiểu "sát gái" mà Đăng thể hiện. Cô không hiểu tại sao, nhưng mọi hành động của cậu ta cứ khiến cô cảm thấy thật... lạ lùng, không giống những gì cô nghĩ về một mối quan hệ tình cảm.
“Không lẽ... lại là mối quan hệ cho có nữa?”
"Thôi, tao đói rồi. Ăn cái gì đi mày," Ngân quay sang Trân, đổi chủ đề lấp liếm, giọng hơi cọc mà không hiểu tại sao.
Trân liếc xéo Ngân một cái, môi mím nhẹ, nhưng cũng không nói gì thêm. Cô bạn cười khì rồi chỉ về phía quầy bánh mì: “Bánh mì thịt đi. Nhanh lên không lát hết chỗ ngồi đó.”
Ngân gật đầu, theo Trân bước về phía quầy, nhưng mới đi được vài bước thì phía sau bỗng vang lên một tràng cười khúc khích nghe mà gai gai lỗ tai.
Cô quay lại, không ngoài dự đoán—là Ý, đang cùng nhóm bạn kéo Đăng đi tới. Ý liếc qua Ngân một cái, cười kiểu... không rõ là xã giao hay cố tình. Mà nụ cười đó, với Ngân, sao nó cứ thấy kênh kênh.
Còn Đăng? Cũng nhìn Ngân. Ánh mắt không quá lâu, nhưng đủ để khiến cô giật nhẹ. Không biết là ánh mắt tò mò, hay... thách thức?
Ngân vội quay đi, mặt vẫn tỉnh bơ như không biết gì, nhưng trong bụng lại thấy bực bội vô lý.
"Cho con một ổ bánh mì thịt," cô nói với cô bán hàng, cố né khỏi nhóm kia như né... một pha gank bất thình lình.
Thịnh nhận bánh mì trước, quay lại nhìn cô, giọng đều đều: “Ê, mày ổn không đó?”
"Ổn cái gì? Tao có gì không ổn đâu?" – Ngân đáp lẹ, nhận bánh mì rồi quay đi, hơi nhanh hơn bình thường.
Họ tìm được một cái bàn trống gần cửa sổ, ánh nắng xiên xiên rọi vào làm cho căn tin trông dịu mắt hẳn. Ngân ngồi xuống, cắn một miếng bánh mì, nhưng không biết mình đang ăn bánh mì hay đang nhai giấy. Vị giác hoàn toàn không hoạt động.
Đang cố không nghĩ gì thì Trân lại huých nhẹ tay cô, lần này là thì thầm như sợ người ta nghe được: “Ê, nhìn kìa...con Ý đang đút đồ ăn cho thằng Đăng kìa!”
Ngân định không quay lại. Mắt nhìn thẳng, miệng vẫn gặm bánh. Nhưng mà trời sinh con gái có đôi mắt lén nhìn siêu hạng. Và đúng như lời Trân, Ý đang đưa miếng khoai tây chiên lên miệng Đăng, cười tươi như quảng cáo Snack.
Còn cậu ta? Lạnh tanh. Cắn một miếng đúng kiểu "ăn cho có", mặt không biến sắc.
"Trời đất, mặt gì như bị gọi lên bảng làm bài," Trân thở ra một tiếng. “Bồ đẹp vậy mà nhìn như đang bị tra khảo.”
Thịnh bật cười, lắc đầu: “Tính nó vậy mà. Mày mong chờ gì ở thằng Đăng? Nó chưa bao giờ thực sự... quan tâm ai đâu.”
Ngân không phản bác. Nhưng trong lòng lại dấy lên một suy nghĩ lạ lùng.
Đúng là Đăng luôn lạnh lùng, luôn hờ hững. Nhưng không hiểu sao, lần này... cô có cảm giác mọi thứ không hẳn như vậy. Cái cách cậu ta nhìn cô lúc nãy, ánh mắt ấy... có gì đó hơi khác.
"Ngân, ăn đi, đừng nhìn nữa," Thịnh nói nhỏ, giọng pha chút trêu chọc, mà cũng hơi nghiêm túc.
Cô giật mình, bật cười nhẹ để che giấu. “Ai nhìn? Tao đang ăn mà.”
"Ừ, thấy rõ luôn," Trân nhướng mày, nhai tiếp bánh mì.
Bầu không khí căn tin vẫn náo nhiệt như thường. Nhưng trong lòng Ngân thì chẳng yên được. Có một thứ gì đó như vướng mắc, như cái gai nhọn nhỏ xíu trong lòng bàn tay—không đau nhiều, nhưng khiến cô cứ phải để ý.
Ngân cắn thêm một miếng bánh mì, nhưng rõ ràng tâm trí cô không thực sự tập trung vào bữa ăn. Cô biết mình đang vô thức suy nghĩ về Đăng và Ý, dù bản thân chẳng hề muốn.
"Ăn lẹ mày, sắp vào tiết Lý rồi đó."Trân lên tiếng.
Ngân nhướng mày, nhai chậm rãi miếng bánh như bà cụ non. “Ủa, sao mày gấp dữ vậy? Bánh mì tao còn chưa hết một nửa mà?”
"Thầy Dương mày ơi!" – Trân nhăn mặt như đang mắc nghẹn. “Ổng mà bắt được đứa nào vào lớp trễ là lên bảng điểm danh ngay, nhớ không? Tao không muốn lên làm nhân vật chính đâu!”
Thịnh nhìn đồng hồ, gật gù. “Cũng gần tới giờ rồi thiệt. Mà lớp mình hôm nay có làm thí nghiệm không?”
"Hình như có á." – Ngân vừa nói vừa nhét vội phần bánh mí còn lại vào miệng, má phồng lên như hamster. “Thầy nói tuần này tới phần điện trường gì đó, tao không nhớ rõ lắm.”
Thịnh cười khẽ. “Điện trường là đất diễn của thằng Đăng rồi. Hôm nay thế nào nó cũng giảng phụ cho cả lớp nữa cho coi.”
Ngân không đáp, chỉ im lặng đi theo hai người bạn ra khỏi căn tin. Trên đường về lớp, cô cố gắng không nghĩ ngợi lung tung nữa. Dù sao thì, tiết Lý của thầy Dương cũng đủ để cô tập trung thay vì để tâm đến những chuyện không liên quan.
Ba người vừa rảo bước về lớp vừa trò chuyện linh tinh. Nhưng ngay khi vừa bước tới cửa phòng học, Trân đột nhiên thở dài một hơi như bà già 80 tuổi.
"Một người sát gái như nó, sao học cũng giỏi nữa chớ..." – Trân chép miệng, mắt khẽ nhìn Đăng, cậu lúc này đang ngồi ở bàn cuối, ung dung lật sách chuẩn bị cho tiết học.
Ngân khựng lại một chút, rồi cô bình tĩnh đáp lại, giọng tỉnh queo nhưng hơi nghiến răng nhẹ.
“Thì tại vì ông trời không công bằng thôi. Vừa đẹp trai, vừa học giỏi, lại còn sát gái. Tính ra là combo đáng nguyền rủa.”
Thịnh bật cười, khoác tay lên vai cô một cách trêu chọc. “Sao nghe có vẻ bức xúc vậy? Mày ganh tị à?”
Ngân hất tay cậu ra, trợn mắt. “Ai thèm ganh tị với cái người tự tin như gà trống ấy chứ!”
Trân chống cằm, làm vẻ suy tư. “Mà cũng đúng. Người ta thường nói mấy đứa học giỏi mấy môn khô khan như Toán Lý Hóa thường là kiểu mọt sách chính hiệu. Mà thằng Đăng thì không. Thấy nó lúc nào cũng cười nói, có gái đi kế bên, vậy mà điểm vẫn cứ cao vút. Đúng là ảo ma.”
Thịnh nhún vai: “Chắc do não siêu việt. Có người chỉ cần đọc qua là hiểu. Còn tụi mình phải làm đi làm lại ba lần vẫn lú như thường.”
Ngân nghe thế thì càng thấy bực bội. Cô nhớ rõ những buổi tối thức tới 1–2 giờ sáng, làm bài tập Lý muốn xỉu ngang. Vậy mà kiểm tra vẫn dưới Đăng nửa điểm. Trong khi cái người đó thì hôm trước còn đang leo rank tới khuya, sáng đi học vẫn tỉnh như sáo, làm bài đúng không sai một dấu. Đã thế, lúc nào cậu ta cũng có cái thái độ dửng dưng, chẳng bao giờ tỏ ra tự mãn hay cố tình khoe khoang thành tích. Chính điều đó làm Ngân càng khó chịu hơn.
Trời ơi tức á!
Như thể ông trời cho cậu ta tất cả mọi thứ mà không cần nỗ lực vậy.
"Mày thấy bất công lắm đúng không?" – Thịnh nghiêng đầu hỏi, giọng vừa hiểu chuyện vừa chọc quê.
Ngân khoanh tay, hừ nhẹ. “Chẳng bất công chút nào. Không bằng người ta thì ráng mà học thêm, trách ai giờ?”
"Nhìn mặt mày không giống kiểu không thấy bất công lắm đâu á."Trân chọc tiếp.
Ngân bĩu môi. “Tao đang cố bình tĩnh để vô tiết học, tụi bây đừng có chọc tức tao.”
Thôi kệ, cô không muốn phí thời gian suy nghĩ về chuyện này nữa. Dù gì thì hôm nay vẫn là một tiết Lý khó nhằn, cô cần tập trung để không bị bỏ lại phía sau. Nhưng trong lòng Ngân, hình ảnh cái tên "Lê Hoàng Khánh Đăng – combo khó ưa" vẫn đang nhảy múa trong đầu.
Vừa lúc đó, tiếng giày cộc cộc vang lên. Thầy Dương – kẻ thù của học sinh ngủ gật – bước vào lớp với phong thái nghiêm túc đặc trưng. Cả lớp ngay lập tức "auto nghiêm túc", ngồi thẳng sống lưng, như thể vừa mới được reset từ cái mode "nói nhảm" sang "thiền định".
Ngân hít một hơi thật sâu, tự dặn lòng: Tập trung nào cô gái, chiến tiếp chương điện trường thôi. Thằng đó không đáng để mày tốn calo thần kinh.
Nhưng đúng cái lúc vừa cúi xuống nhặt viết, theo thói quen cô lại... liếc ngang.
Và đó là lúc định mệnh xảy ra.
Ánh mắt của cô vô tình đụng trúng ánh mắt từ Đăng — cậu ta cũng vừa ngẩng đầu lên, bắt đúng khoảnh khắc cô đang "vô tình" nhìn sang. Đôi mắt đen sẫm, long lanh không thua gì phim truyền hình, chạm nhẹ vào cô như kiểu "bắt quả tang nha lớp trưởng~".
Ngân giật mình quay ngoắt sang chỗ khác như bị bắt quả tang ăn vụng giữa đêm. Trái tim chẳng hiểu vì lý do gì mà đập loạn một nhịp. Chắc tại thiếu ngủ, hoặc tại lúc nãy ăn bánh mì hơi mặn.
Không nghĩ nữa. Tập trung!
Cô vội vàng cúi đầu nhìn xuống sách, quyết tâm không để tâm đến cậu ta thêm chút nào nữa.
Tiết Lý của thầy Dương nổi tiếng là một trong những tiết căng não nhất tuần. Vị giáo viên này không thích kiểu giảng bài chậm rãi rồi để học sinh tự ghi chép, mà thường xuyên đặt câu hỏi đột xuất để đảm bảo cả lớp đều theo kịp bài giảng.
Thầy Dương bắt đầu viết bảng bằng viên phấn kêu cạch cạch, chữ viết đẹp như đánh máy nhưng nghe tiếng gõ là biết chuẩn bị... hỏi bài bất kỳ.
“Tiết hôm nay chúng ta sẽ qua phần quan trọng nhất của chương điện từ. Ai có thể nhắc lại định luật Coulomb cho thầy nào?”
Lớp học lặng như tờ. Không khí căng như dây đàn. Có vài đứa bắt đầu lật sách lia lịa, như đang chơi game ai nhanh tay hơn, vài đứa khác thì quay sang nhìn bạn với ánh mắt cứu tao với.
Ngân vốn dĩ không có lý do gì để ghét Đăng.
Nhưng từ lớp 10 đến giờ, lần nào thi Toán, Lý, Hóa... cũng thua cậu ta đúng 0.25 điểm.
Không phải cô không giỏi—Ngân luôn nằm trong top đầu, bài kiểm tra nào cũng đạt điểm cao. Nhưng Đăng luôn hơn cô đúng 0.25 điểm.
Mỗi. Lần. Một.
Cô học chăm, làm bài chỉn chu, mài mò công thức đến muốn thuộc luôn cả tên mấy nhà khoa học. Trong khi cái tên kia thì sao?
Tối hôm trước còn on game, leo rank tới nửa đêm. Vậy mà sáng vô lớp, bài kiểm tra vẫn điểm mười tròn vo, mặt tỉnh rụi như chưa từng chạm vào stress. Ngân có cảm giác nếu hôm nào trời sập, Đăng vẫn sẽ từ tốn chống ô đi học, rồi điểm danh đúng giờ.
Cay. Cực kỳ cay.
Đã vậy, mỗi lần nhận điểm, cậu ta đều rất không cố ý quay sang nhìn cô, nhướng mày:
“Lại thua tao nữa rồi hả, lớp trưởng?”
Chỉ một câu thôi mà đủ sức khiến cô muốn đập cái bảng điểm xuống bàn.
Cô không hơn thua với ai—nhưng không thể không cay cú với cái con người này.
Ngân còn đang lầm bầm trong đầu thì tiếng thầy Dương vang lên làm cô khựng lại:
“Ngân, em trả lời cho thầy đi.”
Cô hơi giật mình nhưng phản xạ vẫn nhanh như chớp. Cũng may, cái định luật Coulomb này cô đã học kỹ tới ba lần vì lần đầu đọc tưởng... tên món tráng miệng kiểu Pháp.
“Dạ, định luật Coulomb phát biểu rằng lực tương tác giữa hai điện tích điểm tỉ lệ thuận với tích độ lớn của hai điện tích và tỉ lệ nghịch với bình phương khoảng cách giữa chúng.”
Thầy gật gù, mắt hơi sáng lên. “Tốt. Nhưng nếu chỉ học thuộc thì chưa đủ. Đăng, em nói thử thầy nghe xem vì sao lực này lại có dạng đó?”
Ngay lập tức, cả lớp đồng loạt quay đầu ra sau—nơi "hot boy bàn cuối" đang ngồi một cách không-thể-thảnh-thơi hơn được nữa.
Ngân cũng liếc theo, lần này là liếc có kiểm soát. Nhưng khi thấy cậu ta vẫn đang xoay viết một cách ung dung, ngồi hơi ngả ra sau, tay chống cằm như đang ngồi trong quán cà phê triết học chứ không phải lớp Lý, cô chỉ muốn... búng vô đầu cậu một cái cho tỉnh mộng.
Đăng chậm rãi đáp, giọng điềm tĩnh như thể đang giảng bài cho cả nhân loại:
“Lực điện giữa hai điện tích xuất hiện từ tương tác trường điện, và vì điện tích là đại lượng cơ bản nên lực tạo ra phải tuân theo định luật nghịch đảo bình phương, giống như lực hấp dẫn. Khoảng cách càng gần thì lực càng mạnh, và ngược lại.”
Và boom, cả lớp yên lặng đúng một nhịp.
Một vài bạn gật gù như ngộ ra chân lý. Có đứa tranh thủ ghi vào vở ngay lập tức, chắc sợ quên.
Còn Ngân?
Cô im lặng. Không phải vì choáng, mà vì cay quá nên không nói nổi câu nào.
Cô đã tốn một tiếng rưỡi tối qua, vẽ ba biểu đồ, làm bốn ví dụ, vẫn phải mở YouTube để coi giải thích. Vậy mà cái người kia chỉ cần ngồi lật bút như ảo thuật là có thể tuôn ra một bài phân tích mượt như nhung.
Trời ơi là trời, ông cho nó cái não xịn vậy chi? Để trưng à?
Thầy Dương cười mỉm. “Tốt. Nhưng đừng nghĩ học giỏi là được quyền không chú ý bài giảng. Lần sau nên tập trung hơn chút nha Đăng.”
Cả lớp khúc khích cười. Ai cũng thấy thầy vừa "bẻ lái" như đâm nhẹ vô tự ái của học sinh giỏi.
Nhưng Đăng thì chỉ bật cười nhỏ, gật đầu ngoan ngoãn, phong cách "con ngoan trò giỏi" phiên bản lầy lội.
Ngân lén hừ mũi.
Ừ. Giỏi lắm. Xuất sắc lắm.
Nhưng mà... cái kiểu giỏi mà còn tỏ ra không cần cố gắng ấy, khó ưa không chịu được.
Mấy phút sau đó, tiết Lý tiếp tục với cường độ... tương đối "sát thương".
Thầy Dương như biến thành MC gameshow "Ai là triệu phú phiên bản Vật Lý", bắn câu hỏi lia lịa. Ai sơ hở không theo kịp là bị gọi tên liền, không trượt phát nào. Ai không trả lời được thì thầy "đánh dấu" vô danh sách đen tiết sau sẽ bị hỏi lại, gọi là "cơ hội sửa sai" – nghe thì nhẹ nhưng thiệt ra là lời đe dọa ngọt ngào.
Ngân cũng bị gọi thêm một lần nữa. Cũng hên là cô có đọc trước, trả lời xong thầy gật gù, còn thả cho một câu "tốt lắm" khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Trân ngồi bên cạnh thì giống ninja né spotlight. Không trả lời, không phản ứng, chỉ mong thầy không nhớ tên mình. Trong khi Thịnh thì... như người ở thế giới khác. Cứ cắm cúi ghi chép, mặt bình thản như thể đang viết nhật ký chứ không phải ghi bài Lý.
Nhưng người khiến mọi ánh mắt thỉnh thoảng vẫn đảo về phía sau... chính là cái tên Đăng.
Cậu ta không giơ tay, không tập trung quá đà, chỉ ngồi xoay viết, chân rung nhè nhẹ, mắt lơ đãng như đang nghĩ tới bữa trưa sẽ ăn gì. Vậy mà hễ bị gọi thì đáp trơn tru như soạn sẵn trong não. Có khi còn tiện mồm phân tích thêm vài dòng khiến thầy Dương cũng phải cười tủm tỉm, gật gù đầy ẩn ý.
Trân nhích tới gần, nghiêng người thì thầm với Ngân:
“Nó là người hay yêu đương linh tinh mà sao lại học giỏi đến vậy không biết?”
Ngân không trả lời. Chỉ nhìn lên bảng, giả vờ tập trung. Nhưng trong đầu lại... không tập trung nổi.
Thực ra, đây không phải lần đầu cô hỏi mình câu đó.
Một người nổi tiếng là "sát gái", hôm nay nắm tay bạn này, hôm sau đi chơi với bạn kia, tin đồn tình cảm rải đều từ đầu dãy tới cuối lớp... thì lẽ ra phải là kiểu mải mê yêu đương rồi bỏ bê học hành mới đúng chứ?
Chứ ai đời, vừa đẹp trai, vừa nhây, vừa gà bông khắp nơi... mà thi lúc nào cũng top đầu lớp?
Ngân không phục.
Không phải kiểu nhỏ nhen, ganh tị—mà là... không thể chấp nhận sự bất công trắng trợn này!
Cô học nghiêm túc, ghi chú sạch đẹp, mỗi chương đều có mindmap. Tối học bài còn hít tinh dầu để tập trung, nghe nhạc alpha wave cho dễ nhớ. Vậy mà mỗi lần bảng điểm dán lên, vẫn bị cái người kia... hơn đúng 0.25 điểm.
Không hơn không kém.
Lúc thì hơn nửa điểm Lý, thua tí Văn. Nhưng Toán, Hóa? Lúc nào cũng bị nó "úp mặt xuống bảng".
Và mỗi lần như vậy, Khánh Đăng sẽ lướt qua, ném một ánh nhìn nhướng mày cực kỳ "muốn ăn đập", rồi châm một câu quen thuộc:
“Lớp trưởng ơi, tao lại hơn mày 0.25 điểm nữa rồi.”
Cay thật sự!
Ngân nghiến răng trong im lặng. Có ngày, tao cho mày thua lại 0.5 điểm, không thì cũng bằng điểm, hết gáy.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi." – Giọng thầy Dương vang lên kéo mọi người về thực tại. “Về làm bài tập đi nha. Ai không làm, tuần sau mời lên bảng chia sẻ tri thức với cả lớp.”
Cả lớp đồng loạt ngẩng mặt lên trời cầu nguyện. Có đứa còn đưa tay lên ngực trái như đang hát quốc ca. Mà thiệt, tiếng chuông vang lên đúng kiểu bản nhạc cứu rỗi linh hồn học trò sau 45 phút "hít thở cùng điện từ trường".
Ngân thở phào một cái rõ dài, vươn vai hết cỡ, kêu một tiếng "rốp" nhẹ từ vai phải như thể vừa sống sót sau giờ thi tốt nghiệp.
"Giờ ra chơi rồi mấy ba mấy má ơi!" – Trân hào hứng tuyên bố, tay đã với tới bịch bánh trong ngăn bàn.
Ngân đang loay hoay cất tập thì nghe Trân bồi thêm một câu, giọng đều đều mà ánh mắt thì sắc như dao cạo:
“Ủa mà hồi nãy... tao thấy mày nhìn Đăng hơi lâu nha?”
Khựng.
Lạnh sống lưng.
Động tác cất viết vào bị treo giữa không trung.
Ngân giật mình nhẹ nhưng mặt vẫn cố giữ bình tĩnh. Giao diện tỉnh bơ được kích hoạt:
“Nhìn gì đâu, tao chỉ đang... đang nghĩ linh tinh thôi.”
"Vậy hả?" – Trân kéo dài chữ, môi cong cong như sắp bóc phốt tới nơi – “Thế mày nghĩ gì?”
Ngân cứng họng.
Mắt nhìn vào vở nhưng đầu thì trống rỗng.
"Tao... tao nghĩ về bài kiểm tra một tiết á. Mấy câu như câu 4 với câu 5 chắc sẽ ra kiểu tích phân từ thông..." – Cô xổ ra một tràng nghe có vẻ hợp lý, dù thật ra chính cô cũng không hiểu mình đang nói gì.
Trân nhai bánh, gật gù: “Ờ, tích phân từ thông... mà sao nhìn theo thằng Đăng dữ vậy ta? Từ thông nằm trên mặt nó hả?”
Ngân mím môi, mặt hơi đỏ lên, không biết do ngại hay do tức vì bị bắt bài. Cô lật vở lia lịa, giả bộ tìm bài cũ.
Nhưng trong lòng cô thừa biết—cái tên Đăng chết tiệt đó, một năm nay cứ như virus chạy nền trong đầu cô. Không lúc nào là không hiện lên.
Lúc thì châm chọc:
“Lớp trưởng ơi, sao lại thua nữa rồi ta?”
Lúc thì lười biếng nhưng vẫn trả lời đúng như thần thánh nhập:
“Ờ, cái đó liên quan tới bảo toàn năng lượng thôi mà.”
Lúc thì cười như trêu chọc, lúc lại nhìn cô bằng ánh mắt khiến tim cô... tim cô không sao, chỉ là má hơi nóng chút thôi.
Thật sự, Ngân cũng không hiểu nữa.
Vì sao một người mà cô ghét cay ghét đắng ở cả năm lớp 10... giờ lại cứ luẩn quẩn trong đầu cô thế này?
Cô không thích thua, không thích bị chọc quê, càng không thích cái kiểu giỏi mà làm như không học ngày nào của cậu ta.