Trâu Vân lặng lẽ đứng dựa vào lan can, sờ vào lồng ngực. Trong lòng có chút đau khổ, có chút chát, còn có chút gì đó khác nữa. Nhiều loại cảm giác hoà vào cùng một chỗ, cảm giác thật khó tả.
Giống như cô đã đoán trước, lời tỏ tình bị từ chối.
Đối tượng mà Trâu Vân tỏ tình là trúc mã của cô - Vân Dực.
Từ nhỏ hai người đã cùng nhau lớn lên ở cô nhi viện, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, tình cảm cũng rất tốt. Là bạn bè, cũng là người thân của nhau. Chẳng qua hình như Vân Dực vẫn chỉ xem cô là bạn bè mà thôi.
Trâu Vân nghĩ thầm, cũng khó trách. Dáng vẻ của cô giống như đàn ông vậy, đặc biệt đẹp trai cool ngầu, giọng nói trầm lắng có từ tính, còn có bộ ngực phẳng, tính cách cũng rất lạnh lùng, thoạt nhìn quả thật không giống như phụ nữ chút nào.
Hơn nữa sau khi học xong cấp hai, cô lại chạy tới trường quân đội, sau khi tốt nghiệp làm huấn luyện viên Judo ở trung tâm thể hình, ba năm liên tục vinh dự lấy được danh hiệu "Nam huấn luyện viên đẹp trai nhất" của trung tâm thể hình.
Vô số em gái đặc biệt chạy tới mua thẻ năm của trung tâm thể hình chỉ vì để nhìn thấy cô thường xuyên.
"Đùa cái gì vậy! Tớ xem cậu như là anh em, cậu lại muốn ấy ấy tớ!" Môi Vân Dực run run, giọng nói cũng đang run rẩy.
Không phải mà. Cô chỉ thích anh một cách trong sáng thôi, muốn kết giao với anh, nắm bàn tay nhỏ bé linh tinh thôi.
Trâu Vân thấy sắc mặt Vân Dực tái nhợt, cố chịu đựng không nói ra. Dường như Vân Dực đã bị đả kích rất lớn, đến mức tức giận nói bừa. Cô cũng không muốn kích thích anh lần nữa.
Dù sao, Vân Dực cũng không giống như cô, từ nhỏ đã có giá trị nhan sắc cao, ngũ quan tinh xảo, có rất nhiều người thích. Anh thường xuyên nhận được chocolate, bánh ngọt do mấy bạn nữ làm. Tính cách cũng tốt, lần nào nhận được cũng hào phóng chia cho cô một nửa.
Còn về phần cô...
Có một lần, có hai người bạn thân xô xô đẩy đẩy, động viên nhau đi tỏ tình, một lá thư tình gửi cho Vân Dực, còn một lá thư tình thì gửi cho cô. Sau khi biết cô là nữ, một trong hai cô gái đó tủi thân khóc ngay tại chỗ, xoay người bỏ chạy thẳng.
Đến giờ Trâu Vân vẫn khắc sâu trong trí nhớ. Trong đó có một phần nguyên nhân là, cô gái ấy làm bánh quy chocolate rất ngon, rất hợp khẩu vị của cô. Tất nhiên, sau khi cô nhận được bánh quy cũng chia một nửa cho Vân Dực.
"Hôm nay là ngày cá tháng tư à? Cậu cố ý đùa tớ, nói giỡn với tớ đúng không?" Vân Dực giật nhẹ môi, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, "Vì cậu biết gần đây tớ đóng một vai phụ trong phim truyền hình, được đạo diễn nhìn trúng, đặc cách chọn làm nam ba cho nên muốn chúc mừng à? Cách này cũng rất đặc biệt."
Nếu đổi thành người khác, bình thường sẽ mượn bậc thang này đi xuống, nói, "Hahaha, chỉ là nói chơi thôi, không lẽ cậu tin thật à? Bị tớ lừa rồi."
Nhưng Trâu Vân thì không giống vậy, cô dùng sức lắc đầu, nhìn Vân Dực, còn thành thật nói, "Tớ thích cậu, thích đã rất lâu rất lâu rồi, cũng không phải là nói đùa. Cậu suy nghĩ nghiêm túc một chút rồi cho tớ một câu trả lời thuyết phục. Mặc kệ là kết quả gì, tớ cũng có thể bình tĩnh chấp nhận."
Sau khi im lặng một lúc lâu, Vân Dực cúi đầu xuống, khẽ nói, "Thật xin lỗi."
Vì sao phải nói xin lỗi chứ? Ngay từ đầu cô đã cảm thấy sẽ không thành công. Chỉ là ôm niềm tin "Cho dù chỉ có một phần vạn tỉ lệ thành công, cũng muốn thử một lần", hi vọng nói cho người trong lòng biết suy nghĩ thật sự của mình.
"không cần phải xin lỗi, không chấp nhận thì quên đi." Trâu Vân dừng một chút, quay đầu sang một bên ngắm phong cảnh, quay lưng về phía Vân Dực, "Tạm thời tớ không có cách nào để đối mặt với cậu. Tớ sẽ chuyển khỏi phòng thuê trước, tìm chỗ khác ở một khoảng thời gian ngắn. Mấy ngày nữa, tớ sẽ đi ra ngoài du lịch một chuyến, cho khuây khoả một chút. Nếu đến lúc đó tìm không thấy người, cũng đừng nhớ tớ quá đấy."
Trâu Vân nói đùa một câu, vẻ mặt cố gắng giả vờ giống như bình thường. Tuy rằng, trong lòng đang co rút đau đớn.
Sau khi ngập ngừng, Vân Dực thử dò hỏi, "Vì tớ từ chối, cho nên cậu giận rồi à? Tính không để ý đến tớ cả đời luôn hả?"
Hoàn toàn nằm trong dự tính của cô, nên không cần thiết phải giận dỗi.
Tay tay Trâu Vân đút vào túi quần, nhún vai, "Không có, tớ không dễ giận vậy đâu. Trước khi đến tỏ tình, tớ đã xin nghỉ đông, quyết định xong hết rồi. Nếu tỏ tình thành công, tớ sẽ ở đây quay phim với cậu, chơi vài ngày. Còn nếu như thất bại, thì tớ ra ngoài đi du lịch một mình để thay đổi tâm trạng."
Vân Dực hơi thở ra, đôi mắt anh sáng lên thất thường, dừng ở chỗ Trâu Vân, "Đồng ý với tớ, sau khi tâm trạng ổn định thì phải trở về, tất cả vẫn giống như trước kia, chúng ta vẫn là bạn bè."
"Về rồi nói sau." Trâu Vân nói cho có lệ.
"Sao có thể lấy thân phận bạn bè bình thường để ở chung với người trong lòng được chứ?", câu hỏi này đối với cô mà nói, khó khăn hơi lớn.
Cô bị từ chối cũng không tức giận, nhưng cô cũng không đưa ra hứa hẹn gì. Bởi vì dựa theo tính cách của cô, hoặc là hai người vui vẻ ở cùng một chỗ, hoặc là đoạn tuyệt quan hệ, không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Cô không thích mập mờ không rõ.
"Đi chơi vui vẻ, tớ ở phòng thuê chung chờ cậu về." Vân Dực cố chấp nói.
Nếu đã không thích cô, sao còn phải nói chờ cô về như thế?
Trâu Vân gãi tóc, nghĩ không ra, thuận miệng đồng ý, "Biết rồi."
***
Trâu Vân nghĩ, có lẽ vì năm nay là năm tuổi của cô, gần đây chuyện gì cũng không thuận.
Đầu tiên là tỏ tình bị từ chối, sau đó cô tìm một căn hộ cho thuê cũ có một phòng ngủ một phòng khách tiền thuê là bảy trăm một tháng, mang hai thùng hành lý lớn chuyển sang, từ đầu đã bàn bạc xong ba tháng giao tiền thuê nhà một lần, không lấy tiền thế chấp thế nhưng bây giờ chủ hộ lại sửa miệng muốn lấy tiền thuê nửa năm, còn muốn cả tiền thế chấp.
Trâu Vân nghĩ đến cô đã chuyển ra khỏi phòng thuê chung với Vân Dực, không còn chỗ để qua đêm. Hơn nữa căn hộ mới thuê này cũng cách phòng cũ rất gần, không cần phải làm quen với cảnh vật xung quanh một lần nữa, giá thuê một tháng cũng phù hợp nên đồng ý.
Chờ dọn dẹp phòng ở xong, cô nhanh chóng một chuyến du lịch bằng du thuyền xa hoa, sắp xếp hành lý đơn giản, mang theo giấy tờ xác nhận lao tới bờ biển, đi lên du thuyền.
***
"Nếu đã cố tình xin nghỉ phép để đến đưa tiễn, sao lại không ra gặp cô ấy một lần?" Chu Cung nâng kính mát màu đen che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, hạ thấp giọng hỏi người bên cạnh.
"Không cần thiết. Gặp rồi cũng không biết phải nói gì." Vân Dực thản nhiên nói. Anh nhìn Trâu Vân bước lên du thuyền, ánh mắt đầy lưu luyến.
"Chậc chậc." Vẻ mặt Chu Cung hiện lên nụ cười có chút sâu xa, "Người thầm thương từ nhỏ thổ lộ với cậu, vậy mà cậu nhẫn tâm từ chối, để cô ấy tự đi du lịch một mình. Vân Dực, cái nhìn của tôi đối với cậu lại thay đổi rồi."
"Không phải là thoả thuận xong rồi sao? Trong vòng ba năm tôi không vướng chuyện xấu gì, cô lấy tài nguyên, dốc sức nâng đỡ tôi lên." Vân Dực chuyên chú nhìn chằm chằm vào du thuyền, giọng điệu kiên định khác thường, "Tôi cần tiền, rất nhiều rất nhiều tiền. Nếu như nổi tiếng có thể kiếm ra nhiều tiền, thế thì cố gắng trở nên nổi tiếng chính là chuyện tôi muốn làm. Còn tất cả những thứ khác, đều phải tránh sang một bên."
Chỉ khi kiếm được thật nhiều tiền, sau đó anh mới có thể mua căn nhà thuộc về bọn họ. Trâu Vân cũng không cần cực khổ, cả ngày làm việc chung với một đám đàn ông như vậy nữa.
Anh tự nhủ với bản thân, anh chỉ có ba năm để phấn đấu mà thôi. Trong ba năm này, anh muốn liều mạng cố gắng, nắm chặt mọi cơ hội để đi lên. Sau ba năm, mặc kệ anh nổi tiếng hay không nổi tiếng, có tiền hay không có tiền, anh cũng sẽ ở cùng một chỗ với Trâu Vân.
Chu Cung nhìn chàng thanh niên trước mắt thật lâu, để lộ ra nụ cười.
Người đẹp trai trong giới không ít, liều mạng cố gắng cũng có, nhưng lại thiếu người có cả hai thứ. Hình như cô đã nhặt được báu vật rồi.
***
Trâu Vân tính ra ngoài du lịch để thay đổi tâm trạng, không ngờ rằng xui xẻo vẫn còn làm bạn bên cạnh cô.
Du thuyền đi được nửa tiếng, Trâu Vân đang đứng trên boong tàu hóng gió biển, nhìn ngắm xa xa xung quanh. Không khí rất mát mẻ, đập vào mắt là một vùng xanh ngát khiến cho tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
Bỗng nhiên, cô phát hiện có một người phục vụ đang đi vội vàng vào trong khoang thuyền, khuôn mặt đầy vẻ lo âu.
Lúc đầu Trâu Vân cũng không để ý, đợi đến khi cô vô tình nhìn thoáng qua, phát hiện xung quanh đây không thấy một nhân viên phục vụ nào thì trong lòng cô hơi nghi ngờ, cảm thấy không đúng lắm.
Lúc cô mua vé, nhân viên công tác nhiệt tình giới thiệu với cô, cô nhớ rõ nhân viên công tác từng nói, mặc kệ là lúc nào cũng sẽ có ít nhất hai nhân viên phục vụ ở trên boong tàu.
Đột nhiên, radio vang lên, một giọng nói xa lạ truyền qua radio, "Du thuyền đụng phải đá ngầm, nước đang chảy vào! Người của công ty du thuyền thấy tình hình không đúng, tính nhân cơ hội lấy thuyền cứu hộ chạy trốn một mình! Mọi người mau ngăn bọn họ lại!"
Những người khác nghe tiếng radio, có người hoảng hốt lo sợ, có người lớn tiếng hét chói tai, tình hình loạn thành một đoàn.
Trâu Vân từ trên boong tàu nhìn về hướng thuyền cứu hộ ở phía xa, quả nhiên phát hiện mấy người ngồi trên thuyền cứu hộ nhìn hơi quen mắt, chính xác là đám người thuyền trưởng.
Cô nhanh chóng đưa ra phán đoán, thuyền cứu hộ đã bị cướp rồi, có ngăn cũng không kịp. Vì vậy, vội vàng chạy một đường về phòng.
Gần đây cô rất xui xẻo, trước khi lên thuyền mí mắt vẫn giật không ngừng, cho nên lúc trước khi lên đã mang theo phao cứu sinh!
Trâu Vân mở bọc, thở nhẹ ra, phao cứu sinh vẫn còn ở đây. Cô ôm phao cứu sinh, trực tiếp nhảy xuống biển.
Ngay giờ phút này, cô không khỏi cảm thấy may mắn, may là có mua phao cứu sinh, may là cô từng học bơi một thời gian ngắn.
***
Trâu Vân trôi lềnh bềnh theo hướng thuyền cứu hộ. Lúc mệt mỏi thì ôm chặt phao cứu sinh để nghỉ ngơi một lát, chờ sau khi khôi phục một chút sức lực lại bơi theo hướng đã nhận định.
Trâu Vân mơ mơ màng màng ngủ vài lần, không biết đã trôi nổi bao lâu, cuối cùng cô mừng rỡ phát hiện ra bờ biển quen thuộc!
Trâu Vân cố sức hướng về phía trước. Trong khoảnh khắc ra khỏi nước, cô ngã ngồi trên hòn đá nhỏ ven bờ há to miệng thở dốc, cảm thấy cuối cùng mình cũng sống lại rồi.
Nhưng mà... Trâu Vân gãi tóc, hơi chán nản. Không có di động, không có ví tiền, cũng không có chìa khoá, làm sao mà về phòng trọ bây giờ? Hỏi mượn di động của người đi đường không đáng tin, không chừng còn bị cho là kẻ lừa đảo.
Thôi quên đi, dù sao nơi này cách phòng cho thuê của Vân Dực cũng không xa, tìm anh nhờ giúp đỡ vậy.
Trâu Vân vừa phỉ nhổ bản thân không có tiền đồ trong lòng, vừa trốn tới một góc sáng sủa, chờ quần áo được ánh mặt trời tự nhiên phơi khô.
Chờ tới khi phơi khô được tám phần thì cô đứng lên, chậm chạp tản bộ đi tới phòng trọ. May là phòng này cũ rồi, cửa lớn cũng mất tác dụng, không có chìa khoá cũng có thể mở cửa.
Trâu Vân ngồi trên cầu thang của phòng trọ, yên lặng chờ đợi.
Đợi một lát, cô hơi nhíu mày, là ảo giác của cô sao? Có cảm giác, toà nhà này càng lụp xụp hơn.
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân vọng đến. Trâu Vân vui vẻ, nghe thấy tiếng bước chân, cô chỉ biết là Vân Dực đã về rồi.
"Ví tiền của tớ, di động, chìa khoá đều mất hết rồi, có thể ở nhờ chỗ cậu một đêm hay không..." Nói được một nửa tự động mất tiếng, Trâu Vân kinh ngạc nhìn Vân Dực. Trong đôi mắt tràn ngập tơ máu, râu ria không cạo, sắc mặt trắng bệch, nhìn qua cả người vô cùng tiều tuỵ.
Là do anh lo lắng cô gặp chuyện không may, nên không nghỉ ngơi tốt sao? Trâu Vân có chút áy náy, có chút ân hận, biết trước như vậy đã không ra ngoài du lịch rồi.
Vân Dực kinh ngạc nhìn người trước mặt, dường như không thể tin đây là sự thật.
Mãi lâu sau, anh mới chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn khàn, "Nói là đi du lịch giải sầu, kết quả là biến mất suốt năm năm, một chút tiếng gió cũng không có. Bộ cậu đi bộ du lịch vòng quanh thế giới sao?!"
Năm năm? Trâu Vân sửng sốt.