Bởi vì đây là lần đầu tiên Trâu Vân diễn cho nên đạo diễn Chu phân tích cách diễn riêng cho cô: “Người hầu này vô cùng sùng bái nam chính. Mọi thứ cũng tạm được rồi, điều quan trọng nhất cũng như khó khăn nhất của vai người hầu này là, phải bộc lộ cảm tình đối với nam chính qua ánh mắt. Người hầu không có nhiều lời thoại lắm, luôn yên lặng nhìn thật kỹ, yên lặng bảo vệ."
Sùng bái? Cái thứ quỷ đó là cái gì vậy... Trâu Vân nghĩ thầm.
Cô chưa từng sùng bái ai, cũng không hiểu được lúc sùng bái thì sẽ dáng vẻ như thế nào.
Giọng nói của đạo diễn Chu chậm rãi: “Có điều cậu là người mới, tôi không có yêu cầu cao như thế với cậu. Cậu chỉ cần lộ ra cảm tình với nam chính ngoài mặt thôi là được rồi."
"Chỉ là lộ tình cảm ngoài mặt, có lẽ là không khó nhỉ." Trâu Vân lo nghĩ, nói.
Đạo diễn Chu vỗ tay: “Được rồi, nếu hiểu rồi thì cứ diễn theo suy nghĩ của cậu đi."
Trâu Vân nói không cần chỉ đạo võ thuật, kết quả là có thể làm được. Lần này nghe cô nói không thành vấn đề, đạo diễn Chu lựa chọn tin tưởng cô.
***
Vân Dực trang điểm xong đi đến cạnh đạo diễn Chu, bình tĩnh hỏi: “Nghe người đại diện nói đổi cho người mới diễn thử, chuẩn bị thế nào rồi?"
Đạo diễn Chu vui tươi hớn hở nói: “Đến rồi à Vân Dực? Người hầu là một vai nhỏ, không cần phiền cậu diễn thử chung với cậu ta đâu. Cậu chỉ cần đứng cách đó không xa, đưa lưng về phía cậu ta, sau đó để cậu ta thử bộc lộ ánh mắt là được rồi. Sẽ không để cậu vất vả đâu."
Dù sao Vân Dực cũng là một ảnh đế, sao có thể tuỳ tiện giúp người mới diễn thử chứ, đạo diễn Chu cố ý sắp xếp, đề phòng Vân Dực không hài lòng.
"..."
Quả thật là anh muốn diễn thử chung với Trâu Vân nên mới hứng khởi chạy tới. Vui mừng cả buổi, hoá ra chỉ cần mỗi cái bóng lưng. Trong lòng Vân Dực buồn bực.
Nhưng dù có vậy, anh cũng không thể nói: “Tìm đại một nhân viên công tác nào đó đến là được rồi, để Trâu Vân diễn thử chung là được, cơ bản là không cần dùng đến tôi."
Nếu đạo diễn Chu thật sự để những người khác làm thay anh, để cho Trâu Vân nhìn bằng ánh như thế, Vân Dực không thể cam đoan bản thân sẽ không nổi điên.
"Bắt đầu đi." Trong lòng Vân Dực nghẹn một cục tức, lập tức đi đến một chỗ xa xa đứng.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Trâu Vân sẽ nhìn chăm chú vào mình, anh đã không thể kiềm chế nổi mà đứng ưỡn ngực thẳng người, cố gắng làm cho bóng lưng của mình tràn ngập khí thế!
Hi vọng Trâu Vân lúc nhìn nhìn bóng lưng của anh, có thể cảm nhận được, nếu người này mà xoay người một cái thì nhất định là một anh chàng siêu siêu đẹp trai!
Trâu Vân không yên lòng, một lòng một dạ chỉ lo nghĩ xem nên diễn tả thế nào.
Sau khi đạo diễn Chu kêu "Bắt đầu", cô cố gắng nhớ lại mấy tình tiết tương tự trong phim truyền hình đã từng xem qua, có ý định bắt chước.
Chờ sau khi chuyển tầm mắt sang người Vân Dực, Trâu Vân ngơ ngẩn rồi.
Anh gầy đi, hình như cũng cao hơn một chút.
Trong năm năm cô không ở đây có rất nhiều chuyện đã thay đổi, dường như Vân Dực cũng đã thay đổi.
Hình như chỉ có mình cô vẫn đứng dậm chân tại chỗ như cũ, mờ mịt không biết phải làm thế nào.
Trâu Vân nhìn một chút, suy nghĩ bay đi đâu mất tiêu, giữa hai đầu lông mày trở nên dịu dàng hơn, trong lòng dâng lên một cảm giác thật kiêu ngạo, con người hoàn mỹ như vậy, xuất sắc như vậy chính là người trong lòng của cô!
"Cắt!" Đạo diễn Chu đứng bên cạnh hô lớn.
Trâu Vân bỗng dưng bừng tỉnh. Hồi tưởng lại tình huống vừa rồi, cô không nói nổi nên lời.
Đạo diễn để cho cô diễn, cô lại quang minh chính đại nhìn Vân Dực đến ngây ngốc mờ mắt. Làm sao bây giờ...
Trâu Vân thành thật đi đến bên cạnh đạo diễn Chu, cảm thấy nhất định sẽ phải ăn mắng, kết quả vẻ mặt của đạo diễn Chu lại vui mừng: “Diễn vô cùng tốt! Nhớ kỹ cảm giác vừa rồi, sau này cũng dựa vào cảm giác đó rồi diễn, hiểu chưa?"
Trâu Vân mờ mịt, cảm giác vừa rồi? Hồi nãy cô chỉ âm thầm háo sắc Vân Dực thôi mà... Chẳng lẽ sau này mỗi lần diễn, đều phải tỏ vẻ háo sắc đối với anh sao...
"Sau này cũng diễn giống như hồi nãy ạ?" Trâu Vân chần chờ, xác nhận lại với đạo diễn Chu.
"Đúng! Chính là loại cảm giác đó! Vừa rồi cậu lột tả vô cùng tốt!" Đạo diễn Chu khẳng định.
Trâu Vân mờ mịt khó hiểu.
Đạo diễn Chu bảo cô tỏ vẻ sùng bái, ánh mắt lúc nãy của cô, chính là sùng bái hả?
Cô chần chờ nói: “Nếu sau này diễn, chỉ cần làm giống như hồi nãy là được, thì tôi có thể."
"Không thành vấn đề, vừa rồi cậu làm vô cùng tốt." Đạo diễn Chu lại khẳng định.
Sau đó quay đầu lại, khen ánh mắt của biên kịch Giang tốt, nhặt được một nhân tài.
Chu Cung yên lặng lấy một cái kính mát từ trong túi xách ra đeo.
Có người cảm thấy kỳ quái: “Chị Cung, chị đeo kính mát làm gì?"
Chu Cung trả lời: “Ánh sáng chói mắt quá, mắt tôi thấy đau."
Người nọ càng cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu nhìn trời. Rõ ràng thời tiết hôm nay nhiều mây, sao lại có nắng?
Chu Cung không hề trả lời. Những người khác làm sao biết được nỗi khổ của cô? Ánh hào quang màu hồng phấn sắp chói mù mắt chó của cô rồi.
Cô đi đến cạnh Vân Dực, thông báo cho anh: “Được rồi, đạo diễn Chu nói không thành vấn đề. Đợi lát nữa, tôi sẽ lấy thân phận người đại diện của Trâu Vân để nói chuyện với đạo diễn Chu, cô ấy sẽ không chịu thiệt gì đâu."
Nói đến anh, Chu Cung nháy mắt cái đầy mập mờ, hạ giọng: “Bị người trong lòng nhìn chằm chằm, có phải trong lòng sung sướng lắm không, cả người đều thoải mái?"
Vân Dực liếc nhìn người đại diện: “Không tốt cho tim mạch lắm." Sau đó đi đến cạnh đạo diễn Chu, tính xem hiệu quả của cảnh quay vừa rồi.
"Không tốt cho tim mạch lắm?" Chu Cung nhắc lại hai lần rồi quay trở lại vị trí, cảm thấy không biết nên nói gì: “Kín đáo một chút thì chết à?"
Lúc nào nhịp tim cũng giữ vững hơn một trăm, nói không chừng sẽ gia tăng tốc độ tuần hoàn máu.
Nghe thấy Vân Dực muốn xem lại cảnh vừa rồi, đạo diễn Chu chỉ cho rằng anh đang muốn đánh giá người mới, đồng ý rất sảng khoái.
Chờ Vân Dực xem xong cảnh đó lại ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Trâu Vân sáng tối thất thường, thâm sâu khó dò.
"...?" Trâu Vân hòi: “Diễn không tốt sao?"
Vì sao vẻ mặt lại bỗng dưng trở nên kỳ lạ như thế.
"Rất tốt, anh rất hài lòng." Vân Dực nói rất chậm rãi: “Sau này tiếp tục dùng ánh mắt như thế nhìn anh là được."
Giọng điệu cố ý chậm dần khiến cho Trâu Vân cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, lại không diễn tả được.
Đạo diễn Chu vỗ vai Trâu Vân: “Đừng suy nghĩ nhiều. Bộ phim này là công sức của tất cả mọi người, nếu cậu diễn không tốt, chúng tôi nhất định sẽ nói để cậu biết mà thay đổi. Đã nói với cậu không thành vấn đề tức là không thành vấn đề."
Trâu Vân có chút yên tâm rồi.
"Cậu đến phòng trang điểm để trang điểm, thay quần áo đi. Sau khi chuẩn bị xong thì quay lại đây, có thể thay Tôn Hàm đóng ngay luôn cũng được." Đạo diễn Chu dặn dò.
Chu Cung chủ động đi tới, mỉm cười: “Vân Dực, tôi có chuyện muốn nói với đạo diễn Chu. Phiền cậu dẫn Trâu Vân tới phòng trang điểm có được không?"
Mọi người xung quanh hít một ngụm khí lạnh, để ảnh đế dẫn đường cho một người mới, có lẽ cũng chỉ có chị Cung luôn dẫn dắt Vân Dực ngay từ khi anh mới xuất đạo mới sám nói lời này.
"Đi theo anh." Vân Dực đi trước dẫn đường, ra hiệu bảo Trâu Vân đuổi theo.
Trâu Vân đi sát theo sau anh.
Chu Cung lại cười đến càng vui vẻ, quay đầu nói với đạo diễn Chu: “Tôi là người đại diện của Trâu Vân, tôi cần thương lượng với đạo diễn Chu về vấn đề quyền lợi của Trâu Vân."
Rõ ràng là trời không có gió, nhưng đạo diễn Chu lại không nhịn được mà rùng mình một cái.
***
"Hồi nãy, vẻ mặt lúc cậu xem lại cảnh đó rất kỳ lạ, là tớ làm không đúng chỗ nào à?" Lúc chỉ còn lại hai người, Trâu Vân đặt câu hỏi: “Tớ có hỏi đạo diễn Chu, nhưng ông ấy lại không chịu nói cho tớ biết."
"Không có, em làm rất tốt." Vân Dực không hề quay đầu lại.
"Nhưng vẻ mặt của cậu nói cho tớ biết, nhất định đoạn phim vừa rồi có vấn đề." Trâu Vân nói không chút do dự. Cô biết Vân Dực đã nhiều năm rồi, vẻ mặt nào có ý nghĩa gì, cô đều hiểu rất rõ.
Vân Dực dừng bước lại, quay người: “Em hiểu anh rõ đến thế sao?"
Anh chậm rãi kề sát vào Trâu Vân, đến lúc khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại có centimet, hơi thở ấm nóng phả vào mặt Trâu Vân: “Vậy em đoán thử xem, bây giờ anh đang muốn làm gì?"
Trâu Vân vẫn không nhúc nhích, thở dài: “Còn có thể làm gì nữa chứ? Trêu tớ đúng không."
Nói rồi cô chủ động tiếp cận Vân Dực gần hơn, giống như muốn hôn anh.
Lúc đầu Vân Dực mừng như điên, sau đó là cảm thấy hoảng sợ - có gì đó không đúng.
Chỗ này là tổ kịch, là tổ kịch người đến người đi. Lỡ như mà bị phóng viên bắt gặp được, chụp mấy tấm ảnh thì Trâu Vân sẽ gặp phiền toái. Vì thế anh vội vàng lùi lại.
"Yêu cầu của đạo diễn Chu rất cao. Nếu ông ấy nói em không thành vấn đề thì chính là làm rất tốt, sẽ không có ai nói em làm tệ đâu. Anh không gạt em." Vân Dực cảm thấy không được tự nhiên nên nghiêng đầu tránh.
Trâu Vân vẫn bình tĩnh đứng bên cạnh, nghĩ rằng đã qua năm năm, có lẽ Vân Dực đã quên chuyện cô từng tỏ tình với anh rồi. Muốn chọc cô, ai ngờ lại bị cô làm cho hoảng sợ.
Gần gũi với Vân Dực, cô không hề có tí gánh nặng tâm lý nào, thậm chí mơ hồ có chút vui vẻ không kiềm chế nổi.
Trâu Vân nắm lấy cổ tay Vân Dực: “Đừng đùa nữa, tới phòng trang điểm thôi, đạo diễn Chu vẫn còn đang chờ chúng ta."
"Ừ." Vân Dực để mặc cho Trâu Vân nắm lấy mình, tuỳ cô cho rằng vừa rồi chỉ là một trò đùa. Khoé miệng cong lên rất đáng ngờ, vui vẻ dẫn đường cho cô.