Ôn Minh Duy hẹn gặp Đàm Chiếu vào hai giờ chiều thứ Bảy.

Hôm đó là ngày 13 tháng Bảy, thời tiết ở thành phố Tây Kinh thường xuyên mưa và sương mù, hiếm hoi lại trong xanh, nắng đẹp không gợn mây.

Ôn Minh Duy nằm ngủ suốt cả buổi sáng trong lều kính giữa vườn hoa, đến lúc chuẩn bị đi vào buổi chiều vẫn còn lơ mơ buồn ngủ, tóc dài xõa xuống chưa buộc lại, Cố Tinh giúp anh chải tóc, vuốt gọn ra sau đầu.

Anh gần như không mở nổi mắt, nửa ngày mới liếc gương một cái, nói: “Sắc mặt không tốt lắm.”

Cố Tinh: “Chắc do loại thuốc mới, hai ngày nay ngài ngủ cũng không sâu.”

Cứ mỗi lần nhắc đến thuốc, Cố Tinh lại muốn khuyên anh đừng uống nữa hoặc giảm liều, nhưng không dám nói thẳng, mà có nói cũng vô ích.

Ôn Minh Duy có cách sống riêng của mình. Trong mắt anh, thân thể chẳng qua chỉ là món đồ chơi, muốn sử dụng thế nào thì sử dụng, không ai được phép can thiệp.

Quả nhiên, Ôn Minh Duy làm như không nghe thấy, chẳng bận tâm lời Cố Tinh, chỉ liếc nhìn đồng hồ rồi vừa gọi cho Đàm Chiếu, vừa bước ra ngoài.

Dạo gần đây, Ôn Minh Duy thường xuyên gọi điện cho Đàm Chiếu, mỗi lần đều là anh chủ động gọi, còn Đàm Chiếu thì tiếp nhận một cách miễn cưỡng.

Dù miễn cưỡng, nhưng hầu như lúc nào Đàm Chiếu cũng nghe máy, để rồi phải nghe anh nói mấy câu mập mờ hoặc vô nghĩa, cuối cùng đưa ra mấy phản ứng quen thuộc: “Tôi không muốn nghe, tôi không quan tâm, tôi không hứng thú với mấy chuyện của anh.”

Ôn Minh Duy rất thích khen Đàm Chiếu, hơn nữa còn rất biết cách khen người. Mỗi ngày đều không quên treo mấy câu như “Cậu thật đáng yêu”, “Cậu lợi hại thật”, “Ồ, chuyện này mà cậu cũng biết làm à” treo ở bên miệng.

Đáng tiếc, thái độ của anh lại không đủ chân thành, lúc nào cũng toát ra cảm giác như đang trêu ghẹo người ta. Nhất là khi anh vừa nói vừa bật cười khe khẽ, cứ như mèo vờn chuột.

Đàm Chiếu mỗi lần nghe xong là nổi giận, mặt mày sa sầm dập máy, tính khí đại thiếu gia bộc lộ chẳng chút che giấu.

Lý Việt đã từng nói một câu rất đúng: “Nói thêm vài câu là thân ngay.”

Bây giờ, dù đại thiếu gia có không tình nguyện, cũng đành phải thừa nhận rằng mình với Ôn Minh Duy đã là quen thân, không thể giả vờ không hề quen biết được nữa.

Buổi tối hai ngày trước, không biết Ôn Minh Duy nghĩ gì, đột nhiên hỏi: “Lý Việt có biết chúng ta ngày nào cũng gọi điện nửa đêm không?”

Câu nói ám muội khiến Đàm Chiếu im lặng tận năm giây, rồi không nhịn được phản bác: “Chỉ là gọi điện thôi, anh đừng có biến một chuyện bình thường thành kỳ cục như vậy được không?”

Ôn Minh Duy hỏi lại: “Kỳ cục chỗ nào?”

Đàm Chiếu không trả lời, chỉ nói: “Lý Việt không biết.”

Ôn Minh Duy vẫn chưa chịu dừng: “Cậu cố ý không nói cho cậu ta biết sao?”

Đàm Chiếu nghẹn lời: “Chẳng lẽ tôi phải đặc biệt thông báo với cậu ta là: ‘Tôi với Ôn Minh Vi ngày nào cũng gọi điện lúc nửa đêm’, Tôi điên rồi à?”

Ôn Minh Duy bật cười.

Có thể lần tán gẫu này đã đi hơi xa, cho nên ngay đêm hôm sau, Đàm Chiếu đột nhiên không bắt máy nữa. Ôn Minh Duy liền tự tin gửi một tin nhắn, hỏi: “Cậu đang chứng minh mình trong sạch sao?”

Đàm Chiếu không trả lời.

Ôn Minh Duy nhắn tiếp: “Dù có bị Lý Việt phát hiện thì sao? Chúng ta quang minh chính đại, cậu đừng lo.”

Quang minh chính đại cái gì, không biết còn tưởng hai người đang lén lút vụng trộm sau lưng Lý Việt.

Đàm Chiếu im bặt như điện thoại bị hỏng, một chữ cũng không phản hồi.

Nhưng hôm nay hai người đã hẹn gặp, nếu vẫn không bắt máy thì thật không có lý.

“Đàm Chiếu, tôi xuất phát rồi.”

Ôn Minh Duy ngồi vào xe, ra hiệu cho Cố Tinh lái đi.

Địa chỉ anh đã gửi cho Đàm Chiếu từ trước, nằm sâu trong một khu rừng ở vùng ngoại ô phía nam Tây Kinh, là một trường bắn mô phỏng ngoài trời.

Vì không mở cửa cho công chúng, nơi đó không có quầy tiếp tân, chỉ khi Ôn Minh Duy thông báo trước, sẽ có nhân viên đợi sẵn tại điểm hẹn để dẫn họ vào rừng.

Khi đối diện với Đàm Chiếu, Ôn Minh Duy như biến thành một người khác.

Vừa bắt máy, sắc mặt nhợt nhạt ban nãy đã tươi tỉnh hơn chút, anh nói: “Chắc khoảng 40 phút nữa tôi đến. Còn cậu thì sao?”

“Tôi còn chưa đi,” Đàm Chiếu nói.

“Mới chưa đến một giờ, anh đi sớm vậy làm gì?”

Ôn Minh Duy giống như đã chờ Đàm Chiếu hỏi như vậy: “Vì không muốn để cậu phải đợi tôi. Hôm nay nóng như vậy, tôi sợ cậu bị phơi nắng.”

“...”

Đàm Chiếu im lặng vài giây, sau đó cứng rắn nói, “Tôi có phơi nắng hay không không quan trọng, nhưng anh thì nên ra ngoài tắm nắng nhiều hơn.”

“Sao vậy?”

“Trắng như ma cà rồng vậy, anh là người thật đấy à?”

Ôn Minh Duy cười ra tiếng:“Nghe nói ma cà rồng đều rất đẹp, tôi có thể hiểu là cậu đang khen tôi không?”

“Không.”

Đàm Chiếu phủ nhận thẳng thừng:

“Anh cũng chỉ—”

Có vẻ rất khó nghĩ ra một lời nhận xét vừa khách quan vừa không trái với ý muốn cá nhân,

“chẳng có gì đặc biệt.”

“Ồ, ‘chẳng có gì đặc biệt’.”

Ôn Minh Duy lặp lại lời hắn, giả bộ bừng tỉnh: “Thì ra là vì tôi không đẹp, nên cậu mới lạnh nhạt với tôi như vậy.”

“...”

Đàm Chiếu nghẹn lời.

Từ trước đến nay, trước khi gặp Ôn Minh Duy, vị đại thiếu gia này chưa từng có chuyện không đối đáp nổi trong một cuộc trò chuyện. Nếu nói hắn không đỡ nổi Ôn Minh Duy thì cũng chưa hẳn đúng, ít nhất hắn còn có thể tỏ ra kiểu “bệnh nan y vương tử”.

Đàm Chiếu: “Lạnh nhạt thì sao?” Không muốn nói chuyện với anh nữa, cúp máy đây.”

Ôn Minh Duy: “...”

Ôn Minh Duy bật cười suốt một phút.

Cố Tinh nhìn qua kính chiếu hậu, thấy anh thả lỏng dựa người vào ghế sau, tóc dài xõa xuống vai khẽ rung theo tiếng cười, như tạo thành từng đợt gợn sóng vui vẻ. Sau khi cười đủ, Ôn Minh Duy mới vén mái tóc lộn xộn ra sau tai, nói với Cố Tinh: “Tìm một tiệm hoa đi, tôi muốn mua ít hoa.”

Khoảng một giờ rưỡi, Ôn Minh Duy đến sân bắn, đợi chừng nửa tiếng, đúng hai giờ thì Đàm Chiêu xuất hiện không lệch một phút.

Hôm nay Đàm Chiếu lái một chiếc xe khác, một chiếc siêu xe màu đỏ, lao đến như một vệt lửa, chớp mắt đã dừng ngay trước mặt Ôn Minh Duy.

Như thật sự bị ánh lửa kia làm chói mắt, Ôn Minh Duy khẽ hạ mi tránh đi, nói với Cố Tinh: “Đưa hoa đây.”

Một bó hoa hồng trắng rực rỡ được đưa vào tay anh.

Hoa trắng tinh khiết, có gai, còn vương sương sớm đọng trên cánh, tỏa ra mùi hương thanh mát len vào tận tâm can.

Ôn Minh Duy tự mình mở cửa xe cho Đàm Chiếu, cúi người mỉm cười: “Tặng cậu.”

Đàm Chiếu bất ngờ: “Tặng hoa làm gì?”

“Không làm gì cả,” Ôn Minh Duy nói, “trang trí cho siêu xe của cậu thôi.”

Anh cúi người nửa thân vào trong xe, vươn tay đặt bó hoa lên ghế phụ lái, mái tóc dài lướt nhẹ qua mặt Đàm Chiếu, mang theo chút nóng ấm, có vẻ vừa rồi anh đã đứng ngoài trời nắng hơi lâu nên tóc có chút hơi nóng.

Cùng lúc Đàm Chiếu ngửi thấy một mùi hương, không rõ là mùi hoa hồng hay là mùi dầu gội của Ôn Minh Duy.

“Chúng ta vào trong đi.” Ôn Minh Duy rất tự nhiên, dường như hành động của anh hoàn toàn không có gì gượng gạo, việc tặng hoa cũng vô cùng chính đáng, “Chỗ này không như trường bắn trong nhà, trễ quá thì ánh sáng không đủ, ảnh hưởng đến việc ngắm bắn của cậu.”

Đàm Chiếu bắt bẻ: “Chỉ ảnh hưởng tôi, không ảnh hưởng anh sao?”

Ôn Minh Duy: “Đương nhiên, trình của tôi là gì, trình của cậu là gì?”

Đàm Chiếu: “...”

Không người đàn ông nào chịu nổi kiểu trêu chọc này, dù Ôn Minh Duy chỉ nói bằng giọng đùa.

Đàm Chiếu không phản bác tại chỗ, nhưng vừa vào sân bắn thì lập tức dồn toàn lực, muốn dùng thực lực để thay đổi cái nhìn khinh thường của Ôn Minh Duy.

Lúc đầu, Đàm Chiếu không thấy sân bắn này có gì đặc biệt, nó hầu như chẳng có gì cả, xung quanh toàn là lùm cây rậm rạp, cây cổ thụ cao lớn, có dấu vết động vật hoang dã qua lại, duy chỉ không thấy dấu vết nhân tạo.

Súng do nhân viên mang đến, đầy một chiếc xe jeep — từ súng lục nhỏ đến súng bắn tỉa cỡ lớn, các loại súng và đạn với kích cỡ khác nhau được chất đống lộn xộn như đồ chơi, không phân loại, không nhãn dán, không giới thiệu, nhân viên đưa xong thì quay đi, ra ngoài canh gác.

Ôn Minh Duy tựa vào cửa xe, gọi Đàm Chiếu lại: “Tự chọn đi.”

Đàm Chiếu nhạy bén nhận ra, khí chất của Ôn Minh Duy lúc này khác hẳn lúc nãy, không phải cố tình thay đổi hay cố ý thể hiện, mà là một sự chuyển biến chính anh cũng không nhận ra: như thể đống súng đạn kia kéo anh trở về một không gian khác, nơi anh từng trải qua vô số máu lửa phong ba, giờ đã tan biến, nhưng mùi thuốc súng vẫn còn.

“Sao thế, không chọn được sao?” Ôn Minh Duy thấy Đàm Chiếu đứng yên, tự mình lục đống súng tìm một lúc, chọn ra một khẩu súng lục bạc đưa cho hắn, “U54, hàng mới năm ngoái.”

Rồi lấy ra đạn phù hợp, cầm tay Đàm Chiếu giúp hắn lắp đạn, lắp ống giảm thanh.

“Thế nào, khẩu này có phải rất đẹp không?” Ôn Minh Duy hạ giọng khen, nhẹ nhàng vuốt ve thân súng, như đang chia sẻ bảo vật mình yêu thích với Đàm Chiếu, hoặc như hai người đàn ông đang chuyền nhau điếu thuốc.

Thuốc thì không có, nhưng Đàm Chiếu như thật sự bị hút vào, tâm trạng dồn nén trong lòng ngay lập tức dâng lên đỉnh điểm.

Ôn Minh Duy quan sát nét mặt hắn, rồi ra hiệu cho nhân viên. Ngay sau đó, lùm cây phía trước bật lên một hàng bia người—

“Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!”

Đàm Chiếu bắn liền năm phát, ba phát hơi lệch, hai phát trúng ngay hồng tâm.

“Không tệ.” Ôn Minh Duy hướng dẫn, “Ép cao lên phía hổ khẩu, cổ tay thu vào.”

Anh cầm một khẩu U54 y hệt, đích thân làm mẫu cho Đàm Chiếu: “— Dùng cơ bắp chỗ này phát lực.”

Chưa dứt lời, anh đã bắn năm phát đạn liên tiếp với tốc độ nhanh hơn, tất cả đều trúng hồng tâm.

Chưa để Đàm Chiếu kịp nói gì, Ôn Minh Duy lại phát tín hiệu thứ hai, hàng bia người lập tức di chuyển quanh theo đường ray định sẵn với tốc độ cực nhanh.

Ôn Minh Duy tiếp tục bắn năm phát, trước, sau, trái, phải, phát cuối cùng cách mắt Đàm Chiếu chưa đến năm phân, viên đạn bạc như sao băng, dưới sức nén của ống giảm thanh vang lên một tiếng nhẹ—“đoàng!”

Mái tóc dài của Ôn Minh Duy bay lên theo gió trong khoảnh khắc, như một tấm màn đen mờ, che lấp đường đi của viên đạn, cũng che hết tầm nhìn của Đàm Chiếu.

Bản năng khiến Đàm Chiếu vươn tay vào “tấm màn” kia, như muốn vén nó lên nắm lấy đuôi tóc. Nhưng khi “tấm màn” được vén lên, đập vào mặt hắn là Ôn Minh Duy, vẫn ôn nhu, mỉm cười nhìn hắn, tóc bị hắn giữ chặt không cử động được.

“Cậu muốn làm gì?” Ôn Minh Duy thuận thế nghiêng người sát lại, cầm súng dí thẳng vào cổ Đàm Chiếu.

Nòng súng vừa bắn ra viên đạn vẫn còn nóng hổi, giờ đây chĩa thẳng vào yết hầu của Đàm Chiếu, dường như Ôn Minh Duy có một niềm say mê đặc biệt với vị trí này. Anh dùng súng, dùng đầu ngón tay, dùng ánh mắt ép chặt vào nơi ấy, cứ như giây tiếp theo sẽ bắn nát cổ họng Đàm Chiếu, hoặc là... điên cuồng hôn lên đó.

“Tôi…”

Đàm Chiếu chỉ mới thốt ra một âm tiết, cổ họng đã rung lên theo tiếng nói, khẽ run nhẹ.

Chỉ cách nhau một lớp không khí mỏng, Ôn Minh Duy đột ngột áp sát thêm, tựa như không còn kiểm soát nổi ham muốn hôn người kia, đến cả những sợi tóc cũng như đang khẽ lay động, tỏa ra sự khao khát mãnh liệt hướng về hắn

Kẻ càng khao khát, càng yếu thế.

Đàm Chiếu bất ngờ bình tĩnh lại, hờ hững hạ mi mắt nói: “Ôn Minh Duy, không cần diễn nữa, anh thích tôi đúng không?”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play