Nguyên chủ cho rằng một kẻ thô lỗ như Chung Minh không xứng có một cô em gái tốt nghiệp cấp ba, lại còn có bố mẹ là giáo viên nhân dân.
Còn Chung Minh thì nghĩ, em gái gã chỉ hợp với người đơn giản dễ hiểu, tuyệt đối không cho phép nguyên chủ bén mảng đến nhà gã, nghĩ cũng đừng hòng.
Cùng là cán bộ cấp thấp, nơi công cộng họ giữ quan hệ đồng nghiệp bình thường, nhưng riêng tư thì chẳng thèm nói chuyện.
Trần Tử Khinh bị một cơn đau làm gián đoạn suy nghĩ, hai bộ quần áo và tập thơ rơi xuống cạnh gối. Cuốn sổ dày cộp, che mất nửa mắt anh. Anh đưa tay gạt tập thơ sang, ngước mắt nhìn Chung Minh, đôi mắt đỏ hoe nhanh chóng ứa đầy nước.
Chung Minh khựng lại, có chút áy náy tránh ánh mắt của Trần Tử Khinh, nhưng trên mặt không hề có chút hối lỗi nào: "Em gái tôi bảo mang cho cậu đấy."
"Còn có cả cơm trưa nữa."
Gã lấy từ trong túi vải ra một bọc khăn gói kín, nhanh chóng mở ra để lộ hộp cơm nhôm bên trong.
Trần Tử Khinh không suy đoán xem Chung Cô đã đồng ý thế nào để Chung Minh thay cô ấy tới đây. Anh chỉ nghĩ tới bài thơ phải làm trong giờ nghỉ trưa, ánh mắt đờ đẫn nhìn đôi tay đang bận rộn của Chung Minh.
Chung Minh mở nắp hộp nhôm mỏng rồi quăng lên tủ. Trong hộp cơm là cháo trắng trộn rau thái nhỏ, ba quả trứng ốp la và một ít thịt bò.
"Thấy không, đây là cơm đặc biệt em gái tôi xin lão Lý nấu cho cậu đấy."
Giọng điệu nghe như nghiến răng.
Trần Tử Khinh chẳng thiết ăn: "Tôi ăn sau."
"Ăn ngay." Chung Minh cuộn khăn lại bỏ vào túi vải, "Tôi còn phải về ngủ trưa, cậu ăn nhanh lên."
Trần Tử Khinh nói: "Anh đi trước đi."
Chung Minh thô bạo kéo Trần Tử Khinh dậy, ném gối ra sau lưng anh rồi nhét hộp cơm còn nóng vào tay anh: "Em gái tôi bảo phải nhìn cậu ăn hết."
Trần Tử Khinh đảo mắt. Gã khổng lồ này được trưởng ban Lưu trọng dụng chắc chắn phải rất giỏi kỹ thuật, chỉ có điều đầu óc cứng nhắc, ngay thẳng. Không thể chọc gã, một khi bị chọc là gã liều lĩnh ngay.
Vụ ẩu đả trên núi hôm nay bắt nguồn từ việc một công nhân phân xưởng năm nói xấu Chung Cô, chọc giận Chung Minh khiến gã mất kiểm soát.
Xung đột giữa hai người biến thành cuộc ẩu đả giữa hai phân xưởng.
Trần Tử Khinh cầm thìa nhôm lên, dưới sự giục giã của Chung Minh mà ăn. Khi anh gắng nuốt nốt thìa cháo cuối cùng, Chung Minh lập tức thu dọn đồ đạc rồi bỏ đi không ngoái lại.
Ăn hết một hộp thức ăn lớn như vậy, Trần Tử Khinh tưởng mình sẽ nôn hết ra, nhưng kỳ lạ là anh không hề có cảm giác đó.
Có lẽ do có lá chắn tân thủ, triệu chứng đang giảm dần.
Vừa thấy Mã Cường Cường tới, Trần Tử Khinh liền bảo cậu ta cõng mình về xưởng.
"Đừng hét, đừng nói với ai hết." Trần Tử Khinh nói nhanh, "Em cõng anh đến phân xưởng phía Tây, anh viết xong bài thơ là về bệnh viện ngay."
Mã Cường Cường há hốc mồm ngơ ngác: "Còn phải ra ngoài nữa ạ? Bác sĩ không cho viết à?"
Trần Tử Khinh làm ra vẻ huyền bí: "Cần cảm hứng."
Mã Cường Cường dễ bị lừa, cậu ta cởi chiếc mũ công nhân của mình ra, phủi bụi rồi đội lên đầu Trần Tử Khinh: "Vậy anh đội cái này che gió."
Hai người lén lút rời bệnh viện.
Mã Cường Cường nhìn thì nhỏ bé tròn trịa nhưng thể lực lại khá tốt, cõng Trần Tử Khinh suốt quãng đường không nghỉ lấy một lần.
Trần Tử Khinh chẳng thiết ngắm cảnh, tới nơi là lập tức bắt đầu chắp bút.
Mã Cường Cường ngồi xổm cách đó không xa, nghịch mấy con kiến cho đỡ chán.
Xuân quang chính hảo, gió thổi nhè nhẹ, Trần Tử Khinh cắn đầu bút mãi mà chẳng nghĩ ra được gì. Tình yêu thơ ca của nguyên chủ chẳng truyền lại cho anh, làm sao anh biết làm thơ?
Thời gian trôi qua từng giây, Trần Tử Khinh sốt ruột đổ mồ hôi hột, đành lấy một trong số ít bài thơ thuộc lòng của mình chép vào tập, là Tĩnh dạ tứ của Lý Bạch.
Cũng không ai bắt phải sáng tác nguyên bản.
Trần Tử Khinh gấp tập thơ lại, đậy nắp bút rồi móc vào bìa sổ. Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã bị phát hiện, người ta báo ngay cho bảo vệ xưởng.
Văn phòng Giám đốc
Trần Tử Khinh ngồi trên chiếc sofa da đen, đảo mắt quan sát khung cảnh trước mặt: từ công tắc đèn kiểu cũ, bàn ghế, đèn bàn, điện thoại, quả địa cầu, đến những tấm bằng khen "Tập thể tiên tiến", "Tập thể tích cực" của xưởng chế tạo Khải Minh cùng quy trình sản xuất dán trên tường, những tờ báo bị kính bàn ép phẳng phiu, tấm ảnh đen trắng chụp cùng trường cấp ba đặt trên bàn...
Cuối cùng, ánh mắt anh mới dừng lại ở người đàn ông đứng cạnh bàn giấy lật tài liệu, lưng quay vào bức tranh thủy mặc khổ lớn - Tông Lâm Dụ, giám đốc hiện tại của xưởng chế tạo Khải Minh.
Người đàn ông cao lớn, tà áo sơ mi xám nhạt nhét gọn vào thắt lưng quần đen, dây lưng thắt chỉnh tề, ống tay áo cài cúc gọn gàng ở cổ tay, khóe môi hơi mím chặt, toát lên vẻ nghiêm nghị khó gần.
Đôi mắt đen sâu thẳm, hàng mi dài cong vút đủ để gác tăm, sống mũi cao thẳng, đường nét góc cạnh nhưng hài hòa.
Trần Tử Khinh nhìn hộp cơm trên bàn: "Giám đốc chưa ăn cơm ạ?"
"Ừ." Người đàn ông dường như bận rộn từ lúc trở về đến giờ vẫn chưa xong việc, "Tiểu Hướng, tôi nghe trưởng khoa Lý kể về chuyện cậu cứu người, xưởng sẽ tổ chức đại hội khen thưởng. Giờ cậu nói cho tôi biết..."
Hắn đặt tập tài liệu sang một bên, "Tại sao không ở bệnh viện?"
Trần Tử Khinh nuốt nước bọt, tiếng hét bên cạnh khiến anh giật mình.
"Anh em về xưởng để làm thơ!"
Trần Tử Khinh lặng lẽ đưa tay che mặt. Thôi im đi...
Người đàn ông nhìn anh: "Làm thơ?"
Trần Tử Khinh bỏ tay xuống, ngồi ngay ngắn: "Vâng, thưa giám đốc."
Người đàn ông kéo ghế ra, tháo đồng hồ đeo tay rồi ngồi xuống: "Nhưng không cần phải về tận xưởng."
Trong tầm nhìn ngoại vi của Trần Tử Khinh, Mã Cường Cường bật dậy như lò xo, ưỡn ngực hùng hồn: "Thưa giám đốc! Làm thơ cần cảm hứng ạ! Phân xưởng phía Tây chính là vũ đài sáng tác của anh em!"
"Anh em có trái tim ướt đẫm mưa hoa! Anh em là thi sĩ!"
Trần Tử Khinh hai tay co quắp nắm chặt ống quần, cảm giác xấu hổ bất ngờ ập đến khiến anh chỉ muốn độn thổ.
"Đinh linh linh"
Chuông điện thoại reo, người đàn ông dưới ánh mắt liếc nhìn trộm của Trần Tử Khinh nhấc ống nghe lên. Hắn dựa lưng vào ghế, trao đổi với lãnh đạo đầu dây bên kia về chuyến thu mua sáng nay. Khi đặt ống nghe xuống, phát hiện Trần Tử Khinh vẫn đang nhìn trộm chiếc điện thoại như lần đầu thấy.
Người đàn ông gõ hai cái lên mặt bàn, khi Trần Tử Khinh đưa mắt nhìn lại, hắn nói: "Ham học hỏi là tốt, làm thơ có thể bồi dưỡng tâm hồn, đáng khen ngợi. Nhưng..." giọng đột ngột nghiêm khắc, "Bất cứ lúc nào cũng phải phân biệt rõ cái gì quan trọng, cái gì không."
Thái độ Trần Tử Khinh đứng đắn nhận lỗi: "Giám đốc nói phải."
Người đàn ông hỏi: "Việc cậu rời bệnh viện có xin ý kiến nhân viên y tế không?"
Trần Tử Khinh lắc đầu.
Người đàn ông nhíu mày: "Tôi thấy sắc mặt cậu không tốt, sẽ không làm công tác tư tưởng nữa. Mấy công nhân phân xưởng cậu đến nói với tôi cậu bị thương rất nặng, phải nằm viện ba tháng."
Trần Tử Khinh vội nói: "Không cần lâu thế đâu, tôi thấy ổn rồi mới dám ra ngoài."
"Tôi tạm thời phê duyệt cho cậu, cụ thể tùy tình hình hồi phục và ý kiến bác sĩ." Người đàn ông rút một tờ giấy xin nghỉ từ chồng hồ sơ, cúi đầu xoay nắp bút viết hai chữ "Phê chuẩn", xuống dòng ghi thêm vài chữ rồi đóng dấu đỏ, "Cậu ở đây, không cần người mang giấy nghỉ nữa, cầm lấy."
"Cảm ơn giám đốc." Trần Tử Khinh nhận tờ giấy, liếc nhìn nét chữ gọn gàng rõ ràng, "Vậy tôi nhờ đồng chí Mã đưa về bệnh viện, không làm phiền giám đốc nữa."
"Ừ." Người đàn ông tiễn họ ra cửa.
Trần Tử Khinh đi phía sau, Mã Cường Cường kéo áo anh thì thầm bên tai: "Anh ơi, không phải giám đốc."
Không phải? Dưới sự nhắc nhở của Mã Cường Cường, Trần Tử Khinh chợt nhớ ra, giám đốc Tông Lâm Dụ có một người em trai sinh đôi tên Tông Hoài Đường, làm kỹ thuật viên trong xưởng. Hai người giống nhau như hai giọt nước.
Điểm khác biệt là chân trái của Tông Hoài Đường hơi khập khiễng.
Không ai biết vì sao, từ ngày vào xưởng đã thế, chưa từng ai hỏi ra nguyên do.
Tông Hoài Đường thường giả làm anh trai để trêu chọc mọi người.
Trần Tử Khinh nhìn chăm chú vào chân trái của người đàn ông đang quay lưng, mỗi lần nhấc lên hạ xuống đều có chút không tự nhiên, nếu không để ý kỹ sẽ không phát hiện ra. Anh đi vòng ra phía trước, bất đắc dĩ đổi cách xưng hô.
"Kỹ thuật Tông."
Nếp nhăn giữa lông mày người đàn ông lập tức giãn ra, đôi môi vốn mím chặt nở nụ cười như cá voi từ đáy biển vọt lên đớp ánh mặt trời, lại như báo hoa thoát xích đuổi theo làn gió trong rừng, ngập tràn phóng khoáng và rực rỡ.
"Sao thế này, tổ trưởng Hướng vốn khôn khéo sắc sảo mà cần người nhắc nhở sao?" Tông Hoài Đường ngạc nhiên, "Bị đập vào đầu nên ngu thật rồi ư? Thế này còn làm thơ, cầm nổi bút không đấy?"
Trần Tử Khinh méo miệng, đưa tờ giấy nghỉ phép ra: "Anh viết cái này, vô dụng."
"Chữ giống hệt nhau mà. Đợi anh tôi về, bảo anh ấy viết lại cho là được." Tông Hoài Đường vô tư xé tờ giấy, nghiêng người nhường lối cho họ đi.
Mã Cường Cường định cõng Trần Tử Khinh, nhưng anh thì thầm: "Ra ngoài rồi hãy cõng."
Văn phòng anh trai Tông Hoài Đường là dạng phòng kép, bàn làm việc ở phía trong. Khi đi qua phòng họp phía ngoài, miệng Mã Cường Cường lẩm bẩm, tay gãi ngứa sau lưng, không may đánh trúng Trần Tử Khinh một cú.
Trần Tử Khinh ngã về phía trước, Tông Hoài Đường đưa tay ra định đỡ, theo đường bay dự đoán là sẽ chạm vào sau eo của anh.
Một cảnh tượng sến rện đến mức chó cũng chê sắp diễn ra.
Không có cảnh quay chậm lãng mạn, Trần Tử Khinh chỉ kịp mặt xám ngoét nhắm tịt mắt lại, không làm được gì khác.
Tông Hoài Đường theo phản xạ ôm lấy anh.
Ngay khoảnh khắc đó, Tông Hoài Đường đã nhận ra toàn thân anh cứng đờ, từ đầu đến chân đều toát lên sự từ chối, liền buông tay ra.
Chợt nhớ vết thương sau đầu anh, lại hào phóng dang tay ra đỡ lần nữa.
Trần Tử Khinh: "..."
Cái tên Tông Hoài Đường này đang diễn trò gì vậy? Lại còn "mai khai nhị độ"(*) nữa?
(*) Chỉ việc gì đó tốt đẹp xảy ra hai lần liên tiếp, như hoa mai nở hai đợt trong năm, ở đây có thể là ý mỉa mai Tông Hoài Đường lặp lại hành động ôm ấp hai lần liên tiếp