Trong phòng nghỉ, Tôn Hàm nổi giận đùng đùng, ngồi trên ghế trách móc: “Ông già đạo diễn Chu kia là cái thá gì chứ, không phải chỉ nhận mấy giải thưởng của đạo diễn thôi à? Thế này không được, thế kia không đúng, cứ NG suốt, sao không nói rõ nhìn tôi không vừa mắt đi, còn cố tình giày vò tôi. Không quay nữa!"
Người đại diện Ngô Hùng khuyên bảo anh ta hết nước hết cái: "Cậu vừa mới xuất đạo, công việc có thể nhận được rất ít, bây giờ chịu đựng một chút. Người mới mà, ai mà chẳng phải trải qua. Chờ sau này cậu trở thành ngôi sao lớn, có thể tha hồ không nể mặt ông ta."
Tôn Hàm càng tức giận: “Tốt xấu gì tôi cũng từng được giận giải thưởng người mới, kỹ thuật diễn từng được mọi người khẳng định, có cần để tôi NG nhiều như vậy không? Lúc Vân Dực mới xuất đạo, cũng không được nhận giải người mới!"
Trong lòng Ngô Hùng nghĩ, cậu chỉ mới nhận giải người mới một lần thôi đã cảm thấy mình rất giỏi rồi hả. đạo diễn Chu từng nhận giải đạo diễn rất nhiều lần, từ miệng cậu lại thành "Không phải chỉ nhận mấy giải thưởng của đạo diễn thôi".
Logic thần thánh gì vậy.
Hơn nữa, chuyện Vân Ảnh đế nhận giải thưởng người mới, cùng với chuyện nhận được giải người mới là có thể làm Ảnh đế, là cùng một chuyện à?
Bỗng dưng Ngô Hùng cảm thấy mệt tim quá. Anh đánh giá cao Tôn Hàm, đơn giản là vì vẻ ngoài Tôn Hoàm không tệ, vừa mới xuất đạo đã được nhận giải người mới, cho nên cho rằng Tôn Hàm có tiềm lực lớn, đáng để bồi dưỡng.
Nhưng nhìn bây giờ xem, Tôn Hàm chỉ mới được nhận một giải người mới thôi mà cái đuổi đã vểnh lên tận trời rồi, không thèm để ai vào mắt. Nói mặc kệ là mặc kệ, muốn bỏ đi là bỏ đi, hành vi thật sự rất quá đáng.
Tôn Hàm cũng không thèm động não nghĩ lại, người tốt nhất trong một đám chất lượng cao, so với người tốt nhất trong một đám tầm thường, đều được nhận giải thưởng người mới, chất lượng có thể giống nhau à!
Chỉ mệt anh phải cố gắng tranh thủ, vất vả đòi một cái nhân tình từ đạo diễn Chu, giành cho Tôn Hàm một vai diễn để xuất hiện.
Tuy rằng chỉ là một vai rất nhỏ, nhưng luôn diễn chung với Vân Ảnh đế. Hơn nữa nhân vật này được xây dựng không tệ, rất được yêu thích.
Kết quả cơ hội tốt như vậy, Tôn Hàm lại không biết quý trọng, tuỳ ý giận dỗi rồi rời khỏi studio, đắc tội một đống người.
Ngô Hùng nhịn không được tự hỏi, dù cho mặt có đẹp nhưng đầu óc lại không dùng được, người như vậy có đáng để anh phí sức bồi dưỡng không?
"Cho cậu mười lăm phút, cậu suy nghĩ kỹ lại đi. Nếu như cậu vẫn không muốn diễn thì tôi sẽ tìm người khác đến diễn." Ngô Hùng không nể mặt, lạnh lùng nói.
Anh luôn nói chuyện lịch sự, không có nghĩ là anh sẽ không nổi bão.
Tôn Hàm nhìn Ngô Hùng bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Anh muốn tìm người khác diễn thay tôi?"
"Tôi đã cho cậu cơ hội rồi. Nếu cậu vẫn không biết quý trọng, thì vẫn còn nhiều người biết quý trọng nó." Ngô Hùng lạnh lùng nghiêm mặt, giơ cổ tay lên xem đồng hồ: “Còn mười ba phút."
Trong mắt Tôn Hàm hiện lên một chút bối rối, sao lại thế này?
Trong dự liệu của anh ta, đạo diễn Chu phải tới cửa nhận lỗi, sau đó anh ta sẽ nhìn ở mặt mũi người đại diện: “miễn cưỡng" đồng ý tiếp tục diễn.
Đương nhiên, bù lại phải có một điều kiện, đó là đạo diễn Chu phải tôn trọng anh ta, không được tuỳ ý kêu NG.
Nhưng sự thật lại khác, người đại diện lại trực tiếp doạ anh ta, hỏi muốn diễn hay không.
Trong lòng bàn tay Tôn Hàm bắt đầu đổ mồ hôi, anh ta phát hiện, địa vị của mình không xa xa không bằng trong tưởng tượng.
Nhiều thêm một người là anh ta hay bớt đi anh ta đi, căn bản là người ta không quan tâm.
Hồi lâu sau, Tôn Hàm lạnh nhạt nói: “Xem trên mặt mũi của anh, lần này tôi sẽ không so đo nữa. Chẳng qua anh phải bí mật nói chuyện lại đạo diễn Chu mới được."
Ngô Hùng thở nhẹ ra, anh tốn biết bao nhiêu là công sức trên người Tôn Hàm, buông tha Tôn Hàm đơn giản như vậy anh cảm thấy không cam lòng. Tốt nhất là có thể nói thông.
Giọng điệu Ngô Hùng dịu lại, khuôn mặt ôn hoà hơn: “Ừ, tôi cũng tính như vậy."
Cho dù yêu cầu của đạo diễn Chu có nghiêm khắc, cũng không thể để lần nào Tôn Hàm quay cũng NG hơn mười lần được, rất ảnh hưởng đến hình tượng của diễn viên. Anh vốn cũng muốn tìm đạo diễn Chu để nói chuyện nayf.
***
Ngô Hùng vất vả trấn an Tôn Hàm xong định đi gặp đạo diễn Chu, anh có thể bỏ qua thể diện, xin lỗi đạo diễn Chu thật chân thành rồi nói vài câu lời hay ý đẹp, để chuyện kia trôi qua như mây bay.
Kết quả sau khi tới studio, mắt anh choáng váng: “Đạo diễn Chu tìm được người mới thay Tôn Hàm rồi? Đã chuẩn bị quay?"
"Đúng. Đạo diễn Chu nhìn trúng người mới dưới tay tôi, kiên quyết kéo cô ấy đi đóng vai người hầu này, cũng đã ký hợp đồng xong rồi. Xin lỗi, đạo diễn Chu không nên đổi người khác, mà tôi thì không tiện từ chối." Ngoài miệng nói lời xin lỗi nhưng trên mặt Chu Cung không có chút ý muốn xin lỗi nào, cười khanh khách nói: “Nếu không phải cô ấy đang ở cùng với Vân Dực, Nhâm Lệ lại đang quay phim, tôi cũng sẽ gọi cô ấy tới đây để mọi người gặp mặt. Dù sao thì cũng phải để cô ấy mời mọi người một bữa cơm mới được."
Nhâm Lệ là tên diễn viên đóng vai nữ chính của bộ phim này, cũng là Tiểu Hoa Đán hạng hai hiện nay đang nổi tiếng, trước đó từng hợp tác với Vân Dực một lần rồi.
"Không cần, mọi người đều dựa vào bản lĩnh của mình. Có thể giành được vai diễn này, là bản lĩnh của người mới." Ngô Hùng chịu đựng cơn tức, vừa nói vừa muốn nổi điên với Tôn Hàm.
Đều do cậu ta, quay được một nửa lại giở chứng bệnh ngôi sao rồi chạy lấy người. Bây giờ thì tốt rồi, để người khác vui vẻ diễn thay.
Tôn Hàm á khẩu không trả lời được, dù có thế nào anh ta cũng không ngờ đến chuyện đạo diễn Chu dứt khoát thay anh ta.
Ngô Hùng chúc mừng Chu Cung, sau đó mượn cớ rời đi.
Chu Cung cũng không giữ lại, cô nhìn ra tâm trạng Ngô Hùng không tốt lắm.
Ngô Hùng dẫn Tôn Hàm đến chỗ không có người, thấp giọng rống giận: “Vai diễn bị người ta cướp mất rồi, không cần phải quay phim của đạo diễn Chu nữa, thế này cậu vừa lòng chưa?!"
Thất nghiệp, đắc tội người đại diện, lúc này Tôn Hàm mới bắt đầu nghĩ mà sợ.
Khó có được lúc anh ta ăn nói khép nép ân hận: “Anh Ngô, tuổi tôi còn trẻ, trong lúc nổi nóng không khống chế được tính tình, cũng không phải cố ý chọc anh tức giận đâu, anh đừng chấp nhặt với tôi."
Ngô Hùng trừng mắt nhìn Tôn Hàm một cái, trái lo phải nghĩ, khẽ cắn môi. Dù sao cũng đã quăng thể diện đi rồi, cũng không ngại quăng luôn cho hết.
"Cậu đứng ở đây chờ, tôi đi tìm đạo diễn Chu nói chuyện. Không có vai người hầu, xem thử xem có thể tìm cho cậu một vai nào khác không."
"Anh Ngô..." Tôn Hàm hơi xúc động.
Ngô Hùng nhìn chằm chằm Tôn Hàm: “Tôi nói trước nhé, nếu nhân vật tới tôi giao cho cậu, mà cậu vẫn không bớt phiền, tiếp tục ăn vạ thì sợ là tôi cũng chẳng có năng lực để dẫn dắt cậu đâu."
"Không đâu, tôi biết sai rồi." Tôn Hàm vội vàng nói.
"Thành thật đứng ở đây đi, chờ tôi quay lại." Ngô Hùng bỏ lại một câu rồi vội vã đi mất.
Tôn Hàm không dám làm trái lời, đứng nguyên tại chỗ, từ đây nhìn ra xa chỗ mọi người đang quay phim. Ánh mắt nhìn chằm chằm người đứng sau Vân Dực, trong lòng chua xót không thôi.
Đó vốn là vị trí của anh ta.
***
"Cắt, cảnh này qua." Đạo diễn Chu rống giọng: “Mọi người làm rất tốt. Tiếp theo là quay cảnh diễn chung của Vân Dực và Nhâm Lệ."
Trâu Vân đi đến bên cạnh Chu Cung, vặn mở nắp chai nước suối, uống một ngụm to: “Tôi diễn tốt không?"
"Dựa vào bình quân thực lực của người mới mà nói thì vô cùng tốt." Chu Cung đeo kính mát dưới bầu trời đầy mây, trấn định như thường.
"Vậy là tốt rồi." Trâu Vân ngồi một bên nghỉ tạm.
Chu Cung liếc nhìn người bên cạnh không chút dấu vết. Thân phận của người hầu không cao, mặc một bộ quần áo thô màu xanh nhạt, chất liệu bình thường, cũng không quý khí như quần áo của nhân vật chính. Nhưng vì bản thân Trâu Vân đẹp, nên mặc vào cũng tạo ra khí chất.
Thân hình cao to, khí thế bất phàm, khiến cho mắt người khác chuyển sang đui mù.
Trong lòng cô âm thầm cảm khái, không biết có phải là do ấn tượng ban đầu hay không, biết Vân Dực và Trâu Vân có mối quan hệ mập mờ, nên cô có loại ảo giác, cảm thấy nam chính xứng với người hầu hơn.
"Hôm nay không có phần diễn của tôi. Tôi đến phòng hoá trang tẩy trang nhé, thay quần áo lại như bình thường." Trâu Vân nói.
"Biết rồi." Chu Cung gật đầu.
***
Trâu Vân thay quần áo xong, đang tính trở về thì đột nhiên bị một người ngăn lại.
"Cậu là người mới đến? Tôi bận không rảnh tay, cậu nhanh đi tới quán ăn cách đây hai con đường mua hai phần mì sườn về, để lúc nghỉ ngơi Vân Dực và Nhâm Lệ có thể ăn. Nhớ nhé, hai người đều không ăn cay. Ảnh đế với Tiểu Hoa Đán đang nổi tiếng là không thể đắc tội, trăm ngàn lần đừng nhớ nhầm đấy." Người nọ cố ý dặn dò, sau đó nhét tiền vào trong tay Trâu Vân, giục Trâu Vân đi nhanh về nhanh.
Trâu Vân vốn muốn từ chối, nhưng nghe thấy là mua cho Vân Dực nên không hé răng nữa.
Dù sao cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm, cách hai con đường cũng không tính là xa, đi một chuyến coi như rèn luyện thân thể.
Sau khi Trâu Vân đi mất, người nọ cười đắc ý, anh ta lẩm bẩm: “Chờ cậu mua mì sườn không cay về, đắc tội Vân Ảnh đế, để tôi xem coi cậu còn giành vai người hầu với tôi như thế nào."
Người này chính là Tôn Hàm.
Anh ta thấy Trâu Vân đi ra, nhất thời nghĩ ra một diệu kế.
Dù đối thủ có mạnh thì sao chứ, đắc tội nam chính, chẳng lẽ đạo diễn Chu còn có thể dùng cậu ta tiếp à?
Bên kia, Trâu Vân vừa đi vừa nghĩ, người kia gọi Vân Dực là Ảnh đế!
Năm năm không gặp, không ngờ Vân Dực lăn lộn tốt như vậy... Khó trách tại sao anh lại có thể lên làm nam chính.
Trâu Vân dựa theo lời nói của người kia, mua hai phần mì sườn. Cô biết Vân Dực không ăn cay, có điều nữ chính có ăn hay không thì cô không biết.
Cô cẩn thận hơn một chút, nhờ chủ quán cho thêm chút gia vị để riêng.
Hạt tiêu, dấm chua, hành thái, mỗi thứ cô đều muốn một chút, dùng túi plastic đựng xong rồi xách về.
Về phần Tôn Hàm, Trâu Vân chỉ cảm thấy người nhờ cô làm việc có hơi quen mặt. Có điều số người trong tổ kịch tổng cộng có hơn năm mươi người, thường xuyên tình cờ nhìn thấy trên đường, nhìn qua thấy ai cũng rất quen mặt.
Mà lúc xem trò vui cô có nhìn thấy khuôn mặt của Tôn Hàm, chẳng qua lúc ấy cả người tập trung tình thần, chuyên chú nhìn thật kỹ Ảnh đế, hoàn toàn không nhớ đến khuôn mặt của Tôn Hàm.
Bời vậy cô hoàn toàn không ngờ rằng, người bảo cô đi mua thức ăn chính là Tôn Hàm đã bị cô giật vai.
***
Vân Dực quay phim xong thì trở về phòng nghỉ, thấy mì sợi canh suống trên bàn, ngay lập tức giận tái mặt, lạnh giọng nói: “Ai mua cái này?"
Chu Cung sờ cánh mũi, trong lòng biết đây là sự yên tĩnh trước cơn bão táp, có người sắp gặp xui xẻo rồi.
Cô luôn đặc biệt dặn dò, mặc kệ là món ăn nào, Vân Dực đều phải ăn thật là cay. Không ngờ rằng vẫn có người mua sai.
Nhâm Lệ đứng ra hoà giải: “Coi như xong, công việc bận rộn nên khó tránh khỏi sơ suất. Có ăn đã không tệ rồi."
Vân Dực liếc mắt nhìn cô một cái.
Nhậm Lệ im miệng ngay, cúi đầu ăn mì.
Cô thầm líu lưỡi, ai da, không phải là không bỏ ớt thôi à, có cần phải tức giận như thế không?
"Ai, mua?" Vân Dực ôm ngực ngồi trên ghế, ánh mắt sắc bén nhìn quanh bốn phía, hỏi lại một lần nữa, khí thế như không chịu bỏ qua.
Trâu Vân sững sờ đứng bên cạnh.
Cô đoán được khả năng sẽ bị tính kế, cho nên trước đó đã nhét bao gia vị vào trong túi áo. Tính để có người nhảy ra lại lấy bao gia vị ra.
Nhưng cô cứ nghĩ rằng sẽ bị Nhâm Lệ chất vấn, không nghĩ tới người lên tiếng lại là Vân Dực.
Năm năm không gặp, ngay cả khẩu vị của anh cũng đã sửa lại rồi...
"Ai cha... tôi kêu cô mua một phần mì sườn không cay, một phần mì sườn thật cay, sao cô lại mua thành cả hai phần đều không cay hả!" Tôn Hàm nghe thấy tiếng thì vọt vào phòng nghỉ, cố ý lớn tiếng oán giận với Trâu Vân, trên mặt giấu không được vẻ đắc ý.
Chỗ quay phim của tổ kịch anh ta tham gian lần đầu tiên, cùng một địa điểm quay với tổ kịch của Vân Dực.
Có lần, anh ta tận mắt nhìn thấy nhân viên tổ kịch mua thức ăn sai khẩu vị, bị Vân Dực mắng không lưu tình một chút nào.
Cũng bắt đầu từ khi đó, anh mới biết được, hoá ra làm diễn viên lại có thể oai phong như vậy.
Trâu Vân thơ ơ lạnh nhạt, nhìn người hãm hại cô chủ động nhảy ra hát tuồng.
Chu Cung hơi nhíu mày, Trâu Vân không biết Tôn Hàm, nhưng cô thì biết.
"Tôn Hàm, cậu làm gì vậy? Vì sao lại là cậu tìm người đi mua bữa xế?" Lại còn tìm Trâu Vân.
Trâu Vân ngẩn ra, người ngày là Tôn Hàm bị cô thế vai à?
"Tôi thấy mọi người đều bận việc nên muốn giúp đỡ làm chút chuyện, không ngờ rằng lại tìm nhầm người." Trâu Vân tỏ vẻ vô cùng ăn năn.
Hành động của anh ta cũng không giỏi, người sáng suốt nhìn cái đều biết. Nhưng vậy thì sao? Chỉ cần Vân Ảnh đế ghét người mới mua đồ sai này, anh ta có cơ hội rất lớn để giành lại vai diễn.
Muốn giúp đỡ làm chút chuyện, cho nên kêu người khác làm chân chạy? Ấn tượng của Chu Cung đối với Tôn Hàm đã thấp tới cực điểm.
Trâu Vân vẫn không sợ hãi chút nào, cô đi đến trước mặt Vân Dực, từ trên cao nhìn xuống Vân Dực, hỏi: “Cậu có ý kiến gì với thức ăn tớ mua?"
Nhâm Lệ hít một ngụm khí lạnh, người mới mà lại dám nói chuyện như thế với Vân Dực! Không muốn sống nữa à!
Cô càng tỏ ra đang chăm chú ăn mì, ắnh mắt nhìn mì sợi chằm chằm nhưng lỗ tai lại dựng thẳng tắp lên.
Vân Dực trầm mặc, thật lâu sau, anh ho nhẹ một tiếng: “Mì này ăn rất ngon, muốn cảm ơn em đã đặc biệt chạy đi mua."
Tôn Hàm trợn mắt há mồm, đứng thẳng bất động ở một bên, kịch bản này không đúng rồi!
Nhâm Lệ đang húp canh cũng bị sặc, bắt đầu ho khan.
Chu Cung đỡ trán không nói gì.
Cô đã sớm biết lúc Vân Dực đối mặt với Trâu Vân là không có điểm mấu chốt, nhưng lại không đoán được sẽ không có tiết tháo đến mức này.
Mì này ăn rất ngon? Anh đã ăn ngụm nào đâu chứ! Chẳng lẽ anh học được kỹ năng mới, chỉ cần ngửi mùi là biết mì ăn có ngon hay không à!!