"Ghi án kỷ luật!"
"Ghi án kỷ luật nặng!"
Trong văn phòng, trưởng phòng Lý đập bàn rầm rầm.
Trưởng ban Lưu tính tình chậm rãi, nói năng cũng nhẹ nhàng: "Kỷ luật thì chắc chắn phải ghi, nhưng trước hết tôi phải làm rõ đầu đuôi sự việc. Tôi cho rằng..."
"Ông cho rằng cái nỗi gì!" Trưởng phòng Lý đứng bên cửa sổ quát lên, nước bọt bắn tung tóe trong ánh nắng. "Đừng trách tôi nóng, ông có biết đây là vấn đề tác phong nghiêm trọng cỡ nào không? Não để đâu rồi?! Đánh nhau trước bia liệt sĩ! Đúng là bất kính với người quá cố!"
Trưởng ban Lưu thở dài: "Không phải ngay trước bia đâu, cách một khoảng, họ đánh nhau dưới chân núi, phải rẽ mấy khúc mới tới được đấy."
Trưởng phòng Lý đi tới đi lui, giận dữ: "Thế cũng là cùng một ngọn núi! Ông còn mặt mũi nào bênh chúng nữa!" Ông giơ ba ngón tay lên: "Ông chỉ có ba đứa học trò, đứa lớn nhất dẫn đầu gây chuyện, đứa thứ hai lôi đứa thứ ba vào hùa theo, tất cả đều nhúng tay! Giỏi lắm đấy, có muốn tôi cho người viết báo tường khen ngợi không?!"
"Lũ nhóc này đúng là đáng đòn." Trưởng ban Lưu quay người bước đi.
Trưởng phòng Lý quát: "Tôi còn chưa nói xong, ông đi đâu đấy?"
Trưởng ban Lưu khoanh tay sau lưng: "Vót roi tre."
Trưởng phòng Lý trợn mắt: "Vót cái đó làm gì?"
Trưởng ban Lưu xắn tay áo dài màu xám, những nếp nhăn ở khóe mắt lộ rõ vẻ kiên quyết: "Phải phạt, trưởng phòng đừng can tôi, tôi nhất định sẽ vót roi tre, tôi phải đánh cho chúng kêu la thảm thiết mới được."
"Ai can ông đâu, trừng phạt thân thể là không đúng, chúng ta phải tuân theo kỷ luật." Trưởng phòng Lý nâng chén trà lên, nhấp vài ngụm trà nguội, nhổ một lá trà trong miệng vào trong chén, "Viết bản kiểm điểm, trừ tiền thưởng tháng này."
Trưởng ban Lưu gật đầu: "Nên trừ."
Trưởng phòng Lý kéo dài giọng: "Còn giám đốc..."
Trưởng ban Lưu lập tức bày tỏ thái độ: "Tôi sẽ đi nói, ông không cần đi theo."
Thái độ của người đứng đầu không có gì để nói, trưởng phòng Lý cho anh ta một chút thể diện, giọng điệu dịu xuống: "Lão Lưu, mặc dù ông là người chỉ dẫn có cả công lao lẫn khổ lao, tôi kính trọng ông, đồng chí yêu mến ông, nhà máy cũng trọng dụng ông, nhưng việc này thực sự là trách nhiệm của ông, ông làm thầy mà giáo dục không đến nơi đến chốn."
"Đúng là như vậy." Trưởng ban Lưu gãi mái tóc đã điểm bạc, "Không nói đến ba học trò của tôi nữa, bây giờ quan trọng nhất là Tiểu Thang, cậu ấy là sinh viên đại học mà nhà máy chúng ta mong đợi bấy lâu, bệnh viện nói sao?"
"Vết thương ngoài da, cho cậu ấy nghỉ một hai ngày." Trưởng phòng Lý đặt chén trà xuống, "May mà Hướng Ninh đã làm tốt, cậu ấy lập công lớn."
Đến lúc này, trưởng phòng Lý vẫn còn sợ hãi, hôm nay là Thanh minh, nhà máy tổ chức đi tảo mộ, các phân xưởng cử phó ban dẫn đầu, một hoạt động tập thể tuyệt vời, thế mà phân xưởng một và phân xưởng năm lại đánh nhau, trong hỗn loạn, không biết ai đã đẩy Tiểu Thang ngã xuống dốc, cậu ấy bất tỉnh, nếu không phải Hướng Ninh cõng cậu ấy đến ngã tư thì còn phải tìm kiếm lâu.
Nếu tìm muộn, bị trì hoãn, trong núi nhiều côn trùng và rắn rết, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Trưởng phòng Lý nghĩ đến đó, liền lấy chiếc áo khoác treo trên lưng ghế, kéo trưởng ban Lưu đi ra ngoài một cách hối hả.
"Đi đâu đấy?" Trưởng ban Lưu rút tay lại, không để ông ta kéo, "Tôi còn phải đi gặp giám đốc."
"Đợi lũ nhóc kia khai báo rõ ràng vấn đề, viết ra giấy trắng mực đen rồi nộp lên, ông hiểu rõ rồi hẵng đi, kẻo bị hỏi mà chẳng biết gì." Trưởng phòng Lý bước nhanh, thịt trên mặt rung theo, mái tóc chải ba bảy phẳng lì không xê dịch, "Bây giờ đi với tôi đến bệnh viện đã."
Trưởng ban Lưu thở dài: "Hướng Ninh bị vỡ đầu, sợ là chưa tỉnh."
"Ai bảo đi gặp cậu ta? Chúng ta đi thăm Tiểu Thang."
Bệnh viện
Thang Tiểu Quang vừa tiễn một nhóm đồng chí đi, chưa kịp nghỉ ngơi thì trưởng phòng Lý và trưởng ban Lưu đã mang hoa quả cùng đồ hộp đến, phía sau còn có vài lãnh đạo khác xuất hiện.
So với sự nhộn nhịp ở chỗ Thang Tiểu Quang, phòng bệnh khác ở tầng dưới lạnh lẽo hơn nhiều.
Hai chiếc giường bệnh, một chiếc trống, chiếc còn lại có một thanh niên nằm trên đó, đầu quấn băng trắng, bên ngoài áo lót trắng khoác chiếc áo khoác xanh, cổ áo lấm lem vết bùn, gấu áo lòi một phần ra ngoài, một phần nhét vào chiếc quần xanh bẩn thỉu. Anh ta nhắm mắt, quanh miệng có vệt máu khô, tóc đen, cằm nhọn, khuôn mặt không có gì đặc biệt, không xấu nhưng cũng chẳng đẹp.
[Đinh]
[Dữ liệu thế giới nhiệm vụ đã được xác minh, kí chủ truyền đúng vị trí.]
Tiếp theo là một chuỗi âm thanh điện tử.
[Kí chủ: Trần Tử Khinh, đến từ Trái Đất năm 2017, giới tính nam, tuổi 20, mã số 11135]
[Hồ sơ: Năm sáu tuổi mồ côi cha mẹ, sống với người thân trong gia đình, năm mười một tuổi người thân qua đời vì bệnh, từ đó bỏ học, trình độ văn hóa thấp, đã làm nhiều công việc chân tay, tích cóp tiền chuẩn bị đi du lịch, ngày khởi hành gặp tai nạn xe, hiện đang trong trạng thái sống thực vật.]
[Tài khoản đã đăng nhập]
[Tổng số lần đăng nhập thất bại của bạn: 1]
[Tổng số lần đăng nhập thành công của bạn: 1]
[Thời gian đăng nhập thành công lần này: 1982-4-4 10:47:43]
[Địa chỉ đăng nhập thành công lần này: Tỉnh Hoàng Hoành, thành phố Đại Hà, huyện Lĩnh, nhà máy chế tạo Khải Minh, bệnh viện công nhân tầng một, phòng 103.]
Cửa sổ phòng bệnh là loại khung gỗ kính, nằm ngay đầu mỗi giường bệnh. Tấm rèm vải màu vàng nhạt được kéo gọn gàng trên bệ cửa sổ rộng, cạnh chiếc cốc tráng men trắng.
Trên giường bệnh, mí mắt của chàng thanh niên khẽ run rẩy, từ từ mở ra. Tầm nhìn đầu tiên của anh là một trần nhà bê tông ố vàng. Đôi mắt anh chuyển động nhẹ xuống dưới, thấy một cánh cửa sắt màu trắng đóng kín, bên cạnh là một chiếc tủ cùng chất liệu, trên đó đặt hai bình nước nóng và một đôi chậu sứ màu vàng xếp chồng lên nhau.
Giọng nói máy móc trong đầu vẫn tiếp tục, đang báo cáo chi tiết tài sản tài khoản:
Gói quà tân thủ đã mở. Tài sản hiện có như sau:
Tủ ruồi: 1
Mắt cá chết: 1
Điểm tích lũy: -100.000
Trần Tử Khinh chưa kịp lấy lại hơi thở thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một màn hình.
Giữa màn hình là một khung đen đơn giản, bên trong có năm chữ nhỏ: Bảng phân phối nhiệm vụ.
Đường viền dưới của khung đen dày hơn ba cạnh còn lại, hai đầu mỗi bên có một chấm đen nhỏ, như thể buộc vào thứ gì đó.
Trần Tử Khinh vô thức suy đoán, nhưng vừa mới nghĩ đến, đường viền đó đã mở rộng xuống thành một cuộn giấy trắng.
Dưới đây là những câu hỏi thường gặp được các kí chủ trước đây nhắc đến nhiều nhất:
——
1: Công ty chúng tôi sẽ định kỳ triển khai "Hộp truy tìm" để kiểm tra ứng viên kí chủ. Sau khi vượt qua các bài kiểm tra dữ liệu, tài khoản sẽ được kích hoạt và nhiệm vụ sẽ được phân công.
2: Thế giới kí chủ đang tồn tại là bối cảnh được thiết lập cho nhiệm vụ.
3: Nếu không có tình huống đặc biệt, kí chủ có thể rời khỏi thế giới thiết lập sau khi nộp đáp án. Thất bại sẽ chịu hình phạt tương ứng, thành công sẽ nhận được điểm tích lũy dựa trên đánh giá của cấp trên. Điểm tích lũy có thể đổi lấy tiền bạc, mạng sống, ước mơ hoặc bất cứ thứ gì.
! Lưu ý quan trọng:
—— Kí chủ có thể điều chỉnh cốt truyện cá nhân của nguyên chủ dựa trên hoàn cảnh thực tế, trừ các phần đã được đánh dấu.
—— Thay đổi phần đánh dấu sẽ nhận cảnh báo, tích lũy bốn cảnh báo coi như nhiệm vụ thất bại.
Khoảng ba, bốn giây sau, cuộn giấy thu lại, nhưng màn hình vẫn hiển thị.
Ý thức Trần Tử Khinh chìm xuống, nhưng lại bị kéo lên bởi tiếng "đinh" vang lên lần nữa.
[Đinh, kí chủ Trần Tử Khinh, hệ thống giám hộ đang kiểm tra tài khoản của bạn]
[Đinh, kiểm tra hoàn tất]
Hệ thống: "Kí chủ Trần, tôi là quản lý khu vực này, phụ trách phân phát nhiệm vụ, hân hạnh."
Cùng là giọng máy móc, nhưng lần này mang theo sắc thái lạnh lùng và uy nghiêm đầy áp lực.
Dây thần kinh yếu ớt của Trần Tử Khinh miễn cưỡng căng lên chút ít.
Hệ thống: "Bắt đầu truyền nhiệm vụ, kí chủ Trần chú ý, thu hồi sau 30 giây."
Trên màn hình, trong khung đen trắng, từng nét chữ hiện lên như một cuộc đối thoại không tiếng.
[Giáp: "Đồng chí, đồng chí nói gì cơ? Hành lang lại mất điện rồi?"
Ất: "Đúng vậy, chắc chắn vẫn là tên đó, hắn lại cắt dây điện hành lang của chúng ta!"
Giáp: "Xem ra giáo dục tư tưởng trong nhà máy vẫn chưa triệt để, ý thức một số người quá kém."
Ất: "Phải tìm cách lôi tên phá hoại dây điện ra khỏi ký túc xá!"
Giáp: "Chính xác! Lúc đó lôi hắn lên cho cả nhà máy chứng kiến, xem hắn còn mặt mũi nào nữa!" ]
Dưới đoạn hội thoại là một gạch ngang, là chỗ để điền đáp án.
30 giây kết thúc, màn hình biến mất.
Trần Tử Khinh còn chưa kịp hoàn hồn, ký ức xa lạ đã ùa về như một cuốn phim chiếu chậm.
Hướng Ninh là tên của thân thể này. Anh ta là người may mắn bốc trúng tấm vé tuyển dụng hiếm hoi của nhà máy chế tạo Khải Minh sau khi cả mấy làng cùng góp tên vào rút thăm. Từ đó, cả nhà anh ở quê ngẩng cao đầu, nói năng đầy tự tin, đến trưởng thôn cũng phải cân nhắc lời nói của họ.
Hướng Ninh năm nay 26 tuổi, thâm niên bảy năm, đang giữ chức tổ trưởng tổ Quang Huy thuộc phân xưởng một.
Hướng Ninh ngưỡng mộ người có học vấn cao, anh thường đọc thơ, mỗi sáng đều đến đài phát thanh đọc thơ cho công nhân nghe, giờ nghỉ trưa lại ra phía sau xưởng bỏ hoang sáng tác một bài, không ngày nào bỏ, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Về tình cảm, anh hy vọng tìm được người mình thích trong nhà máy, tặng họ tập thơ tự tay viết và nhận được hồi đáp, một người một đời, đầu bạc không rời.
Là một công nhân, Hướng Ninh làm việc chăm chỉ, hay giúp đỡ đồng nghiệp, biết động viên bạn cùng xưởng, tổ của anh luôn dẫn đầu về sản lượng, là tấm gương của nhà máy, hình mẫu trong lòng mọi người, mỗi dịp tổng kết cuối năm đều lên nhận thưởng, huy chương đỏ đeo đầy ngực.
Các hoạt động do nhà máy tổ chức anh đều tham gia và đạt thành tích xuất sắc, không bao giờ làm qua loa cho có.
Hướng Ninh cũng có mặt không mấy sáng sủa, anh thường lén đến văn phòng trưởng phòng Lý làm tai mắt báo cáo tình hình, trưởng phòng Lý yêu cầu anh đặc biệt theo dõi Tôn Thành Chí, là đệ tử thứ hai của trưởng ban Lưu, ngăn chặn âm mưu phá hoại đoàn kết nội bộ.
Hướng Ninh có chí lớn, năm nay anh nhắm tới vị trí phó ban, tin rằng chỉ cần có cơ hội, với năng lực và uy tín của mình cùng mối quan hệ với trưởng phòng Lý, nhất định sẽ thành công.
Sự xuất hiện của Thang Tiểu Quang gây xôn xao khắp nhà máy, Hướng Ninh nhiệt tình giúp đỡ cậu ta trong sinh hoạt, lần này gặp nạn, Hướng Ninh nhanh chân tìm thấy và cõng cậu ta ra khỏi bụi rậm là vì muốn kết thân.
Hướng Ninh vốn định đưa Thang Tiểu Quang đến bệnh viện để thắt chặt quan hệ, không ngờ Tôn Thành Chí cùng nhóm người tìm đến, kế hoạch thất bại khiến anh bực bội, bèn để nạn nhân ở giao lộ rồi bỏ đi.
Ai ngờ giữa đường chứng kiến cảnh tượng gì đó, ngã ngửa đập đầu vào đá mà chết.
Đại nghiệp dang dở.
Cảnh tượng khiến Hướng Ninh kinh hãi bị khuyết, có lẽ liên quan đến nhiệm vụ nên không thể để kí chủ biết.
Những nội dung ký ức này có tổng cộng năm chỗ được đánh dấu đỏ:
1: Thường lén đến văn phòng trưởng phòng Lý làm tai mắt báo cáo tình hình
2: Làm phó ban
3: Các hoạt động do nhà máy tổ chức đều tham gia và đạt thành tích xuất sắc, không bao giờ làm qua loa cho có
4: Mỗi sáng đều đến đài phát thanh đọc thơ cho công nhân nghe, giờ nghỉ trưa lại ra phía sau xưởng bỏ hoang sáng tác một bài, không ngày nào bỏ
5: Tìm được người mình thích trong nhà máy, tặng tập thơ tự tay viết và nhận được hồi đáp
Trần Tử Khinh đâu phải kẻ ngốc, đến lúc này sao còn không hiểu chuyện gì xảy ra với mình.
Anh xuyên vào cái gọi là thế giới nhiệm vụ, trở thành công nhân Hướng Ninh, phải hoàn thành nhiệm vụ rồi nộp đáp án. Sai là thất bại, đúng mới là thành công, chỉ cần đúng là xong việc.
Chuyện không phức tạp, dễ nắm bắt, nhưng mà...
Quá kỳ lạ, thật sự quá kỳ lạ.
Trần Tử Khinh lẩm bẩm: "Sao lại chọn mình chứ? Mình có điểm gì vượt qua được khảo nghiệm đâu, hình như không có."
Nghĩ mãi không ra.
Trần Tử Khinh đưa tay sờ vào lớp băng trên đầu, tỉnh Hoàng Hoành là tỉnh giả tưởng không tồn tại, năm 1982 ở đây chắc cũng có chút khác biệt so với thế giới của anh, dù anh chưa từng trải qua nên không thể so sánh. Anh nhìn quanh phòng bệnh phong cách kiểu cũ, dù là người hiện đại khó lòng hòa nhập ngay, nhưng vẫn còn đỡ hơn xuyên đến cổ đại hay bối cảnh huyền huyễn nguyên thủy.
Đường là chết, người là sống, binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, cứ tạm bước tiếp đã.
Trần Tử Khinh lấy hết can đảm giao tiếp với hệ thống giám hộ trong lòng: "Hệ thống, xưng hô thế nào?"
Hệ thống: "Số công tác 666."
Con số may mắn này khiến Trần Tử Khinh giật mình: "Vậy tôi nên gọi bạn là..."
Hệ thống: "Lục."
Trần Tử Khinh thuận theo: "Hệ thống Lục, chào bạn."
Không hồi đáp.
Trần Tử Khinh cố gắng nói tiếp: "Hệ thống Lục, bạn là robot à?"
Vẫn im lặng.
Vậy có lẽ không phải robot, mà là người thật.
Trần Tử Khinh từng đọc một bài trên diễn đàn Thiên Nhai, vẫn nhớ đôi chút nội dung, nói về không gian đa chiều, nền văn minh ngoài hành tinh dùng hệ thống giám sát và khai thác sinh vật cấp thấp, thu thập dữ liệu cảm xúc ý thức để lập trình lên robot, tạo ra loài người mới.
Quá tiên tiến, bài viết từng nổi một thời gian.
Nền văn minh của hệ thống và khái niệm tồn tại của kí chủ quá cao siêu, không phải lĩnh vực anh cần quan tâm.
Việc cấp bách bây giờ là hoàn thành nhiệm vụ.
Trần Tử Khinh khát nước, phòng bệnh vắng tanh. Anh không ngồi dậy nổi cũng chẳng đủ sức gọi, đành nằm im chịu trận.
Chịu đến mức ngất đi lúc nào không hay.
...
"Anh? Anh ơi? Anh tỉnh dậy đi."
"Còn thở chứ? Còn thở còn thở, hết hồn!"
"Anh ơiiii!"
Trần Tử Khinh đang mơ thấy hoàn thành nhiệm vụ trở về, tỉnh khỏi trạng thái sống thực vật, vác ba lô du lịch khắp nơi thì bị tiếng xì xầm bên tai kéo về thực tại.
Người đang rúc vào giường bệnh mặc đồng phục công nhân xanh dương, mặt tròn mắt tròn, Mã Cường Cường, tay chân thân tín của nguyên chủ, gan bé hơn cả hạt vừng.
Giọng Trần Tử Khinh khàn đặc: "Cho anh xin ngụm nước."
Mã Cường Cường lập tức cầm chiếc cốc tráng men trên bệ cửa chạy đến tủ cạnh cửa, nhấc bình thủy mở nút gỗ, rót nước sôi vào cốc lắc lắc rồi đổ xuống đất.
"Nước nóng quá làm sao giờ?" Mã Cường Cường sốt ruột cầm cốc đi vòng quanh, "Mở cửa sổ cho gió vào... Không được, chấn thương đầu không được trúng gió. Anh đợi em ra hành lang làm nguội nhé!"
"Anh đợi em nhé!"
Tiếng hét còn vang trong không khí, người đã biến mất.
Trần Tử Khinh ngoái nhìn ánh nắng trên cửa kính, lưỡi liếm vết máu khô trên môi. Anh phải nhanh chóng tìm ra kẻ cắt dây điện để hoàn thành nhiệm vụ.
Tuyệt đối không thể ở đây lâu, vì càng lâu càng khó tránh mấy mục đã đánh dấu.
Hơn nữa về sau khi tình tiết phát triển bổ sung thông tin, biết đâu lại có thêm phần đánh dấu.
Nghĩ vậy, anh vừa uống vài ngụm nước đã đòi xuất viện.
Mã Cường Cường choáng váng: "Anh đùa em à? Anh vừa tỉnh thôi, sao xuất viện được, xuống giường còn chưa nổi."
"Anh xuống được."
Trần Tử Khinh chống tay trên ga giường kẻ ô xanh ngồi dậy, vừa đặt chân xuống đất đã hoa mắt chóng mặt ngã ngửa ra giường, còn nôn thốc nôn tháo.
Dịch nôn loãng lẫn máu chảy từ mặt xuống tai, cảnh tượng kinh hoàng.
Mã Cường Cường lùi mấy bước đụng vào giường bệnh bên cạnh, ngồi phịch xuống đất mắt trợn tròn. Vài giây sau, cậu ta chống tay bò dậy rồi phóng ra cửa.
Hành lang hỗn loạn, y tá nhặt tấm bảng cứng và sổ bệnh án bị cậu ta làm rơi: "Chạy lung tung gì thế?"
"Không ổn rồi! Anh tôi nôn ra máu! Anh ấy sắp chết rồi! Tôi đi gọi giám đốc—"