Trần Tử Khinh trở lại bệnh viện, ngẫm lại ánh mắt của Tông Hoài Đường lúc đó, phóng khoáng mà vô tư.

Cái ôm eo giữa hai người đồng giới chẳng hề có chút bong bóng mơ hồ nào, Tông Hoài Đường chỉ đơn giản là đỡ anh thôi.

Chỉ có điều, cơ thể này eo thon, tay Tông Hoài Đường lại to, khi đỡ các ngón tay vô tình khép lại, thành ra như đang ôm.

Do bản thân anh là người đồng tính, quá nhạy cảm mà thôi.

Vừa hoàn thành xong công tác tư tưởng cho mình, Trần Tử Khinh phát hiện trong phòng đã có thêm một người mặc bộ đồ bệnh nhân kẻ sọc, môi hồng da trắng, là người có làn da trắng nhất mà anh từng gặp tính đến nay.

"Thầy Hướng, em đến thăm thầy nè!"

Giọng nói mềm mại như bông.

Trần Tử Khinh dựa vào đầu giường: "Đồng chí Thang có tâm quá."

Thang Tiểu Quang đi đứng chạy nhảy bình thường, ân nhân lại cùng bệnh viện với cậu ta, chỉ ở tầng một thôi, vậy mà giờ cậu ta mới lờ đờ xuất hiện.

Nghe Trần Tử Khinh nói vậy, cậu ta cũng chẳng thấy ngượng.

Thang Tiểu Quang chu môi đặt hộp thiếc và một giỏ táo lên bàn đầu giường: "Cho thầy đấy."

Đều là đồ người khác đến thăm tặng, cậu ta chán ăn rồi, không muốn ăn nữa.

Trần Tử Khinh nhìn chằm chằm vào hộp thiếc, thì ra đây chính là mạch nha trong truyền thuyết, anh mơ màng.

Thang Tiểu Quang lấy từ túi ra một xấp tiền mười tệ mới cứng, đếm mười tờ đưa cho Trần Tử Khinh: "Một trăm tệ này thầy cầm lấy, mua ít đồ bồi bổ đi."

Trần Tử Khinh nghiêm nghị: "Đồng chí Thang, đồ ăn tôi nhận, tiền thì tuyệt đối không thể..."

Thang Tiểu Quang ngắt lời: "Cầm đi, em không muốn mang nợ ân tình."

Trần Tử Khinh hơi sụp mí mắt, liếc nhìn đồng tiền, là loại tiền anh chưa từng thấy, in hình người chi chít.

"Đồng chí Thang đã nói vậy thì tôi xin nhận." Trần Tử Khinh trầm ngâm nói, "Tôi sẽ giao lại cho công đoàn, lần sau tổ chức hoạt động tập thể dùng làm tiền thưởng."

Thang Tiểu Quang giơ ngón tay cái: "Cảnh giới cao thượng của thầy Hướng khiến em khâm phục."

"Đâu có đâu có." Trần Tử Khinh bề ngoài ứng đối trôi chảy, nhưng thực ra lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Dù có thể không theo cách xử thế của nguyên chủ, nhưng cũng không thể thay đổi quá lớn, nếu không rất có thể sẽ đối mặt với nguy cơ bị bắt uống nước tro hương để trừ tà.

"Khiêm tốn quá." Thang Tiểu Quang qua loa xong, nói tiếp: "Thầy Hướng, xưởng sắp xếp nghỉ bệnh cho thầy rồi, thầy biết chưa?"

Trần Tử Khinh "ừ" một tiếng.

"Ban đầu xưởng chỉ cho thầy nghỉ mười ngày, là em nhờ trưởng phòng Lý nói giúp mới được dài vậy, lại còn tính cả giờ công... Lúc đầu trưởng phòng Lý không tán thành ý kiến của em, em không bỏ cuộc, kiên trì đấu tranh cho thầy..." Trên mặt Thang Tiểu Quang có vài vết xước do cành cây, bên tai trái còn có một vết đã đóng vảy. Cậu ta kể sinh động đến mức khiến người ta không khỏi tập trung lắng nghe.

Trần Tử Khinh dùng hộp thiếc đè lên tiền, đầu vẫn ngoảnh về hướng đó, không biết đang nghĩ gì, dường như chẳng nghe Thang Tiểu Quang nói.

Thang Tiểu Quang nhận ra, nhưng lại cho đó là một kiểu ngụy trang.

Cái tên Hướng Ninh này ngày thường hay hỏi han ân cần, đặc biệt biết quan tâm đến cảm xúc của cậu ta. Khi hỏi về cảm nhận khi đến nhà máy và những bất tiện trong sinh hoạt, cậu ta nói một câu, đối phương ghi một câu vào sổ, chăm chú không thể tả.

Cậu ta lại không phải con gái, Hướng Ninh tốn công như vậy cũng chẳng chiếm được tiện nghi gì để yêu đương.

Vậy chỉ có thể là gia thế của cậu ta từ đâu đó nghe được, muốn nịnh bợ.

Sáng nay cuối cùng cũng chờ được cơ hội, tất nhiên sẽ lợi dụng.

Vậy nên cậu ta chờ đợi Hướng Ninh không nhịn được nữa, lộ ra cái đuôi giả tạo nhỏ xíu.

Vậy thì bước đầu tiên để thừa thắng xông lên kéo gần quan hệ là gì, thảo luận thơ ca chăng?

Thang Tiểu Quang học chuyên ngành cơ điện, cậu ta không hiểu biết gì về thơ ca, lát nữa đợi đối phương ngâm xong rồi vỗ tay khen ngợi một phen là được.

Cần gì hơn nữa chứ?

"Đồng chí Thang, còn việc gì nữa không? Nếu không thì tôi nghỉ ngơi đây."

Sự tự tin của Thang Tiểu Quang bị đánh tan tành. Mặt cậu ta mày khó tin, đây là đuổi khéo mình à?

Chắc chắn là kế dụ địch rồi, cậu ta thông thuộc Binh Pháp Tôn Tử, không thể nhầm được.

Hừ, xem cậu ta đối phó thế nào!

Thang Tiểu Quang giả vờ đi ra cửa: "Vậy em đi nhé, thầy nghỉ ngơi đi."

Ai ngờ người trên giường bệnh đột nhiên gọi lại: "Đồng chí Thang."

Thang Tiểu Quang lộ rõ vẻ "biết ngay mà", khinh bỉ ngoảnh đầu lại, vừa ngoảnh nửa chừng thì nghe thấy một câu.

"Nhớ đóng cửa giùm tôi."

"..." Thang Tiểu Quang hổ thẹn tức giận, giậm chân rầm rầm trên nền xi măng bỏ đi. Đến tối, cậu ta xuống tầng đi dạo, giả vờ tình cờ đi ngang phòng 103, phát hiện trong phòng đã có thân nhân công nhân khác dọn vào, chăn trên giường Hướng Ninh đã được gấp gọn gàng.

Người đâu? Đi đâu rồi? Không phải tắt thở rồi chứ? Thang Tiểu Quang vội chạy đi tìm bác sĩ.

Bác sĩ nói các chỉ số của bệnh nhân đã đạt tiêu chuẩn xuất viện, lại tha thiết muốn về xưởng nên cho về dưỡng bệnh, hai ngày sau tái khám.

Thang Tiểu Quang ngơ ngẩn: "Chắc chắn là yêu quái rồi..."

Ban ngày còn máu me đầm đìa, tối đã xuất viện, không phải yêu quái thì là gì?

---

Trần Tử Khinh đứng ở hành lang ký túc xá công nhân hắt xì một cái. Anh cắn miếng táo Thang Tiểu Quang tặng, gặm một miếng lớn rồi phồng má nhai chậm rãi.

Không biết có phải do hiệu ứng hoài cổ hay không, táo thời kỳ này ngọt hơn bất kỳ loại nào anh từng ăn, màu sắc cũng rực rỡ hơn.

Miếng đầu chưa nhai xong, Trần Tử Khinh đã cắn thêm miếng nữa. Nước táo ngọt mát chảy ra từ thịt quả mịn như cát, một giọt sắp rơi khóe miệng bị anh nhanh tay liếm sạch. Anh vươn người ra ngoài, ngắm nhìn cảnh vật và con người dưới ánh hoàng hôn.

Người là những công nhân vừa ăn tối xong đang tán gẫu cười đùa trong sân. Cảnh là khu sinh hoạt của nhà máy chế tạo.

Đây là phía nam nhà máy, những dãy nhà ký túc xá san sát nhau ôm lấy khoảng sân rộng, có tới mấy chục tòa, đều xây hai tầng bằng gạch đỏ, khung cửa sổ ngưỡng cửa cũng đỏ rực.

Giữa sân có một tháp nước lớn, mấy nữ công nhân ngồi trên chiếc ghế gỗ dài bên cạnh đang móc áo len, trên đùi còn đặt cả mẫu thiết kế.

Trần Tử Khinh vươn cổ nhìn quanh. Xưởng chế tạo Khải Minh được xây ở rìa huyện Lĩnh, phía sau là kênh đào, hai bên trải dài những cánh đồng bát ngát, nhìn xa một màu xanh mơn mởn của mùa xuân.

Còn khu sản xuất và văn phòng đều nằm trong núi phía trước, ngăn cách với khu sinh hoạt bằng một con đường rộng.

Từ vị trí hiện tại, Trần Tử Khinh có thể nhìn thấy vài mái xưởng thấp thoáng sau những tán cây rậm rạp. Khi đã ngắm chán, anh giơ tay búng nhẹ vào chiếc lá trước mặt, cây này cao hơn cả tòa ký túc xá, cành lá vươn tận lên nóc nhà.

Tiếng ồn ào từ xa vọng đến tai Trần Tử Khinh. Anh lần theo âm thanh tìm đến nguồn phát.

Ở ngã rẽ đường cây xanh, Tông Hoài Đường đang tì tay lên xe đạp của một nữ công nhân, cúi đầu nói điều gì đó với cô ấy ở khoảng cách gần gũi đến mức gợi cảm giác tán tỉnh.

Xung quanh vây kín một vòng người xem náo nhiệt.

Trần Tử Khinh vốn bị cận loạn thị, nhưng thị lực của cơ thể này lại tốt đến lạ thường, đứng từ hành lang vẫn có thể nhìn rõ nụ cười trêu ghẹo trên mặt Tông Hoài Đường.

Tông Hoài Đường đã thay chiếc áo sơ mi xám nhạt, giờ mặc áo trắng, khác hẳn với vẻ giả dạng lúc ở văn phòng, giờ mới là con người thật của hắn, phóng khoáng tự tại.

Một người đàn ông khập khiễng điển trai và một phụ nữ xinh đẹp, không biết liệu có nảy sinh chuyện tình nào không. Trần Tử Khinh chẳng hứng thú, anh ăn hết quả táo chỉ còn lại cuống và mấy hạt nhỏ, cầm trên tay rồi quay vào ký túc xá.

Những công nhân nhà gần không ở lại xưởng, nên ký túc xá không thiếu chỗ. Có loại nhiều người, loại đơn, loại đôi, cặp vợ chồng hay cán bộ cấp trung thường ở phòng đôi.

Nguyên chủ sau khi làm tổ trưởng đã chuyển từ phòng tập thể sang phòng đôi. Phòng không dùng giường tầng, cũng không xếp hai giường song song hay đối diện, mà xây một bức tường gạch chia đôi phòng, chừa một lối đi treo rèm. Một người ở nửa trong, một người ở nửa ngoài.

Người ở trong ra vào phải đi qua cửa ngoài.

Chung Minh ở trong, nguyên chủ ở ngoài.

Trần Tử Khinh từ bệnh viện về mới biết hôm nay Chung Minh đã chuyển đi.

Công nhân muốn ở loại phòng nào có thể viết đơn xin, thời gian xét duyệt khoảng hai tuần.

Xem ra Chung Minh đã chán sống chung với nguyên chủ từ lâu.

Trần Tử Khinh vén tấm rèm lên quan sát căn phòng từng là của Chung Minh - chỉ còn lại giường, tủ, bàn ghế, những thứ khác đã dọn đi hết. Anh buông rèm xuống, đảo mắt nhìn quanh phần phòng của nguyên chủ.

Nội thất đều làm bằng gỗ thật, diện tích khá rộng, phong cách ấm cúng mang đậm hơi thở gia đình. Nhiều ký túc xá đại học anh từng xem trên mạng còn không được như thế này.

Điểm trừ là không có bình nóng lạnh hay nhà vệ sinh riêng, mỗi tầng chỉ có một nhà vệ sinh chung.

"Anh." Hơi thở Mã Cường Cường phả làn gió đêm mát lạnh chạy vào phòng, "Chung Cô đang nói chuyện với kế toán Trương, phải một lúc nữa mới tới được."

Trần Tử Khinh nhặt mấy bộ đồng phục để ở cuối giường lên xem, thấy đều đã giặt sạch liền xếp gọn trên giường: "Cô ấy vẫn chưa về nhà à?"

"Chưa." Mã Cường Cường lau trán, "Bảo là trước khi về sẽ ghé qua chỗ anh."

Nghe tiếng thở hổn hển của cậu ta, Trần Tử Khinh hỏi: "Em từ đâu tới? Sao đổ nhiều mồ hôi thế?"

Mã Cường Cường ấp úng: "Không, em có đi đâu đâu, em... em chạy bộ quanh xưởng thôi."

Không biết nói dối, lộ hết cả sơ hở.

Trần Tử Khinh không hỏi sâu, chắc chuyện này không liên quan đến nhiệm vụ. Mã Cường Cường không giống loại người có thể lén lút phá dây điện.

"Để em làm cho." Mã Cường Cường lau tay ướt đẫm mồ hôi vào quần, chạy lại xếp đồ giúp anh.

Trần Tử Khinh bắt đầu dò la manh mối: "Tiểu Mã, em có nghe ai nghi ngờ ai làm hỏng dây điện không?"

Mã Cường Cường ngơ ngác: "Dây điện nào ạ?"

Trần Tử Khinh nói: "Không phải có người thường xuyên kéo đứt dây điện ở hành lang sao?"

Mã Cường Cường chớp mắt: "Không có mà."

Trần Tử Khinh: "..."

Mã Cường Cường chợt nghĩ tới điều gì, mặt mày biến sắc, xếp quần áo cũng không yên: "Anh... anh hay là quay lại bệnh viện đi ạ. Đầu người ta mỏng manh lắm, gáy chảy nhiều máu như thế thường là... em nghe người ta nói bây giờ trông anh ổn đấy, nhưng vài hôm nữa sẽ thành ngớ ngẩn, chẳng nhận ra ai đâu... trí nhớ anh đã lộn xộn rồi, em cõng anh về ngay bây giờ..."

Sắc mặt Trần Tử Khinh tái nhợt: "Im lặng đã."

Mã Cường Cường ngoan ngoãn ngậm miệng.

Trần Tử Khinh cắn móng tay. Mã Cường Cường ngốc nghếch không đáng tin, đợi Chung Cô tới rồi hỏi cô ấy. Cô ấy hoạt động khắp xưởng, hay qua lại các phòng ban, biết nhiều chuyện.

Không ngờ Chung Cô cũng trả lời y hệt.

"Chưa từng nghe nói bao giờ."

Trần Tử Khinh nhận ra tình hình không ổn.

Trong ký ức nguyên chủ không có thông tin gì về dây điện bị kéo đứt, anh tưởng là do hệ thống che chắn...

Hóa ra là không hề có?

Trần Tử Khinh cúi nhìn những móng tay bị cắn nham nhở. Chuyện này chẳng lẽ chỉ có Giáp Ất trên bảng nhiệm vụ biết? Họ nói phải bắt người đó ra, nhưng tại sao lại giấu diếm?

Hơn nữa, dây điện hành lang hỏng thì sẽ mất điện chứ, mọi người không thể không phát hiện.

Chỉ có một khả năng hợp lý, mỗi lần người đó làm đứt dây xong lại nối lại.

Diễn biến mâu thuẫn và kỳ quặc này...

Sau đầu Trần Tử Khinh đau nhói từng cơn. Giáp Ất không tiết lộ tòa nhà nào, công nhân cũng không bàn tán, vậy chẳng phải anh không thể xác định được tòa nào, tầng nào sao? Anh hoàn toàn mù tịt, đã đánh giá thấp nhiệm vụ này. Trên đời quả nhiên không có bữa trưa miễn phí.

Anh bất chợt liếc nhìn khoảng không, không biết hệ thống có đang giám sát không?

"Tôi không hề có chút oán trách nào, thật lòng cảm ơn vì đã cho tôi cơ hội này." Trần Tử Khinh vô cùng chân thành nói trong lòng, "Tôi sẽ mang theo lòng biết ơn vượt qua khó khăn."

Chẳng quan trọng nhân bánh là gì, thì đó vẫn là bánh.

---

Trần Tử Khinh bực bội tiễn Chung Cô và Mã Cường Cường đi, anh ra ngoài đi dạo một lát.

Nguyên nhân cái chết của nguyên chủ có liên quan đến nhiệm vụ, anh sống ở tòa nhà 9, theo lẽ thường, "hành lang chúng ta" mà Giáp Ất nói chính là tòa nhà này, tầng này.

Còn những khả năng không theo lẽ thường thì nhiều lắm, tạm thời không bàn tới.

Trần Tử Khinh nhìn quanh, giống như trong phòng ký túc xá, trên tường hành lang hai bên cũng chằng chịt những sợi dây điện lòng thòng, như dây leo rủ xuống, anh dọc theo dây điện kiểm tra từng chút một phía trước.

Những sợi dây điện này phần lớn đều cũ kỹ, được nối với nhau bởi màu đỏ, xanh dương, vàng, một số chỗ đã rách, lộ ra dây đồng bên trong, vì không ảnh hưởng đến sử dụng nên cũng không ai quan tâm.

Ở một số điểm giao nhau của đường dây, các mối nối đều được quấn băng dính đen.

Trần Tử Khinh thông qua nguyên chủ biết được, tổng công tắc hành lang của tất cả các tòa nhà ký túc xá công nhân đều ở phòng điện, trời tối sẽ bật đồng loạt, trời sáng sẽ tắt đồng loạt. Anh dùng tay gạt nhẹ mạng nhện treo trên sợi dây điện phía trên, vài sợi bụi rơi xuống.

Đây là dây chính.

Phía dưới treo từng đoạn từng đoạn là dây nhánh, tương ứng với từng bóng đèn nhỏ.

Dây chính và dây nhánh giống như cây đại thụ và những nhánh cây của nó.

Nếu kéo đứt mối nối của dây nhánh nào, bóng đèn ở khu vực đó sẽ không sáng nữa.

Trần Tử Khinh dừng lại một lúc trước cửa tất cả các phòng ở tầng hai, những mối nối anh thấy đều nguyên vẹn, không tìm ra dấu vết bị người phá hoại.

Không phát hiện được gì.

Trần Tử Khinh liếc nhìn bầu trời, chưa kịp bước chân quay về thì từ phòng ký túc xá bên cạnh vang lên tiếng la hét. Anh không muốn để ý, nhưng đúng lúc đó cửa mở toang, một công nhân bước ra, trông thấy anh liền có vẻ hoảng hốt. Anh đành phải bước vào.

"Các anh đang làm gì thế?"

Ba năm công nhân vội vàng giấu thứ gì đó đi: "Chúng tôi không làm gì cả, chỉ là bên kỹ thuật và bên phân xưởng đánh bóng bàn, lần này là chơi thật, chúng tôi đang bàn xem bên nào thắng."

Trần Tử Khinh giả vờ không nhìn thấy những lá bài bị giấu dưới mông họ: "Chỉ bàn luận thôi? Không có đặt tiền vào bên nào chứ?"

"Không có không có!"

"Tay chủ lực bên kỹ thuật là kỹ thuật viên Tông, bên phân xưởng là thầy Chung, chúng tôi thấy bên kỹ thuật thắng chắc."

"Tổ trưởng, anh nghĩ sao?"

Trần Tử Khinh nói: "Phân xưởng thắng. Phân xưởng có thầy Chung, nhìn anh ấy là biết rất giỏi."

"Thế bên kỹ thuật thì sao?"

"Không được."

Lúc bước ra khỏi phòng, Trần Tử Khinh lẩm bẩm nhỏ: "Kỹ thuật viên Tông chẳng có kỹ thuật gì."

Kết luận của nguyên chủ là vậy. Tông Hoài Đường ở khu vui chơi chơi cái gì cũng qua loa nhưng cuối cùng vẫn thắng, là vì mọi người nể mặt anh trai giám đốc của hắn, chứ hắn chẳng có thực lực.

Nhận xét của Trần Tử Khinh nhanh chóng được truyền đến sân bóng bàn, kèm theo cả câu nói nhỏ của anh.

Tông Hoài Đường khẽ nhếch môi cười khẩy, ném vợt bóng bàn lên mặt bàn đá: "Gọi cậu ta tới đây."

Mọi người vội vàng hòa giải, ngay cả Chung Minh cũng lên tiếng, dù gã vẫn chưa hết bàng hoàng vì lời khen bất ngờ của Hướng Ninh.

"Trên đầu thầy Hướng còn vết thương, đi xa thế này không tiện, lúc về còn phải nhờ Tiểu Mã cõng."

"Giờ cũng muộn rồi, để anh ấy nghỉ ngơi đi."

"Phải đấy phải đấy, có gì thì ngày mai nói cũng được."

"Không được." Tông Hoài Đường như chịu hết nổi oan ức, "Cậu ta làm tổn thương tinh thần và ý chí của tôi, đêm nay, đêm mai, thậm chí cả tháng sau tôi cũng không ngủ được. Việc này sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc, sai sót của tôi có thể gây thiệt hại cho phân xưởng, cho nhà máy. Vấn đề nghiêm trọng thế này, cậu ta phải xin lỗi tôi." Hắn ngồi bệt lên mép bàn, chân dài co lên, mũi giày đá nhè nhẹ vào chân bàn xây bằng gạch, chỉ tay vào một người, "Anh đi truyền lời."

Người công nhân chạy đi chạy về, mang theo lời từ phòng ký túc xá nói lại với Tông Hoài Đường: "Thầy Hướng nói ba chữ: 'Xin lỗi anh'."

Tông Hoài Đường giật mình. Chỉ thế thôi? Thật vô vị, cảm giác như bị trêu ngươi mà cố tình không thèm đáp lại.

"Hỏi cậu ta có dám đánh cược không." Tông Hoài Đường cầm vợt gõ tách tách vào cạnh bàn, "Tôi thắng, cậu ta phải học tiếng chó sủa."

Người công nhân lại chạy một lượt nữa, về thuật lại nguyên văn: "Thầy Hướng nói anh ấy không biết sủa."

"Có gì mà không biết, chẳng qua là..."

Đột nhiên, Tông Hoài Đường bụm miệng cúi gập người, thái dương giật giật. Mình suýt nữa thì mắc bẫy loại này rồi hả?

Đùa nhau à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play