"Vậy phải làm gì?" Trâu Vân hỏi.

Đạo diễn Chu suy nghĩ một chút: “Trong kịch bản có năm cảnh đánh võ lớn, vậy một mình cậu diễn thử cảnh luyện võ đi. Cảnh tượng như thế này, một buổi sáng, người hầu ở trong sân chăm chỉ luyện tập võ nghệ một mình, kiếm pháp của hắn xuất chúng, thực lực không tầm thường. Tự cậu cân nhắc mấy cái tiểu tiết."

Biên kịch Giang thấy thế, nhanh như chớp chạy chậm tới, vừa chạy vừa nói: “Anh cứ từ từ suy nghĩ, tôi đi tìm nhân viên chỉ đạo võ thuật lại chỉ anh một chút."

"Không cần." Trâu Vân muốn ngăn lại nhưng người ta đã chạy xa rồi. Cũng không biết là biên kịch Giang có nghe thấy lời cô nói hay không, dù sao cũng không quay đầu lại.

Ngược lại đạo diễn Chu nghe thấy được, kinh ngạc: “Không cần người chỉ đạo võ thuật?"

"Vâng, làm trực tiếp luôn cũng được ạ. Có thể bắt đầu chưa?" Trâu Vân xắn tay áo.

"Nếu cậu thấy không sao thì lúc nào cũng có thể bắt đầu." Đạo diễn Chu khoanh hai tay trước ngực, ngồi ở chỗ ngồi chuyên dụng của đạo diễn chờ xem kịch vui.

Trâu Vân bước đến chỗ thanh kiếm bị Tôn Hàm bỏ lại, không hề cúi người nhặt mà trực tiếp dùng mũi chân hất lên trên một cái, làm thanh kiếm bay lên, tay phải nhanh chóng trở tay bắt lấy thanh kiếm.

Đạo diễn Chu bị hù cho nhảy dựng, chẳng lẽ vận may tốt đến vậy, tuỳ tiện kéo một người tới lại là một mầm non tốt?

Trâu Vân nghĩ thầm, kiếm pháp xuất chúng gì chứ, lại còn thực lực không tầm thường, còn không phải là nghịch sao cho người ta thấy mình đẹp trai à? Không phải là dân chuyên nghiệp, ai mà ra thực lực thế nào được chứ, chỉ xem động tác võ thuật có đẹp mắt hay không.

Cô cứ nghịch thanh kiếm, bắt đầu múa kiếm, là loại không mang theo lực sát thương nào.

Động tác sinh động lưu loát như nước chảy mây bay, vô cùng thông thạo tự nhiên.

Múa kiếm nhìn rất đẹp lại phiêu dật, có thể đem hù doạ người khác.

Đạo diễn Chu há to miệng.

Mỗi lần quay cảnh đánh nhau, diễn viên đều bị chỉ đạo võ thuật chỉ ra chỗ sai mấy lần, NG rất nhiều.

Số lần NG ngẫu nhiêu nhiều lắm, hoặc thật sự không làm được, còn phải lợi dụng công nghệ cao, chọn ghép một phần trong nhiều thước phim lại, cắt nối biên tập mới được một cảnh.

Cho dù là diễn viên nhiều kinh nghiệm, cũng không làm tốt bằng người trước mắt này.

Đạo diễn Chu vỗ đùi, quyết định rất nhanh: “Được, qua."

Lúc biên kịch Giang lôi kéo chỉ đạo võ thuật tới đã thấy Trâu Vân đang múa kiếm rất đẹp, lập tức đứng sững ra như khúc gỗ.

Miệng chỉ đạo võ thuật giật giật: “Cô muốn tôi chỉ đạo cậu ta?"

Độ thuần thục này, bản lĩnh này, cuối cùng là ai chỉ đạo ai? Tuy nói thoạt nhìn mặt ngoài thì rất lợi hại nhưng lực sát thương lại không lớn, chẳng qua để đánh lừa người khác thì đủ rồi, vô cùng phụ hợp với quy định của chỉ đạo võ thuật khi quay phim.

Biên kịch Giang mờ mịt: “Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra..."

Trâu Vân nghe thấy đạo diễn Chu kêu ngừng thì kết thúc bằng một động tác sạch sẽ, từ từ đi đến.

"Được, tốt lắm, vô cùng tốt, không thể tốt hơn được nữa." Đầu tiên là đạo diễn Chu ra sức tán thưởng, sau đó hỏi: “Đúng rồi, cậu tên gì?"

"Trâu Vân." Trâu Vân thản nhiên nói.

Cô thầm nghĩ, có thể múa không tốt được à? Công việc ở phòng tập thể thao của cô có dạy Thái Cực, có dạy múa kiếm, các loại chương trình học cái nào cũng có.

Tuy rằng không phải đều do cô dạy, chẳng qua nếu ngẫu nhiên có đồng nghiệp xin nghỉ phép, cô cần lên lớp dạy thay giúp.

Cô có năng lực dạy người khác đó!

Đạo diễn Chi càng nhìn Trâu Vân càng thích, sau một bài múa kiếm khoảng mười phút, nhịp thở của Trâu Vân chỉ hơi hổn hển, có thể thấy được thể năng rất tốt.

Quay phim là một hoạt động tốn sức, từng lần NG, ngẫu nhiên thức đêm để đuổi kịp tiến độ sẽ vô cùng hại thân. Thể năng tốt mới có thể chịu đựng nổi.

"Vậy thì để cậu, diễn vai người hầu." Đạo diễn Chu lên tiếng quyết định: “Gọi Vân Dực đến đây ngay đi, cậu thử diễn chung với cậu ta xem sao. Yên tâm, chỉ cần khuôn mặt của cậu cùng với đánh võ, còn lời thoại thì cứ đọc y theo kịch bản, tôi sẽ cho cậu qua!"

Chu Cung lại đây xem tình hình, nghe thấy mấy lời này thì âm thầm líu lưỡi.

Hẳn là đạo diễn Chi bị Tôn Hàm chọc cho dựng lông rồi, trong lòng nghẹn một cục tức cho nên mắt nhắm mắt mở cho Trâu Vân.

***

Vân Dực đang ở phòng trang điểm để nhân viên trang điểm lại, vừa mới làm xong.

Nghe thấy Chu Cung đặc biệt lại đây nói cho anh biết, bảo rằng đạo diễn Chu muốn anh diễn thử cùng Trâu Vân, cho rằng mình ngủ không đủ giấc nên nghe nhầm.

"Diễn thử? Tôi với Trâu Vân? Diễn cái gì." Vân Dực nhíu mày.

Chu Cung nói mọi chuyện cho Vân Dực, buông lỏng: “Khéo như vậy đấy. Tôn Hàm ném đồ mặc kệ, lúc tôi dẫn Trâu Vân đi dạo xung quanh thì gặp biên kịch Giang, hình như biên kịch Giang rất hài lòng với Trâu Vân, cho nên tiến cử cô ấy với đạo diễn Chu. Xem ra là do trời định rồi, muốn để Trâu Vân thay thế Tôn Hàm."

"Đừng nói đùa, cô ấy chưa từng diễn lần nào."

"Chuyện gì mà chẳng có lần đầu. Hơn nữa đạo diễn Chu còn nói, chỉ cần cô ấy đọc đúng lời thoại, diễn không quá tệ thì sẽ chọn cô ấy."

Vân Dực vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, đứng dậy bước nhanh ra ngoài: “Để tôi đi nói chuyện với đạo diễn Chu."

"Cậu đừng quên, người hầu phải dùng ánh mắt sùng bái để nhìn cậu." Chu Cung lạnh lùng nhắc nhở.

Tay Vân Dực cầm lấy tay nắm cửa, nghe vậy dừng hành động lại.

"Trước đó cậu cũng từng than phiền với tôi, nói dù trong lòng biết dây chỉ là đóng phim nhưng bị một người đàn ông nhìn như vậy, vẫn sởn tóc gáy như cũ. Bây giờ còn không tốt à, nếu đổi thành Trâu Vân nhìn cậu, cậu còn bất mãn cái gì nữa?" Chu Cung tiếp khuyên anh.

Bị Trâu Vân nhìn chăm chú vào, chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh đó thôi là tim Vân Dực đã không kiềm chế nổi mà tăng tốc. Nhưng mà...

"Đóng phim không chỉ đơn giản như vậy. Đây là lần đầu cô ấy làm, nếu như làm không tốt sẽ bị đạo diễn Chu mắng, bị người khác nói xấu sau lưng." Vân Dực nói.

"Bình thường đều là phụ nữ lắm mồm. Thành thật mà nói, chỉ cần lấy khuôn mặt của cô ấy, tôi cảm thấy hẳn là không có cô gái nào sẽ nói chuyện khó nghe đâu." Chu Cung bình tĩnh phân tích: “Hơn nữa việc này là do chính cô ấy đồng ý. Tôi hiểu suy nghĩ muốn bảo vệ cô ấy của cậu, chẳng qua không phải là cậu cũng nên tôn trọng suy nghĩ của cô ấy sao?"

Vân Dực im lặng không nói.

"Lúc cậu xuất đạo quả thật là ăn không ít khổ, bị người ta gây khó dễ, chẳng qua là cậu không muốn cô ấy chịu nỗi khổ mà cậu từng chịu thôi. Có điều, bây giờ không giống trước kia nữa rồi. Cậu đã là ảnh đế, quay rất nhiều các tác phẩm điện ảnh và phim truyền hình, nhận được giải thưởng phim ảnh. Tôi lại là người đại diện vàng, trường hợp nào mà chẳng từng gặp qua. Nếu như cô ấy thật sự bị người khác nhằm vào, chứng ta có thể ra tay giúp cô ấy dạy dỗ đối phương." Chu Cung tiếp tục nói.

"Xem ra, cô đã tính toán xong tất cả từ sớm rồi?" Vân Dực liếc người đại diện.

"Đó là tất nhiên, nhất định là phải tự suy xét xong, thấy không có vấn đề tôi mới dám để cho cô ấy thử chứ. Chẳng lẽ tôi còn không biết, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì nhất định cậu sẽ nổi điên. Vì suy nghĩ cho an nguy của quần chúng nhân dân, tôi tuyệt đối không thể để cô ấy xảy ra chuyện gì được." Chu Cung nói đến đây thì nhịn không được bùi ngùi: “Cậu nghĩ rằng tôi với cậu là ai? Tôi là người đại diện vàng của cậu đấy."

Nói xong, cô đi tới cửa đứng đối diện với Vân Dực, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu: “Nói thật đi, có thật là cậu không hề muốn đóng phim chung với cô ấy hay không?"

Vân Dực tức giận: “Lúc cô nói với tôi cô ấy muốn diễn vai người hầu, trái tim tôi luôn đập thịch thịch thịch, bây giờ thì nhịp tim đã hơn một trăm rồi. Cô vẫn cho rằng tôi không muốn?"

Chu Cung cười: “Vậy là được rồi. Tôi sẽ giám sát cô ấy thật chặt chẽ, cậu yên tâm trăm phần trăm đi, tập trung đóng phim. Chỉnh trang lại xong thì nhanh chóng chạy đi diễn thử đi, cô ấy chờ cậu ở ngoài kia đó."

Lời này rất dễ nghe. Vân Dực nghĩ thầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play