Cửa phòng ký túc xá của Trần Tử Khinh bị gõ ầm ầm. Anh không mở ngay mà lấy ra viên thuốc bệnh viện kê đơn nuốt trước.
Viên thuốc to bằng quả trứng cút, nhìn thôi đã thấy ngạt thở.
Người ngoài cửa không đi, cũng chẳng kiên nhẫn, tiếng gõ cửa gỗ liên hồi không ngớt.
Hai bên phòng ký túc có người bước ra chào hỏi kẻ đang gõ cửa, sau đó lại lẳng lặng quay về.
Cánh cửa vẫn tiếp tục bị đập.
Trần Tử Khinh cất bộ đồng phục đã gấp gọn vào tủ góc phòng, rồi mới ra mở cửa. Trước mắt anh là Tông Hoài Đường với biểu cảm trông như vừa tìm đến kẻ thù giết cha để quyết chiến.
"Lúc nãy tôi đứng ngoài cửa nói chuyện với người khác, âm lượng bình thường, cậu nghe thấy giọng tôi, biết là tôi, nên cố tình trì hoãn không mở cửa." Tông Hoài Đường nheo mắt, "Tổ trưởng Hướng, cậu đang nhắm vào tôi à?"
Trần Tử Khinh thành tâm giải thích: "Kỹ thuật viên Tông hiểu lầm rồi, tôi không mở cửa ngay là vì đang do dự, sợ anh bắt tôi học tiếng chó sủa."
Tông Hoài Đường: "..." Nhắc đến chuyện này là máu nóng dồn lên.
Trần Tử Khinh dùng giọng điệu thương lượng: "Muốn nói gì thì vào phòng đi, trời nổi gió rồi, tôi gặp gió là lại đau đầu."
Tông Hoài Đường liếc nhìn khuôn mặt xanh xao của người này, trông như sắp chết ngay trước mặt hắn, rồi nhấc chân hơi khập khiễng bước vào phòng: "Cái nhận xét bóp méo sự thật về kỹ năng bóng bàn của tôi, cậu còn gì muốn nói không?"
"Không có." Trần Tử Khinh đi đóng cửa.
Tông Hoài Đường đến ngồi lên chiếc ghế cạnh bàn nhỏ bên mép giường: "Trưa nay trong văn phòng. nếu không phải tôi đỡ cậu, giờ có lẽ cậu đã nằm trong nhà xác rồi. Lòng tốt của tôi nhận lại là gì? Là sự sỉ nhục từ cậu."
Trần Tử Khinh trợn mắt: "Từ ngữ như vậy có phóng đại quá không?"
Tông Hoài Đường dựa lưng vào ghế, mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào anh, nói từng chữ một như đóng đinh: "Nói có sách mách có chứng."
Trần Tử Khinh: "..." Đúng là trò hề.
Anh đứng dậy kéo thêm chiếc ghế khác ngồi đối diện: "Được rồi, tôi đã xin lỗi rồi, còn cái vụ đánh cược thì tôi không tham gia. Anh tìm tôi còn việc gì khác không?"
Đột nhiên Tông Hoài Đường chống tay lên bàn, nghiêng người tới gần: "Sao miệng có mùi thuốc thế?"
Trần Tử Khinh không né tránh: "Vừa uống thuốc xong."
"Thuốc gì? Thuốc giảm đau kháng viêm à?" Tông Hoài Đường liếc nhìn lớp băng trên đầu anh, "Tiểu Quang chạy từ bệnh viện về bảo cậu là yêu quái."
Trần Tử Khinh chẳng biết cãi lại thế nào. Trải nghiệm của anh mà bảo là yêu quái thì cũng không sai.
Tiểu Quang và Tông Hoài Đường từng học chung trường cấp hai, có quan hệ bạn cùng trường.
Hai người ở cùng phòng ký túc, ngay dưới tầng anh, phòng 107.
Trần Tử Khinh cọ cọ chân xuống nền xi măng: "Đồng chí Thang đã về rồi sao? Không cần nằm viện theo dõi vài ngày à?"
Tông Hoài Đường ngả người ra ghế, cầm cây bút trên bàn xoay tít: "Cậu vỡ đầu còn chẳng ở lại bệnh viện, cậu ta làm gì có mặt mũi đó."
Trần Tử Khinh chống cằm nhìn ra chỗ khác. Nguyên chủ đánh giá em trai giám đốc này là một công tử ăn chơi biết sửa máy móc, ưu điểm rõ ràng nhưng khuyết điểm còn rõ hơn, khinh thường thái độ bất cần và tính cách phóng túng của hắn, kiểu người như vậy làm sao có tương lai? Không thể nào có được.
Còn nhị sư đệ của Chung Minh là Tôn Thành Chí chính là bản lỗi rẻ tiền của Tông Hoài Đường, cũng bị nguyên chủ coi thường.
Nguyên chủ cho rằng giám đốc Tông Lâm Dụ mới là đại trượng phu chân chính, thậm chí có chút tâm tư ngưỡng mộ.
Theo phân tích hiện tại của Trần Tử Khinh, nếu giám đốc Tông Lâm Dụ là gam màu tối thì Tông Hoài Đường chính là họa tiết sặc sỡ.
So với kiểu người lão thành trước, dạng người sau này khó đối phó và khó đoán hơn nhiều.
Trong lòng Trần Tử Khinh tính toán liên hồi. Không biết nhiệm vụ khi nào mới hoàn thành, anh phải tiếp tục cuộc sống của Hướng Ninh. Người này ở gần anh, văn phòng lại ở phân xưởng một, đi làm tan ca đều có thể chạm mặt, tốt nhất vẫn không nên trở mặt.
Thế là Trần Tử Khinh nở một nụ cười thân thiện với hắn: "Ăn táo không?"
Mặt Tông Hoài Đường co giật như bị sét đánh, nổi hết cả da gà. Cái tên Hướng Ninh này không biết bộ mặt mình trông thế nào à? Cười càng làm mắt người ta đau.
Giờ đầu còn băng bó trắng xóa, mặt xanh xao như ma.
Hắn kéo ghế ra xa bàn, cũng là xa đối phương luôn: "Cậu làm tổn thương tôi rồi, đừng nói là táo, đến bàn đào của Tây Vương Mẫu cũng vô dụng."
Trần Tử Khinh nhẹ giọng: "Vậy tôi viết cho anh bức thư xin lỗi nhé?"
Tông Hoài Đường liếc mắt: "Ít nhất hai trang giấy."
Không quan tâm nụ cười kia có sắp tắt hay không, hắn đứng dậy đi đến tủ, dùng khớp ngón tay gõ hai cái vào cánh tủ trên cùng: "Lấy rượu ra."
Trần Tử Khinh hít một hơi. Nguyên chủ mỗi khi bí thơ hoặc cảm thấy tài năng bị mai một thường uống chút rượu. Sợ trưởng phòng Lý kiểm tra phòng nên giấu kỹ, luôn rất cẩn thận.
Sao Tông Hoài Đường này lại biết trong phòng có rượu? Còn biết cả chỗ giấu...
Tông Hoài Đường cười khẩy: "Tổ trưởng Hướng muốn tôi tự lấy à?"
Trần Tử Khinh đi mở tủ, theo trí nhớ của nguyên chủ thò tay vào sờ, lôi ra một chai nước muối.
Tông Hoài Đường cầm lấy chai, lắc lắc: "Bấy lâu nhắm mắt làm ngơ giúp cậu giấu giếm, giờ lấy chút này uống cũng không quá đáng chứ?"
Không phải tốt bụng giúp giấu, chỉ là lười vạch trần. Tối nay không biết là thèm rượu, hay chỉ rảnh rỗi sinh nông nổi.
Trần Tử Khinh nhìn chằm chằm: "Làm sao anh..."
"Đi ven sông lâu ngày, giày nào mà chẳng ướt." Tông Hoài Đường huýt sáo đi ra.
Trần Tử Khinh đột nhiên lên tiếng ngay trước khi hắn mở cửa: "Dây điện hành lang chúng ta dạo gần đây có bị hỏng không?"
Tông Hoài Đường quay đầu lại: "Cậu hỏi tôi? Tôi đâu có ở cùng tầng với cậu, làm sao mà biết được."
"Một người làm lãnh đạo nhỏ mà chuyện nhỏ nhặt thế này cũng không xác định được, nếu lọt đến tai vị giám đống đáng kính của cậu, không sợ bị nghi ngờ năng lực cá nhân à?"
Câu nói khinh miệt cuối cùng lẫn trong tiếng mở cửa, theo bước chân rẽ vào góc mà nhỏ dần rồi biến mất.
Phòng ký túc chìm vào tĩnh lặng. Trần Tử Khinh gục xuống bàn. Lúc hỏi câu đó, bóng lưng Tông Hoài Đường có một khoảnh khắc đơ cứng, rõ ràng là không bình thường.
Tông Hoài Đường là một trong Giáp Ất?
Không giống.
Giáp Ất rõ ràng là nhân vật do người thiết kế bối cảnh nhiệm vụ tạo ra để dẫn dắt cốt truyện, còn loại như Tông Hoài Đường dù không phải nhân vật chính thì cũng phải có vài phân cảnh được dành riêng cho hắn.
Từ khi trở về nhà máy, Trần Tử Khinh suy nghĩ nhiều hơn, lúc này cảm giác khó chịu chóng mặt càng thêm dữ dội. Anh vừa định chống bàn đứng dậy đi đóng cửa, rồi lên giường nằm thì một chuỗi bước chân gấp gáp tiến đến, kẻ vừa đi đã quay trở lại.
Người đàn ông đứng ở cửa với nụ cười rạng rỡ: "Quên chào tạm biệt."
Trần Tử Khinh không còn sức đối đáp.
Tông Hoài Đường như không nhận ra sự suy yếu của anh: "Mong đợi bài thơ sáng mai của thầy Hướng."
Trần Tử Khinh càng thấy choáng váng.
Tông Hoài Đường vươn vai: "Một ngày tươi đẹp bắt đầu từ thơ ca của thầy Hướng."
Tưởng là khen ngợi, kỳ thực là chế nhạo.
Lần này Tông Hoài Đường thật sự rời đi.
Trần Tử Khinh bực bội đấm nhẹ xuống bàn, thơ thơ thơ, cả đời chưa từng sợ thơ đến thế.
Chuyện ngày mai tính sau vậy. Trần Tử Khinh lấy lại bình tĩnh, ánh mắt hướng về chiếc tủ. Tầng giữa không có cửa, để mấy hộp cơm cùng chai lọ lỉnh kỉnh, tầng dưới là chăn ga, tầng trên cùng là quần áo. Lúc nãy sau khi lấy chai nước muối ra, anh chưa đóng tủ, mấy bộ đồng phục vừa cất vẫn nằm nguyên vị trí.
Trần Tử Khinh ngồi thêm một lúc rồi bê hết đống quần áo ra, giũ từng cái một kiểm tra kỹ lưỡng trước khi cất lại.
Cũng không biết kiểm tra để làm gì, biết đâu có chuột thì sao.
Nghĩ vẩn vơ một hồi, anh đóng tủ lại đi đến giá để chậu rửa.
Chậu nước do Mã Cường Cường lấy trước khi đi giờ đã nguội. Anh giật chiếc khăn mặt trên giá ném vào chậu, cúi xuống rửa mặt.
Bên ngoài vang lên tiếng gọi: "Tổ trưởng! Trưởng ban đến ký túc xá rồi, tìm anh đấy!"
Trần Tử Khinh vội vã treo khăn lên, vừa xoa xoa cổ áo ướt vừa chạy ra đón. Trưởng ban Lưu dẫn theo Chung Minh bước tới, vẫy tay với anh: "Vào trong nói, đến phòng cậu nói chuyện."
Bóng đèn trong phòng sáng trưng, đèn bàn cũng bật. Trần Tử Khinh lục tìm hộp trà ở tầng thứ hai của tủ.
Trưởng ban Lưu nói: "Đừng bận tâm nữa, cậu là người bệnh, sao không biết giữ gìn chút nào vậy."
"Không sao, tôi pha trà mời trưởng ban." Trần Tử Khinh lần đầu mở nắp hộp trà không được, liền kẹp chặt hộp vào nách, dùng hết sức mở.
Hay là nhờ Chung Minh mở giùm?
Không được, trưa nay vừa trải qua cảnh như phim Hàn lãng mạn sến súa, giờ mà đến cái hộp cũng không mở nổi...
Móng tay trắng bệch, đầu ngón tay đau nhói.
Thôi, sống trên đời, đâu cần cái gì cũng phải chứng minh.
Hơn nữa người đang yếu, cần gì phải gồng.
Trần Tử Khinh cầm hộp trà đi tìm Chung Minh: "Thầy Chung, cái này tôi mở không ra, anh giúp tôi mở với."
Chung Minh ngó lơ, mắt dán xuống sàn đứng im lặng bên cửa.
Đôi chân dưới mí mắt gã run lên, gã nói: "Thầy, Hướng Ninh đứng không vững nữa rồi."
Trưởng ban Lưu sốt ruột: "Còn không đỡ người ta lên giường, nhanh lên!"
Chung Minh không muốn đỡ, Trần Tử Khinh cũng không nhờ gã giúp, gã chỉ nói: "Thầy Hướng tự làm được."
"Ừm." Trần Tử Khinh vuốt mái tóc ướt ngước lên cười, vết đỏ trên khóe mắt là do tập thơ Chung Minh ném trúng.
Chung Minh mím chặt đôi môi dày, nắm lấy cánh tay anh, vừa đỡ vừa lôi lên giường.
Trần Tử Khinh ngay cả sức cởi giày cũng không còn, anh co quắp trên chăn, kéo chăn phía sau đắp lên bụng. Trong phòng vang tiếng nước nhỏ giọt tí tách, là do khăn mặt anh chưa vắt kỹ, nước cứ thế chảy ra, nghe thật khó chịu.
"Thầy Chung." Trần Tử Khinh gọi bóng lưng to lớn chưa đi xa, "Cái khăn của tôi chưa vắt nước, anh giúp tôi vắt khô được không?"
Chung Minh quay lại trừng mắt, hạ giọng cảnh cáo: "Tôi không dễ lừa như em gái tôi, đừng có sai khiến tôi."
"Anh nói thế nào ấy chứ, tôi chưa từng sai khiến em gái anh bao giờ, tôi với cô ấy là tình bạn tương trợ cùng tiến bộ." Trần Tử Khinh thở dài, "Tôi đã lấy nhân cách ra đảm bảo rồi, sao anh vẫn không tin."
Chung Minh gồng cằm, không nói gì đi vắt chiếc khăn ướt sũng, thuận tay đổ luôn nước trong chậu rửa mặt.
Xong việc, mặt gã đen sầm lại, có chút bực bội.
Trần Tử Khinh không trêu chọc nữa, anh nhìn vũng nước trên nền xi măng, trong nhà máy nhiều bụi, công nhân thường đổ nước xuống đất để giảm bụi.
Trưởng ban Lưu lúc này mới lên tiếng: "Tiểu Hướng à, xem ra cậu xuất viện rồi cũng không khuân nổi vật liệu, không kéo nổi đồ đạc, làm một lúc đã đuối, thà nằm viện còn hơn."
"Nằm viện tù túng lắm." Trần Tử Khinh nói, "Hơn nữa trong tổ không có tôi giám sát, tôi không yên tâm."
Trưởng ban Lưu không mấy đồng tình: "Nhưng cũng không thể mãi phụ thuộc vào cậu, phải dựa vào ý thức tự giác của mỗi người."
"Trưởng ban nói đúng." Trần Tử Khinh lo lắng nhíu mày, "Nhưng thói quen tốt khó hình thành lắm, còn sự lười biếng thì dễ lây lan, có một lần là sẽ có lần hai lần ba, rồi cả hệ thống sụp đổ."
Trưởng ban Lưu không có ý kiến gì với lời này, quả thực là như vậy.
Trưởng ban Lưu xoa xoa tay, hai đứa học trò đã bị lôi về nhà giáo dục, cả hai đều không tránh khỏi trận đòn. Học trò lớn đã nhận thức sâu sắc lỗi lầm của mình, bản kiểm điểm cũng không viết qua loa, toàn bộ đều chân thành.
Nhà máy vẫn sẽ thông báo phê bình cả ba người.
Nói thật, Tiểu Hướng không phải do ông đào tạo, nhưng lại ổn định hơn cả ba học trò của ông. Ông chưa từng thấy mặt nóng nảy nào của Tiểu Hướng.
Coi xưởng chế tạo như nhà, coi việc sản xuất của phân xưởng quan trọng hơn cả mạng sống.
Điểm này vừa tốt vừa không tốt, việc gì cũng không nên quá mức.
Trưởng ban Lưu nhận chén trà học trò đưa, nghe thanh niên trên giường hỏi: "Sáng nay nhà máy nghỉ đi tảo mộ, chiều làm việc, hiệu suất có được như lúc tôi còn ở đó không?"
Hai thầy trò đều im lặng, câu trả lời đã rõ ràng.
Trần Tử Khinh không ngạc nhiên. Sản lượng hàng tháng của nhà máy do phòng sản xuất thống kê, nhưng chỉ tiêu lại do công nhân tự bàn bạc quyết định. Đây là chủ trương của Tông Lâm Dụ, nhằm trao quyền quyết định cho công nhân, nếu không hoàn thành sẽ rất mất mặt.
Nhưng luôn có kẻ mặt dày, chỉ tham lợi trước mắt, bất chấp hậu quả. Tổ nào cũng có, nên cần một lãnh đạo có tinh thần cạnh tranh cao, sẵn sàng làm mọi cách để thúc đẩy.
Nguyên chủ chính là loại người đó. Anh từng tự bỏ tiền túi cho một công nhân lười biếng, chỉ để họ đi làm đúng giờ, hoàn thành công việc hàng ngày, cuối cùng giành chức vô địch sản lượng tháng đó.
Nhờ vậy tổ Quang Huy luôn dẫn đầu.
"Thưa trưởng ban, không phải tôi không tin tưởng mọi người, mà là tôi muốn làm hết sức, không phụ sự tin tưởng của giám đốc đối với tôi." Trần Tử Khinh ho khan, "Tháng này tổ tôi đặt chỉ tiêu cao hơn tháng trước, dù mới đầu tháng nhưng cũng không thể lơ là."
Trưởng ban Lưu lo lắng: "Sao lại ho thế này." Ông gọi học trò đứng như tượng gác cửa: "Tiểu Chung, rót nước cho cậu ấy."
"Khụ... tôi không... khụ khụ... uống đâu." Trần Tử Khinh ho từng cơn, khuôn mặt tái nhợt hơi ửng hồng.
"Được rồi được rồi, cậu muốn đến phân xưởng thì cứ đi, muốn làm gì thì làm nhé, chuyện khác để sau nói tiếp." Trưởng ban Lưu đứng dậy dù chưa kịp uống ngụm trà nào, "Tôi đã báo với kế toán Trương, cho phép cậu mai đến muộn. Đến phân xưởng thì cứ ở văn phòng, chuyện kỹ thuật viên Tông để tôi bảo Tiểu Chung nói hộ."
Trong phòng ký túc vang lên tiếng ho nén lại, nghe nghẹn ngào.
Chung Minh mở cửa cho thầy. Trưởng ban Lưu nói: "Tối nay con chăm sóc Tiểu Hướng."
"Con đã chuyển ra ngoài rồi." Chung Minh từ chối.
"Chuyển ra rồi nhưng không phải vẫn là người một nhà cùng một phân xưởng sao?" Trưởng ban Lưu định mắng tiếp thì Trần Tử Khinh thều thào: "Trưởng ban, để tôi một mình cũng được ạ."
Trưởng ban Lưu đành dặn dò anh chú ý sức khỏe.
Ra khỏi phòng, trưởng ban Lưu vẫn không yên tâm nên bảo học trò: "Tiểu Hướng chỉ không muốn làm con khó xử thôi. Tối nay con đừng ngủ quên, để ý một chút, phòng khi cậu ấy khó chịu cần gọi người."
Chung Minh cúi đầu kéo phẳng nếp gấp áo ba lỗ trắng: "Cậu ta hoàn toàn không muốn con ở lại."
"..." Trưởng ban Lưu lắc đầu thở dài, "Đứa nào cũng có chính kiến hết."
Chung Minh theo thầy đi qua hành lang.
Trưởng ban Lưu vừa đi vừa nói: "Thành kiến của con với Tiểu Hướng không phải thầy không biết. Đừng quá đáng quá. Tình cảm nam nữ là tự do, nếu em gái con thực sự muốn đến với cậu ấy, con không ngăn được đâu."
Chung Minh nói: "Không hợp."
"Không phải do con quyết định." Trưởng ban Lưu giám đốcxuống tầng một, "Thầy thấy Tiểu Hướng có vẻ chú ý tài năng học vấn của phái nữ. Ngày nào nhà máy có nữ sinh đại học về, cậu ấy sẽ theo đuổi ngay."
Chung Minh trầm giọng: "Em gái con có bằng cấp ba cũng không thua kém."
"Không nói là kém, bằng cấp ba rất ổn, thầy có nói kém đâu." Trưởng ban Lưu lo lắng, "Sao con lại cứng nhắc thế? Đừng hễ thấy đứa con trai nào bên em gái là xem như em rể. Có thời gian thì lo tìm đối tượng cho mình đi."
Chung Minh gãi đầu: "Con sẽ tìm."
Qua tám giờ tối, khu sinh hoạt đã chìm vào tĩnh lặng hoàn toàn, không còn những tạp âm vang lên. Mọi nơi đều im ắng đến lạ thường.
Giờ này thường là lúc Trần Tử Khinh bắt đầu công việc thứ hai, chưa bao giờ đi ngủ sớm như vậy. Anh chẳng có chút buồn ngủ nào.
Trần Tử Khinh thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của nguyên chủ. Gần tới nửa đêm, anh trở mình hướng về phía giá rửa mặt, bất ngờ phát hiện trên đó còn treo một chiếc gương.
Mặt gương quay lưng lại phía anh, còn mặt chính hướng thẳng ra cửa.
Trần Tử Khinh bật dậy đi tới soi gương. Anh lật mặt gương lại, lau qua rồi nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu, người trong gương cũng đang nhìn anh.
Nguyên chủ trông như thế này à.
Khá giống anh, đều thuộc dạng bình thường dễ lẫn vào đám đông.
Trần Tử Khinh cúi sát hơn, thè lưỡi ra. Trên đầu lưỡi có một vết rách, máu trên miệng nguyên chủ là do cắn phải lưỡi.
Hệ thống không cung cấp cho anh tình huống trước khi nguyên chủ chết. Chẳng lẽ không liên quan đến nhiệm vụ, mà là mục tiêu nhiệm vụ, lại còn rất thân với nguyên chủ?
Khi nguyên chủ chào hỏi bỗng giật mình, không chỉ cắn vào lưỡi mà còn đứng không vững, hoặc có lẽ lùi lại rồi vấp phải dây leo ngã đập đầu vào đá.
Phải kinh hãi đến mức nào mới như vậy...
Trần Tử Khinh hiện chưa có manh mối gì nên chỉ đoán bừa. Anh muốn hút điếu thuốc, vô thức thọc tay vào túi quần và lôi ra một thứ.
Một tờ giấy trắng nhàu nát.
Hình như là một bông hoa giấy, do nhà máy tổ chức cho công nhân gấp trong dịp Thanh minh.
Trần Tử Khinh bẻ nhẹ cánh hoa giấy, ngoảnh lại nhìn cửa. Bên ngoài vẫn im ắng, không biết tối nay mục tiêu nhiệm vụ có hành động gì không. Anh đặt bông hoa giấy xuống rồi đi vệ sinh.
Ánh đèn hành lang nằm giữa mức sáng và mờ nhạt. Trần Tử Khinh đóng cửa nhẹ nhàng rồi hướng về phía nhà vệ sinh. Suốt dọc hành lang chỉ có tiếng bước chân anh hòa cùng tiếng lá xào xạc. Anh không mặc áo khoác, chỉ mặc chiếc sơ mi mỏng nên cảm thấy hơi lạnh, những hạt da gà li ti xuất hiện.
Trần Tử Khinh nhanh chóng đi vệ sinh và quay về, trong suốt quá trình không gặp bất kỳ điều gì bất thường.
Hành lang của toàn bộ khu nhà công nhân đều sáng đèn. Anh vừa ngáp vừa đẩy cửa phòng ký túc, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng kéo đến.
Trần Tử Khinh dụi mắt rồi đóng cửa lại. Ngay khi anh chuẩn bị tắt đèn, một cái liếc nhìn vô tình về phía góc tường khiến anh đứng hình.
Sợi dây điện treo lủng lẳng bên cạnh tủ… đang chuyển động!
Trần Tử Khinh giật mình, chỉ thấy sợi dây điện rủ xuống như con lắc đồng hồ, đung đưa qua lại một cách đều đặn, rồi dần dần dừng lại.
Anh chăm chú nhìn vào đó, tim đập thình thịch.
Trước khi anh vào phòng, có ai đã đứng ở đó và chạm vào sợi dây.
Vậy bây giờ…
Trần Tử Khinh từ từ đứng thẳng, toàn thân căng cứng. Ánh mắt anh lướt qua gầm giường bị tấm ga che khuất, rồi dừng lại ở tầng dưới cùng của chiếc tủ — nơi đủ để giấu một người trưởng thành.
Người đó vẫn còn ở đây chăng?