Giữa trưa mùa hạ, khoảng thời gian oi ả nhất trong ngày, ánh nắng xuyên qua tán lá rải xuống nền rừng những vệt sáng tối đan xen.
Những bia người di động chạy theo quỹ đạo như một nhóm khán giả câm lặng, từ xa dõi theo hai người đang giằng co.
Rõ ràng Ôn Minh Duy vẫn còn chĩa súng vào cổ Đàm Chiếu, vậy mà thế công thủ đã đảo ngược. Người sau bình thản dướn cổ lên, còn chủ động nắm lấy tay cầm súng của anh.
“Nói đi.” Đàm Chiếu quả thực có chút đắc ý, “Anh thích tôi đúng không?”
“...”
Ôn Minh Duy không tránh, nhưng khi bị ép đối mặt với câu hỏi ấy, cổ tay anh khẽ run lên, đầu súng trượt xuống một phân.
Cái dao động nhỏ bé ấy lại như một bằng chứng củng cố suy đoán của Đàm Chiếu, khiến hắn càng thêm khí thế: “Tôi có nói oan cho anh đâu? Không dám thừa nhận?”
“Không phải.” Ôn Minh Duy cười, giọng dịu đi như muốn xoa dịu bầu không khí, “Cậu đừng nói bừa.”
“Ồ, tôi nói bừa.” Đàm Chiếu gật đầu, “Vậy ánh mắt anh lúc nãy không phải muốn hôn tôi, mà là tôi tự luyến, hiểu lầm sao?”
“...”
Ôn Minh Duy im lặng, vẻ mặt khó đoán, nhưng ánh mắt lại vô thức lướt qua cổ, cằm rồi đến môi của Đàm Chiếu, sau đó vội vã cụp mắt, để lại hàng mi dài in bóng trên làn da.
“Ôn. Minh. Duy.” Đàm Chiếu sa sầm mặt, “Tôi đi đây, anh tự chơi một mình đi.”
Câu này rõ ràng là lời uy hiếp, chỉ người bị theo đuổi mới có tư cách nói thế, Đàm Chiêu vứt súng xuống, quay người bước đi.
Quả nhiên Ôn Minh Duy đuổi theo: “—— đừng đi.”
Người phía trước không dừng bước. Anh có vẻ hơi hoảng, nhưng vẫn cố tỏ ra ung dung như thường lệ, dùng tiếng cười để che giấu: “Đừng đi vội thế chứ, còn nhiều súng cậu chưa thử mà.”
“Tôi không muốn chơi nữa.”
Đàm Chiếu quay lại nói: “Thích là thích, không thích là không thích. Tôi ghét kiểu mập mờ, anh như vậy khiến tôi thấy không thật lòng, không dễ chịu, không muốn ở cạnh anh.”
Ôn Minh Duy khựng lại: “Tôi đáng ghét vậy sao?”
“Đáng ghét.”
Không ngoài dự đoán, nụ cười trên mặt Ôn Minh Duy dần nhạt đi, thậm chí mang theo vài phần yếu thế: “Đàm Chiếu, tôi không cố ý.”
“Ồ?”
“Tôi nghe nói cậu không thích bị tỏ tình, cho nên...”
Sắc mặt Ôn Minh Duy lẳng lặng, giọng nghiêm túc nói chuyện nhìn Đàm Chiếu. Anh thật sự rất muốn hôn hắn, một lần rồi lại một lần cố kìm nén, nhưng càng kiềm chế thì càng khó che giấu. Như thể trúng phải một cơn nghiện, thân thể cứ vô thức nghiêng về phía hắn, lẩm bẩm kêu tên: “Đàm Chiếu——”
Giọng không có gì khác lạ nhưng lại mang theo sự si mê, Đàm Chiếu thấy tai mình tê rần, thì Ôn Minh Duy đã tiến sát lại, quay về tư thế thân mật như ban nãy, thậm chí còn gần hơn: “Tôi có thể tỏ tình không?”
Không đơn thuần là một câu hỏi, mà gần như là lời khẩn cầu: “Cậu có thể đừng ghét tôi không?”
“...”
Đàm Chiếu không trả lời, nhưng trong khoảnh khắc ấy, adrenaline trong người như bùng lên, kéo theo một cảm giác khoái cảm khó tả.
Hắn còn chưa kịp xác định khoái cảm ấy đến từ đâu thì Ôn Minh Duy lại nói: “Thật ra tôi thích cậu đã lâu rồi, từ khi cậu còn chưa biết tôi là ai, tôi đã...”
Nửa câu sau khó mà thốt nên lời, nhưng cũng không thể né tránh: “...đã luôn thầm yêu cậu.”
“Thật không?” Đàm Chiếu kinh ngạc, “Từ bao giờ vậy? Anh thích tôi ở điểm nào?”
Ôn Minh Duy không biết mình đã thầm khen hắn bao nhiêu lần trong lòng, mở miệng liền nói ngay: “Thích tất cả, cậu thông minh, thành tích ưu tú, ngoại hình đẹp, dáng người chuẩn, lại còn có phẩm hạnh, sống tử tế. Dù hơi có chút nóng tính, nhưng so với người vô cảm thì đáng yêu hơn nhiều. Ai mà không thích cậu chứ?”
Đàm Chiếu: “...”
Hắn im lặng đến nửa phút, tai hơi đỏ lên một cách kỳ quái.
Nhưng một thiếu gia luôn bị người ta theo đuổi như Đàm Chiếu sẽ không dễ bị những lời đường mật ấy làm lay động. Hắn lạnh mặt nói: “Hết rồi à? Anh thật nông cạn, chỉ biết đánh giá tôi qua vẻ ngoài.”
“Vì tôi chưa hiểu rõ cậu,” Ôn Minh Duy mỉm cười, “Nếu cậu đồng ý ở bên tôi, cho tôi cơ hội hiểu sâu hơn, thì tôi sẽ biết nên khen tâm hồn cậu thế nào.”
Đàm Chiếu liếc nhìn anh một cái: “Thế thì không hợp lý lắm đâu? Tôi còn không biết gì về anh.”
Ôn Minh Duy: “Bây giờ hiểu cũng chưa muộn, cậu muốn biết gì, cứ hỏi tôi là được.”
“...”
Đàm Chiếu hơi chần chừ, không muốn tỏ ra mình quá hứng thú với Ôn Minh Duy, nhưng hắn quả thật là có chút tò mò.
Hắn hạ giọng, vẫn dùng giọng tra hỏi như thẩm vấn: “Đã vậy thì khai ra hết đi, tình hình gia đình, nghề nghiệp thật sự, với cả lịch sử yêu đương của anh.”
Ôn Minh Duy rất hợp tác: “Muốn nghe cái nào trước?”
Đàm Chiếu: “Theo thứ tự, không được lấp liếm.”
“Ừm… để tôi nghĩ đã.” Ôn Minh Duy kéo Đàm Chiếu quay lại chiếc xe việt dã, dẹp khẩu súng vướng víu sang một bên, rồi cùng hắn ngồi vào hàng ghế sau.
Không gian chật hẹp, kín đáo trong xe hoàn toàn khác với lúc ở ngoài trời. Khi cửa xe đóng lại, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng và riêng tư hơn. Cửa xe vừa đóng lại, dù có chuyện gì xảy ra cũng chẳng ai nhìn thấy.
Nhưng trên khuôn mặt cố tỏ ra lạnh lùng của Đàm Chiếu lại viết rõ ràng bốn chữ: “Không có gì xảy ra”.
Ôn Minh Duy khẽ cười, trước khi bắt đầu kể liền hỏi: “Cậu thật sự chưa từng suy đoán thử tôi là ai sao?”
“Có, nhưng không chắc chắn.” Đàm Chiếu cúi đầu nhìn mấy khẩu súng bên cạnh.
—— Nhìn người có liên quan đến súng đạn, phản ứng đầu tiên của bất kỳ ai cũng sẽ nghĩ tới nhà họ Ôn ở Tân Châu.
Mà Ôn Minh Duy đúng là người Tân Châu.
Đàm Chiếu nhìn anh đầy nghi ngờ, Ôn Minh Duy dứt khoán xác nhận đáp án: “Không sai, tôi đúng là người của Ôn gia.”
Cách anh chọn từ rất khéo, không hề nói rõ mình là con ai, chỉ đơn giản nói: “Tôi lớn lên ở Long Đô, từ nhỏ đã học bắn súng, áp lực học hành lớn, bầu không khí trong nhà thì căng thẳng. Ngoài những chuyện đó ra, cũng không có gì đặc biệt.”
“...”
Lời này nghe thì nhẹ nhàng, nhưng dù Đàm Chiếu không hiểu rõ về nhà họ Ôn, hắn cũng nhận ra Ôn Minh Duy đã lướt qua quá nhiều chi tiết.
Dù sao thì năm xưa, nhà họ Ôn từng nắm toàn quyền ở Tân Châu, ai ai cũng biết đó là một gia tộc hắc bang có tiếng.
Họ là thủ lĩnh của toàn bộ các băng nhóm trong Liên Minh, cũng là thế lực buôn lậu vũ khí lớn nhất, thậm chí không thể gọi là “buôn lậu” nữa, bởi tất cả hoạt động của nhà họ Ôn đều công khai. Họ độc chiếm các tuyến hàng hải, đường hoàng khắc huy hiệu “Diên Vĩ Đen” lên mũi tàu, khiến chính phủ Liên Minh cũng đành bó tay.
Nhưng vật cực tất phản, gia tộc dù hưng thịnh đến đâu, cũng có thể sụp đổ chỉ trong chớp mắt.
Sau này, nhà họ Ôn người thì chết, kẻ thì trốn, tòa lâu đài từng uy nghi hóa thành gạch vụn. Ngay cả nguyên nhân thật sự cho sự sụp đổ ấy cũng không ai rõ, để lại vô vàn suy đoán không lời giải.
Câu chuyện phổ biến nhất sau đó là: sự sụp đổ của nhà họ Ôn là một âm mưu của chính phủ. Vì kể từ sau đó, Liên Minh mới thực sự bước vào thời đại pháp trị. Lệnh cấm súng lập tức được ban hành, tội buôn lậu vũ khí bị tăng án. Họ Ôn giống như tấm gương bị đem ra chém để răn đe. Sau khi họ sụp đổ, những thế lực ngầm khác trong Liên Minh đều ngoan ngoãn cúi đầu.
Nếu chỉ là chuyện tán gẫu, Đàm Chiếu hẳn sẽ phán một câu: “Đáng đời.” Nhưng đây không phải chuyện phiếm, mà là việc nhà của Ôn Minh Duy.
Hắn nghĩ, bất kể ngày xưa địa vị Ôn Minh Duy trong gia tộc thế nào, bây giờ chắc chắn không còn quyền thế gì. Có thể mở trường bắn riêng, chơi được súng đời mới, cùng lắm là nhờ thân phận quý tộc sa sút, còn sót lại ít mối quan hệ.
—— Thật là đáng thương.
“Lỗi ở tôi,” vị đại thiếu gia nghĩ vậy, bèn hiếm khi mềm lòng nói một câu, “Tôi không nên hỏi chuyện gia đình, có phải đã gợi lại ký ức không vui của anh? Vậy đổi chủ đề đi, bây giờ anh làm gì? Có thật là mở công ty dược không?”
“Thật.” Ôn Minh Duy ba phần thật bảy phần giả, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Nhưng tôi kinh doanh không tốt, lời lãi chẳng bao nhiêu, nếu cuối năm còn không khá lên thì chắc là phải đóng cửa.”
“...”
Ánh mắt của Đàm Chiếu lập tức trở nên thương cảm, cạn lời nói: “Ôn Minh Duy, nhìn anh có vẻ lợi hại, hóa ra lại là hạng hữu danh vô thực? Đến cái công ty con con cũng chẳng lo nổi?”
Ôn Minh Duy không thấy xấu hổ mà còn tự hào: “Thế nên tôi mới muốn ăn bám.”
Anh nghiêng người áp sát Đàm Chiếu, tựa cằm lên vai hắn, thấp giọng cười nói: “Đừng từ chối tôi được không? Lỡ để vuột mất cậu, tôi biết đi đâu kiếm người vừa đẹp trai vừa có tiền hơn chứ?”
Mặt Đàm Chiếu lập tức sầm lại: “Hiện tại tôi từ chối anh.”
“Đùa thôi.” Ôn Minh Duy cười đến hơi thở rối loạn, mái tóc dài buông xuống đùi Đàm Chiếu, phủ lên phần eo dưới của hắn, theo động tác của chủ nhân mà nhẹ nhàng lướt qua lướt lại.
Đàm Chiếu thấy ngứa ngáy khó chịu, bèn túm lấy mấy lọn tóc nghịch ngợm đó, trầm giọng: “Anh có thể quản lý lại mái tóc mình cho đàng hoàng được không?”
Nghe vậy, Ôn Minh Duy liền vén tóc sang một bên.
Đàm Chiếu: “Tiếp tục khai báo đi, còn tình sử thì sao?”
“...”
Ôn Minh Duy đột nhiên trầm mặc, thoáng liếc thấy biểu cảm của Đàm Chiếu, hắn liền hừ lạnh một tiếng: “Sao? Còn nhớ mãi không quên người cũ?”
Ôn Minh Duy: “Không có, tôi chưa từng yêu ai, có nói thì mấy người cũng không tin.”
“Biết tôi không tin anh còn nói bừa?”
“Thật sự.”
Ôn Minh Duy bất đắc dĩ nói: “Trước đây tôi từng thích một người, nhưng chưa yêu đương.”
“Ai vậy?”
“Một người bạn.” Ôn Minh Duy ngập ngừng rồi nói tiếp, “...là người bạn thân lớn lên cùng tôi.”
Đàm Chiếu lạnh lùng nhìn chằm chằm anh.
“Chuyện từ rất lâu rồi.”
Giọng Ôn Minh Duy trở nên nhẹ như gió thoảng, có phần mơ hồ: “Hồi đó... tình hình thực sự trong nhà tôi còn căng thẳng hơn những gì tôi vừa kể. Vì một vài lý do phức tạp, hồi nhỏ tôi thường xuyên bị đánh, mọi người xung quanh chỉ đứng nhìn, chỉ có người bạn ấy đứng ra bênh vực, còn thay tôi chịu đòn, chăm sóc tôi rất tốt...”
Đàm Chiếu nhíu mày: “Anh thích anh ta từ khi còn nhỏ sao?”
“Không, lúc nhỏ tôi không hiểu gì, trong đầu chỉ toàn là tham vọng, không nghĩ đến chuyện khác. Tuy cậu ấy đối xử với tôi rất tốt, nhưng lúc đó tôi chỉ coi là bạn.”
“...”
“Mãi đến sau này khi chúng tôi đều đã lớn, tôi mới nhận ra mình thích cậu ấy, nhưng lại không biết cậu ấy có thích tôi không. Đúng ra là có thể thử dò xét một chút, nhưng tiếc là khi đó tôi bận quá, mỗi ngày ngủ còn không đủ, lấy đâu tinh thần mà yêu đương.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Giọng nói kiềm chế của Ôn Minh Duy khẽ run rẩy,
“Tôi không ngờ rằng, đúng ngày tôi cuối cùng đã có đủ thời gian và can đảm để thổ lộ thì cậu ấy đột nhiên—”
Nói đến đây, anh khó khăn dừng lại.
Đàm Chiếu tiếp lời: “Ở bên người khác rồi?”
Ôn Minh Duy không trả lời, Đàm Chiếu coi như anh đã ngầm thừa nhận, bèn hả hê nói: “Xem ra mắt nhìn người của anh cũng chẳng ra gì, còn mắc bệnh tự mình đa tình.”
Ôn Minh Duy không để bụng, khẽ cười, kéo cảm xúc đang lệch khỏi quỹ đạo trở về đúng chỗ:
“Tóm lại, từ lúc đó tôi mới hiểu, thích một người thì phải sớm theo đuổi, phải giữ người đó bên mình, đừng để lỡ mất.”
Ánh mắt anh lại một lần nữa dừng trên người Đàm Chiếu “Nếu tôi có cơ hội làm lại từ đầu—”
“Anh định theo đuổi anh ta sao?”
“Không, là cậu.”
Ôn Minh Duy: “Người tôi thích bây giờ là cậu, Đàm Chiếu, cậu có muốn ở bên tôi không?”
“...”
Đàm Chiếu ngồi thẳng người nghiêm chỉnh, thế nhưng Ôn Minh Duy lại càng lúc càng dán sát vào vai hắn, cứ như cơn nghiện được hôn lại tái phát, biết rõ rằng như thế là chẳng giữ thể diện gì, nhưng vẫn cố tình đòi dính lấy người ta.
Đàm Chiếu vì những chuyện vừa rồi mà tâm trạng có chút không vui, giờ đã nguôi ngoai, liền quyết định cho Ôn Minh Duy một cơ hội "mặt dày đeo bám".
"Anh biết là tôi không thích yêu đương," Đàm Chiếu luồn tay vào tóc Ôn Minh Duy, không ai dạy mà lại vô thức cảm thấy thỏa mãn trước cảm giác làm chủ, ấn mạnh sau gáy anh: "Nhưng nếu anh thích tôi đến vậy, tôi sẽ cho anh một cơ hội theo đuổi tôi — không thể chưa theo đuổi gì mà tôi đã đồng ý, đúng không?"
"...Phải theo đuổi bao lâu?"
“Sao tôi biết được?” Đàm Chiếu hừ nhẹ một tiếng, “Còn phải xem anh thể hiện thế nào.”