“Đoàng!”
Trong phòng ngủ vang lên một tiếng súng.
Cùng lúc đó là tiếng hét hoảng hốt của một người đàn ông và tiếng vỡ loảng xoảng của bình hoa. Đứng ngoài cửa, Cố Tinh nheo mắt, tay đặt lên tay nắm cửa.
Vài giây sau, hắn nghe thấy giọng nói có phần mơ hồ của Ôn Minh Duy: :
“Đi ra ngoài. Về sau không cần đến nữa.”
Cố Tinh đúng lúc đẩy cửa ra, nhìn rõ tình hình trong phòng:
Ôn Minh Duy ngồi trên giường, tay phải cầm súng, mái tóc dài xõa xuống che khuất nửa khuôn mặt, biểu cảm ẩn trong ánh đèn ngủ lờ mờ.
Câu nói ban nãy, là anh nói với người tình trên giường, một nam minh tinh hao tâm tổn trí mới trèo lên được vị trí này. Nhưng lúc này, cậu ta bị phát súng dọa cho hồn vía lên mây, đứng ngây ngốc bên mép giường, không dám nhúc nhích.
Làm tròn bổn phận, Cố Tinh lên tiếng nhắc nhở: “Mời cậu đi cho.”
Nam minh tinh giật mình hoàn hồn, quay đầu nhìn hắn.
Cố Tinh: “Phí chia tay sẽ chuyển vào tài khoản cậu sau, từ nay về sau đừng nhắc đến Minh Duy ở bất cứ đâu, cậu hiểu quy tắc rồi chứ.”
Người kia vẫn chưa kịp phản ứng. Nhưng Cố Tinh đã mất kiên nhẫn, đích thân cúi xuống nhặt quần áo dưới đất, rồi đưa cả người lẫn đồ ra ngoài.
Đây là bạn giường thứ ba của Ôn Minh Duy.
Thời gian lâu nhất, người này đã ở bên anh gần một năm. Nhưng kết cục vẫn không khác gì hai người trước, dù cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi việc bị vứt bỏ.
Cậu ta thậm chí không hiểu vì sao Ôn Minh Duy đột nhiên trở mặt, giữa đêm bừng tỉnh rồi nổ súng về phía mình.
Nhưng Cố Tinh thì hiểu rất rõ viên đạn đó, vốn dĩ không nhắm vào cậu ta.
“Minh Duy, gặp ác mộng sao?”
Cố Tinh đóng cửa lại, đi đến mép giường, quỳ một gối xuống, cẩn trọng tiến lại gần.
Chức vụ của hắn là trợ lý, vệ sĩ, nhưng hai cái danh đó không thể bao quát hết vai trò thật sự. Hắn theo bên cạnh Ôn Minh Duy suốt mười năm, hiểu rõ mọi thứ về người này, là sự tồn tại vừa giống cấp dưới, vừa giống bạn bè.
Dù vậy, hắn vẫn luôn giữ sự cung kính tuyệt đối. Không nhận được phản hồi, hắn cũng không hỏi thêm, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay Ôn Minh Duy đang siết chặt khẩu súng, rút ra rồi nhét lại dưới gối.
Khi lòng bàn tay bỗng chốc trống rỗng, bàn tay phải của Ôn Minh Duy khẽ co giật.
Cố Tinh siết chặt tay anh, hiểu rõ cơn ác mộng vẫn chưa tan hết, anh vẫn chưa tỉnh táo hẳn, kiên nhẫn chờ một lát, dịu giọng hỏi: “Ổn chứ? Có muốn uống chút nước không?”
Ôn Minh Duy không ngẩng đầu, hỏi một đằng đáp một nẻo: “Lấy cho tôi hai viên thuốc.”
Cố Tinh khựng lại, nhìn lên tủ đầu giường, ở đó như mọi khi xếp một hàng lọ thuốc màu trắng, dán nhãn khác nhau: “No.18B”, “No.19A”… Ý nghĩa không rõ ràng, cũng chẳng biết là loại thuốc gì.
Nhưng Cố Tinh biết rõ, đến cả số lượng viên thuốc trong mỗi lọ, anh đều nắm như lòng bàn tay. Anh chọn lọ ngoài cùng bên trái, theo thói quen đếm qua, rồi nói: “Hôm nay đã dùng quá liều rồi…”
Ôn Minh Vi trầm giọng: “Lấy đây.”
Cố Tinh không dám cãi lời, lập tức lấy ra hai viên, đưa nước cho anh uống. Cuối cùng, Ôn Minh Duy vén tóc ra sau, ngẩng đầu lên.
Mái tóc anh rất dài, đen nhánh và thẳng như thác nước xõa xuống, che đi nửa thân trần, mang theo một vẻ đẹp mỹ cảm trầm tĩnh.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, Ôn Minh Duy không hề giống một người khiến kẻ khác phải run sợ.
Anh sở hữu một gương mặt hoàn mỹ, ngũ quan sắc sảo, khí chất lại mang nét từ bi, thậm chí phảng phất chút thần thánh lạ thường, không giống người thuộc về thế tục.
Đặc biệt là đôi mắt anh, khi chuyên chú nhìn về phía người nào đó, phảng phất có thể thấu hiểu và bao dung tất cả, khiến người ta vô thức nảy sinh thiện cảm, hoàn toàn không thể tưởng tượng được bàn tay ấy đã từng nhuốm bao nhiêu máu.
Nhưng Cố Tinh lại quá hiểu biết, sự sợ hãi và trung thành đối với Ôn Minh Duy đã khắc sâu vào tận xương tủy, không dám có chút khinh suất nào.
Khi ánh mắt kia quét đến, Cố Tinh theo bản năng đứng thẳng lưng, sẵn sàng chờ lệnh.
Không ngờ, Ôn Minh Duy giống như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, không biết vừa rồi mơ thấy điều gì mà lại có ảnh hưởng lớn đến vậy. Chỉ thấy anh chậm rãi đảo mắt, khó nhọc nhìn quanh, đột nhiên hỏi: “Hôm nay ngày bao nhiêu?”
Cố Tinh trong lòng nhảy dựng, nói: “...Ngày 6.”
Trên chiếc đồng hồ điện tử đối diện giường, thời gian hiển thị theo múi giờ liên minh phía Đông: Ngày 6 tháng 7 năm 2155, 22 giờ 46 phút, thứ Bảy.
Lúc này, Cố Tinh mới sực nhớ hôm nay là ngày gì. Hắn theo bản năng mím chặt môi, không dám thở mạnh.
Quả nhiên, Ôn Minh Duy chưa từng quên.
Anh hơi ngồi thẳng dậy, hỏi: “Đàm Chiếu đã về chưa?”
Nhắc đến cái tên ấy, anh dường như có chút tỉnh táo hơn.
Cố Tinh vội vàng nhắn tin cho cấp dưới xác nhận, sau đó thuật lại đúng sự thật:
“Đã về rồi. Máy bay hạ cánh lúc bốn giờ chiều, sau đó được bạn đón đi, không về nhà, hiện đang uống rượu ở quán bar.”
“Quán bar nào?” Ôn Minh Duy hỏi.
“Cảng Không Đóng Băng.”
“Ừm.” Ôn Minh Duy đáp, bất ngờ xuống giường, bước về phía phòng tắm, “Tôi đi tắm, lát nữa cậu đưa tôi đến đó.”
Cố Tinh: “...Vâng.”
**
Ngay khi tiếng súng vang lên trong phòng ngủ, Cố Tinh liền biết Ôn Minh Duy lại gặp ác mộng. Sau khi tỉnh dậy từ ác mộng mà tâm thần vẫn chưa ổn, việc anh muốn gặp Đàm Chiếu cũng là điều nằm trong dự đoán.
Nếu hỏi Đàm Chiếu là ai, thật khó để trả lời rõ ràng.
Nhìn bề ngoài, Đàm Chiếu là người Ôn Minh Duy thầm yêu, cũng là người anh muốn theo đuổi.
Ôn Minh Duy nắm rõ mọi thứ về Đàm Chiếu, nắm rõ nhất cử nhất động của cậu ta.
Ví như hôm nay, Đàm Chiếu kết thúc chuyến du lịch tốt nghiệp thúc chuyến du lịch tốt nghiệp, trở về thành phố Tây Kinh. Ôn Minh Duy đã sớm nắm được thông tin chuyến bay, đánh dấu ngày “6 tháng 7” vào lịch trình, dán nhãn “Đàm Chiếu”, nghĩa là hôm nay có thể gặp mặt.
Nhưng đó chỉ là bề nổi.
Thực chất, Đàm Chiếu là một tồn tại khó nói thành lời, ý nghĩa của cậu đối với Ôn Minh Duy, người ngoài khó lòng hiểu nổi.
Dĩ nhiên, Ôn Minh Duy cũng chẳng cần bất cứ ai phải hiểu.
Khoảng 40 phút sau, Ôn Minh Duy đã thay quần áo chỉnh tề, tóc khô ráo, sẵn sàng lên đường.
Tóc là do Cố Tinh giúp anh sấy, xe cũng là do Cố Tinh lái.
Thời đại này, công nghệ lái xe bằng trí tuệ nhân tạo đã phát triển đến mức không còn ai coi đó là điều mới mẻ nữa. Nhưng Ôn Minh Duy chưa bao giờ dùng AI để lái xe, trong nhà cũng gần như không có thiết bị nhà thông minh. Anh giống như một quý tộc thời Trung cổ sống trong tòa lâu đài cổ, sống biệt lập, khép mình với thế giới, không hề hòa nhập với xã hội.
Mặt khác, đây cũng là để cân nhắc đến sự riêng tư và an toàn. Những năm gần đây, kỹ thuật hacker phát triển vượt bậc, mà thân phận Ôn Minh Duy lại đặc biệt, kẻ thù quá nhiều, bất kỳ hệ thống thông minh nào có kết nối mạng đều có khả năng bị xâm nhập, thế nên anh không thể tùy tiện sử dụng.
Lúc này, màn đêm đã buông xuống, thủ đô đang chìm trong nhịp sống sôi động nhất của ban đêm.
Ôn Minh Duy hiếm khi ra ngoài muộn như vậy. Chiếc xe chống đạn màu đen bóng lặng lẽ lướt vào màn đêm, băng qua những biển quảng cáo rực rỡ sắc màu. Anh hạ kính xe xuống một khe nhỏ, âm nhạc ầm ĩ từ khu phố thương mại lập tức chui vào tai, như muốn trút hết sức sống hừng hực của thành phố này lên người anh.
Có vẻ thấy ồn, chưa đến năm giây sau, anh lại đóng kính xe lại.
Cố Tinh liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu, nói: “Không xa nữa, sắp tới rồi.”
Ôn Minh Duy không vội, tâm trạng đã khá hơn nhiều so với lúc nãy. Ảnh hưởng của cơn ác mộng đang dần tan đi theo thời gian, thuốc cũng đã phát huy tác dụng, trên gương mặt anh dần trở lại vẻ hờ hững, xa cách thường ngày, cứ như thể chẳng còn chút hứng thú nào với thế giới này.
Cố Tinh thầm thở phào nhẹ nhõm, nhớ đến tin nhắn tay trong vừa gửi đến, chọn một tin có thể khiến anh hứng thú nhất để kể: “Hôm nay là sinh nhật của một người bạn Đàm Chiếu, bọn họ tụ tập rất đông. Hơn nữa...” Cố Tinh dừng một chút rồi nói tiếp, “Hình như có người định tỏ tình.”
“Tỏ tình gì?”
“Tỏ tình với Đàm Chiếu.” Cố Tinh lọc ra trọng điểm từ đống tin tức hỗn loạn, “Cậu ta rất được yêu thích, người hôm nay còn chuẩn bị một màn tỏ tình đặc biệt...”
Chuyện này thật ra cũng không có gì lạ. Chưa nói đến bản thân Đàm Chiếu thế nào, chỉ riêng gia thế của hắn cũng đủ để thu hút vô số kẻ vây quanh.
Khác với Ôn Minh Duy gần như ẩn cư, Đàm Chiếu sinh ra trong gia tộc giàu có bậc nhất, cả nhà đều là nhân vật nổi tiếng, hàng loạt tin tức lá cải về nhà họ Đàm đủ để nuôi sống vô số cơ quan truyền thông.
So ra thì Đàm Chiếu đã thuộc dạng khá kín tiếng trong nhà, không qua lại với hotgirl mạng, không yêu đương với minh tinh, cũng không tham gia vào mấy cuộc chiến thị phi giữa đám công tử tiểu thư. Có vài lần lên trang nhất, một lần là do đua xe, một lần là tai nạn khi trượt tuyết, và một lần là đánh nhau trong trường, bị người ta quay clip tung lên mạng.
Bỏ qua gia thế, bản thân Đàm Chiếu cũng rất có sức hút.
Năm nay 24 tuổi, từ nhỏ thành tích xuất sắc, liên tục nhảy lớp, thi đỗ vào một trong những trường danh tiếng nhất của Liên Minh. Tháng trước, cậu vừa tốt nghiệp tiến sĩ.
Diện mạo của cậu rất nổi bật, thuộc kiểu đẹp sắc nét, đường nét gương mặt sắc sảo, khí thế bức người. Trên tai trái đeo một chiếc khuyên kim cương lấp lánh, chói mắt không khác gì chủ nhân của nó.
Đó là viên kim cương có đơn giá đắt nhất thế giới, mang tên “Trái tim Dionysus”.
Với trọng lượng carat cực kỳ nhỏ, nó vẫn được đấu giá tới 4,68 tỷ liên tệ, là lễ vật độc nhất vô nhị chào đời của Đàm Chiếu.
Vì vậy, người dám theo đuổi Đàm Chiếu thực ra lại không nhiều, phần lớn đều tự biết thân biết phận, giữ khoảng cách hợp lý với cậu.
Hơn nữa, tính khí của Đàm Chiếu cũng chẳng dễ chịu gì, luôn coi mọi người theo đuổi mình như ruồi bọ vo ve xung quanh. Bất kỳ ai dám vo ve trước mặt cậu đều không nhận được một chút sắc mặt tử tế nào.
Tóm lại, vị thiếu gia này từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, đều viết rõ hai chữ “khó theo đuổi”.
Theo tư liệu điều tra của Cố Tinh, đến nay Đàm Chiếu chưa từng yêu ai. Cậu tự nhận mình là người vô tính luyến: đối với nam, nữ, người chuyển giới, lưỡng tính, người nhân tạo, thú cưng, máy bay...toàn bộ đều không hứng thú.
Cậu từng có một phát ngôn kinh điển:
“Thà đứng trước gương tự yêu chính mình, còn hơn yêu đương với một sinh vật khác trên hành tinh này.”
Câu nói đó sau này được truyền nguyên văn vào tai Ôn Minh Duy. Khi nghe xong, anh chỉ cười rồi khen Đàm Chiếu đáng yêu.
Cố Tinh thì chẳng thấy chỗ nào đáng yêu, chỉ đánh giá bằng một câu: tình nhân trong mắt hóa Tây Thi — người như Đàm Chiếu, chỉ riêng gương mặt kia thôi, dù tính cách có khó ưa thế nào, Ôn Minh Duy cũng vẫn thích.
Nhưng việc Ôn Minh Duy muốn theo đuổi Đàm Chiếu, cũng chỉ mới bắt đầu gần đây thôi.
Trước đó, anh vẫn luôn âm thầm chú ý đến đối phương, còn Đàm Chiếu hoàn toàn không hề hay biết.
Lần họ chính thức “quen biết” nhau là ba tháng trước.
Đàm Chiếu chơi bắn súng ở một câu lạc bộ, “tình cờ gặp” Ôn Minh Duy, phát hiện kỹ thuật bắn súng của anh vô cùng xuất sắc, vượt xa trình độ của người chơi thông thường. Vì thế, cậu chủ động bắt chuyện, trao đổi ít kinh nghiệm. Ngoài ra thì không có tiến triển gì khác.
Sau đó cũng có vài lần “tình cờ gặp lại”, nhưng quá trình đều chẳng có gì đặc sắc.
Đàm Chiếu đã quen với việc được bao quanh bởi vô số người ngưỡng mộ, nếu đối phương không chủ động, cậu thậm chí lười kết bạn. Lý do cậu nhớ được Ôn Minh Duy , đơn giản là vì gương mặt của anh quá nổi bật.
Thế nhưng đúng như kết quả điều tra đã chỉ ra, Đàm Chiếu không có nhiều hứng thú với chuyện yêu đương, xu hướng tình cảm cũng không rõ ràng. Khuôn mặt khiến vô số người ngây ngẩn và mái tóc dài đặc biệt của Ôn Minh Duy, đối với Đàm Chiếu mà nói, cũng chỉ đáng để liếc nhìn thêm một lần mà thôi.
Việc trao đổi liên lạc sau đó là do Ôn Minh Duy chủ động, lấy lý do là “lần sau hẹn cậu cùng luyện bắn”, Đàm Chiếu không từ chối.
Còn Đàm Chiếu thì một tin nhắn cũng chưa từng chủ động gửi qua.
Có thể thấy, muốn theo đuổi Đàm Chiếu thật sự không dễ.
Cố Tinh không bình luận gì về việc này, kể nốt đoạn tin tức về màn tỏ tình vừa rồi, thấy Ôn Minh Duy nghe xong cũng không có phản ứng gì, liền thôi không dài dòng nữa, chuyên tâm lái xe.
Mất khoảng hai mươi phút, cuối cùng họ cũng đến trước cửa quán bar.
Theo thường lệ, khi Ôn Minh Duy đi “tình cờ gặp được” Đàm Chiếu, Cố Tinh sẽ không theo cùng. Nhưng hôm nay có vẻ không giống mọi lần, lúc xuống xe, Ôn Minh Duy không bảo hắn đợi bên ngoài mà chỉ nói: “Cậu cứ về trước, tối nay không cần chờ tôi.”
Cố Tinh hơi sững người: “Vâng.”
Cách đó không xa, tấm biển hiệu của quán bar “Cảng Không Đóng Băng” lấp lánh ánh sáng xanh cực quang, chớp mắt lại chuyển thành sắc tím lam huyền ảo.
Dưới những ánh sáng luân phiên đó, Ôn Minh Duy một mình bước qua cánh cửa quán bar.