Mã Cường Cường cũng giống như nhiều người trong xưởng, xem giám đốc như trời, cho rằng hắn có thể làm mọi thứ, có chuyện gì là lại tìm giám đốc.
Tuy nhiên, giám đốc đã dẫn phòng vật tư đi thu mua nguyên liệu ở nơi khác, không có ở xưởng, Mã Cường Cường chạy đến mà không gặp được, chỉ kéo theo mấy công nhân ở phân xưởng một.
Những người gây chuyện trên đường đi tảo mộ vẫn bị giữ lại ở văn phòng công đoàn viết kiểm điểm, lúc này số người được tự do hoạt động trong sân không nhiều, chỉ vài người, họ mặt mày đau buồn dắt xe đạp ra.
Một giọng nữ vang lên từ dưới bóng cây phía sau: "Cường Cường, mấy người vội đi đâu thế?"
Mã Cường Cường ngoảnh lại nhìn, miệng méo xệch khóc toáng lên: "Đồng chí Chung, anh em... muốn gặp anh ấy lần cuối chắc phải nhanh... phải nhanh..."
Chung Cô giật mình: "Tôi đi cùng nữa!"
Trên đường vội vã đến bệnh viện, cô vừa xì mũi vừa bước vào phòng bệnh, tiếng khóc nghẹn lại nơi cổ họng, bị kìm lại đột ngột.
Người mà Mã Cường Cường nói là "sắp không xong" hiện đang nằm sấp để y tá lau vết máu trên gáy.
Tờ giấy vệ sinh trong tay cô vẫn đang bịt mũi.
Mã Cường Cường nhón chân thò đầu từ phía sau, trợn mắt: "Anh lại ổn rồi à?"
"Nói gì mà nói." Chung Cô vụt vào tay cậu ta, "Hướng Ninh vẫn ổn mà."
Trần Tử Khinh nghe tiếng liền nhìn ra cửa, mấy công nhân đang chen chúc ở đó, người đứng đầu là một phụ nữ cao ít nhất 1m75, khuôn mặt vuông dài, hai bím tóc đen dày buông trước ngực, mặc áo sơ mi hoa văn nhỏ khoác thêm áo công nhân, đeo một chiếc túi. Cô là hoa khôi của phân xưởng năm, bạn mà nguyên chủ kết giao ở công đoàn, gia cảnh khá giả.
Anh rút tay từ dưới gối ra, vẫy cô vài cái.
Chung Cô thay đổi sắc mặt từ đau buồn, nhét giấy vệ sinh vào túi rồi nhanh chóng bước vào phòng bệnh, thoăn thoắt đặt túi lên tủ sắt hoen gỉ cạnh giường, nói với y tá: "Đồng chí cứ đi làm việc đi, để tôi lo."
Y tá đưa khăn cho cô, dặn dò vài câu rồi đi ra.
Mấy người ở cửa lần lượt vào hỏi thăm.
"Tổ trưởng, sức khỏe thế nào rồi?"
"Tiểu Mã nói anh... làm chúng tôi hoảng hết cả lên, tưởng anh đã..."
Người công nhân đó túm lấy Mã Cường Cường: "Tiểu Mã, cậu nói đi! Xem cậu gây ra chuyện gì kìa, toàn nói điều không may mắn!"
Mã Cường Cường vốn đang choáng váng, nghe vậy lập tức cảm thấy tội lỗi, cậu ta tự tát vào miệng mấy cái, rồi nhìn người trên giường bệnh một cách e dè: "Anh... anh đừng giận em."
Trần Tử Khinh mỉm cười: "Ừ, không giận."
Mã Cường Cường ngây người, sao cảm giác anh trai mình khác lạ thế?
Trần Tử Khinh thầm giật mình. Mình lộ rồi sao? Nhanh thế ư?
Không sao, không sợ. Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nội dung ghi chú không có chi tiết này, lộ cũng chẳng sao.
Những người khác không để ý đến sự khác lạ nhỏ đó, họ đang bàn luận về tình trạng vết thương của tổ trưởng.
Trần Tử Khinh xoay cổ từ bên này sang bên kia: "Tôi không sao, đỡ hơn rồi."
Mọi người có mặt đều không tin.
"Sao mà không sao được, bác tôi bị vỡ đầu cũng nôn mửa, còn co giật, nói nhảm, gọi không tỉnh, bác gái tôi sợ xanh cả mặt."
"Vậy là não bị tổn thương rồi, sau đó thì sao, bác anh khỏi chưa?"
"Vốn đã khỏi rồi, sau đó... đi rồi."
Phòng bệnh chợt yên lặng một lúc. Vẻ mặt Chung Cô nghiêm trọng, hỏi: "Hướng Ninh, anh đếm được có bao nhiêu người ở đây chứ? Còn nhớ mọi người là công nhân xưởng nào không?"
Trần Tử Khinh trấn an: "Anh còn nói chuyện được với mọi người, chứng tỏ đầu óc vẫn ổn."
Chung Cô bỏ chiếc khăn bẩn vào chậu sành màu vàng rửa sạch, vắt khô rồi treo lên mép chậu: "Bị thương ở đầu thì phải nằm yên, không được cử động."
Mọi người đồng thanh: "Phải nằm yên thật."
"Với vết thương của tổ trưởng, ít nhất phải nằm ba tháng."
"Ba tháng sau còn phải xem tình hình."
"..."
"Xưởng đã có thông báo gì chưa, sắp xếp ra sao?"
"Không biết nữa, đợi giám đốc về tôi sẽ đi hỏi."
"Chắc chắn phải có sắp xếp, nếu giám đốc không duyệt, tôi sẽ đi tìm."
"Tôi cũng đi."
"Tính luôn tôi nữa!"
Mấy thanh niên hùng hồn tuyên bố, ai nấy đều tỏ ra rất có khí thế, phòng bệnh trở nên ồn ào náo nhiệt.
Chung Cô nhíu đôi lông mày rậm: "Được rồi được rồi, Hướng Ninh cần yên tĩnh dưỡng sức, mấy cậu về đi."
Có người trêu ghẹo: "Ôi giời, đồng chí Chung, cô ăn chung nồi cơm của tổ trưởng nhà tôi à? Sao đã có thể thay anh ấy quyết định rồi?"
"Chưa từng hát 'Bạn trẻ hôm nay cùng nhau gặp mặt' à? Không biết thế nào là bạn bè sao?" Chung Cô giơ tay lên vẫy một cái trong không khí, "Đầu óc trong sáng chút đi, còn dám nói bậy, tin tôi tát một cái làm cậu rơi răng khắp sàn không?"
"Đi đi đi." Cô đuổi mọi người ra khỏi phòng bệnh. Ngoài hành lang, họ bàn bạc rồi quyết định đã đến rồi thì lên tầng ba thăm đồng chí Thang.
Chung Cô khép cửa phòng bệnh, quay lại giường hạ giọng: "Hướng Ninh, vết thương của anh do đâu mà ra, ai hại anh vậy?"
Trần Tử Khinh ậm ừ: "Anh tự ngã thôi."
Chung Cô - người vốn đã quyết tâm dù mất việc cũng phải báo thù cho anh: "... Ngã mà cũng có thể vỡ đầu à?"
Trần Tử Khinh thở dài não nề: "Xui thôi, đập vào đá rồi."
Chung Cô thầm thì kinh hãi: "Vậy mạng sống này coi như là vớt được."
Trần Tử Khinh "khụ" một tiếng.
Chung Cô vội đi kiểm tra xem cửa sổ đã đóng chưa, cô liếc nhìn hai bình oxy đặt ở cuối giường: "Người ta còn chuẩn bị cả cái này cho anh nữa."
"Không dùng tới, anh tỉnh nhanh, bác sĩ thấy anh hồi phục ý thức là đi rồi." Trần Tử Khinh nói.
"Phúc lớn mạng lớn cũng chịu không nổi anh hành hạ nữa đâu, anh đừng có manh động nữa, phải yên tâm dưỡng thương." Chung Cô đưa chậu sành cho Mã Cường Cường, bảo cậu ta đổ nước bẩn đi. Cô sang giường bệnh đối diện ngồi xuống, hỏi thăm tình hình sức khỏe của Trần Tử Khinh, hai người trò chuyện một lúc.
Trần Tử Khinh nằm mỏi muốn ngồi dậy, nhưng sợ người phụ nữ này không cho, liền giục cô đi: "Bác sĩ nói anh không nguy hiểm tính mạng nữa rồi, em và Tiểu Mã về xưởng đi, sắp đến giờ phát cơm rồi."
"Em còn tâm trạng nào mà ăn cơm nữa." Chung Cô nói, "Một bữa không ăn cũng chết đói đâu."
Trần Tử Khinh nghiêm túc nói: "Đồng chí Chung Cô, người là sắt cơm là thép, ba bữa một ngày là việc lớn, sao có thể không tích cực như vậy được."
Trên mặt Chung Cô nổi lên hai mảng đỏ: "Em về ngay đây." Cô vỗ vỗ quần đứng dậy, "Có gì cần em mang đến cho anh không?"
Trần Tử Khinh vừa định lắc đầu liền nghe cô hỏi: "Tập thơ?"
Anh giật mình, hỏng rồi, mỗi ngày giờ nghỉ trưa nguyên chủ đều phải đến địa điểm quy định làm thơ.
Chung Cô thấy sắc mặt anh đột nhiên tái mét, hoảng hốt bước một bước dài chồm tới trước giường: "Hướng Ninh, anh sao vậy, em đi gọi bác sĩ ngay!"
"Không cần gọi, anh chỉ hơi đau đầu chút thôi." Trần Tử Khinh nắm lấy cánh tay cô, "Anh ngủ một lát."
Chung Cô như một bà mẹ già vén chăn cho anh: "Ngủ đi ngủ đi, ngủ được nhiều sẽ mau khỏe."
Trần Tử Khinh nhắm mắt, hàng mi rung rung phơi bày nội tâm hỗn loạn, anh chỉ có bốn lần cảnh cáo, mới vào thế giới này ngày đầu tiên đã phải dùng một lần rồi sao? Tốt nhất là không.
Giờ nghỉ trưa trong xưởng là từ 11 giờ rưỡi đến 1 giờ rưỡi, anh vẫn còn thời gian.
Trần Tử Khinh tìm đến hệ thống giám hộ của mình cầu cứu: "Hệ thống Lục, tôi có năng lực đặc biệt gì không, hay loại thuốc nào có thể khiến vết thương mau lành? Tạm thời khóa cảm giác đau cũng được."
Hệ thống: "Bản thân kí chủ không được tăng trợ kỹ năng, đạo cụ cần dùng điểm tích lũy để mua."
Trần Tử Khinh vội nói: "Vậy tôi mua."
Ngay lập tức tài khoản của anh hiện ra, anh mới phát hiện trước dãy số 0 dài dằng dặc kia rốt cuộc có một dấu trừ.
Trần Tử Khinh từ vui sang buồn, đột nhiên phát hiện ra một lỗi bị bỏ sót: "Không đúng, tôi là người mới, tại sao lại có một lần đăng nhập thất bại, còn nợ tới 100.000 điểm tích lũy?"
Hệ thống: "Thế giới này và thế giới khác có tổng giá trị cấu trúc cực kỳ tương đồng, thiết bị nhầm lẫn đưa cậu sang thế giới khác dẫn đến đăng nhập thất bại, 15 phút sau mới thu hồi về trung tâm truyền tống, truyền tống lại đến đây."
Trần Tử Khinh nửa hiểu nửa không: "Mới 15 phút, vậy thì làm được gì chứ."
Hệ thống: "Dòng thời gian khác biệt, một phút trên thiết bị tương đương một năm ở thế giới nhiệm vụ."
Trần Tử Khinh cảm thấy khó tin: "Tại sao tôi không nhớ gì hết?"
Hệ thống: "Đã xóa dữ liệu lỗi không cần thiết."
Trần Tử Khinh: "Vậy điểm tích lũy của tôi..."
Hệ thống: "Công ty chúng tôi đã họp bàn về sự cố truyền tống, để thể hiện thành ý, hệ thống chính đã tự tay bồi thường cho bạn một triệu điểm tích lũy, đồng thời xóa khoản nợ 100.000 điểm. Bạn đã sử dụng hết toàn bộ."
Trần Tử Khinh đầu óc ong ong. Thế à? Vậy mình đã làm gì? Cứu thế giới chăng?...
Thôi, đã bị xóa sạch rồi, nghĩ cũng chẳng ra.
Anh hỏi vấn đề cấp bách nhất hiện tại: "Lần này tôi có thể tạm ứng thêm điểm được không?"
Hệ thống: "Không thể."
Trần Tử Khinh thất vọng, mở mắt thấy Mã Cường Cường đang chổng mông dọn dẹp cuối giường, Chung Cô không có trong phòng.
"Tiểu Mã, Chung Cô đâu?"
Mã Cường Cường vừa làm vừa đáp: "Đồng chí Chung về xưởng trước rồi, nói là sẽ lên ký túc xá lấy tập thơ và quần áo thay cho anh. Em bảo em lấy nhưng chị ấy không chịu."
Trần Tử Khinh tính toán điều gì đó: "Kệ cô ấy vậy. Giờ nghỉ trưa em qua đây một chuyến, mang theo tập thơ và bút anh để trong ngăn kéo thứ hai."
Mã Cường Cường: "Dạ!"
...
Người đến bệnh viện mang đồ cho Trần Tử Khinh không phải Chung Cô, mà là một đồng chí nam, là một gã đô con, ngực nở nang căng phồng dưới lớp áo ba lỗ trắng.
Trần Tử Khinh xác nhận thân phận người này qua ký ức nguyên chủ.
Chung Minh, học trò đầu tiên của trưởng ban Lưu, tổ trưởng tổ khác ở phân xưởng một, cũng là anh trai Chung Cô. Gã ở chung phòng ký túc xá cùng nguyên chủ, quan hệ vốn tạm được nhưng giờ rất căng thẳng.
Chuyện bắt đầu từ khi nguyên chủ vào công đoàn, thường xuyên qua lại với Chung Cô.
Thanh niên nam nữ đi lại với nhau khó tránh khỏi dị nghị. Lời đồn đến tai Chung Minh, gã tìm nguyên chủ nói chuyện, hy vọng nguyên chủ tránh xa em gái mình, đừng mơ làm em rể.
Nguyên chủ lấy nhân cách cam đoan không có tình cảm nam nữ, chỉ là đồng nghiệp tâm đầu ý hợp, nhưng lại không chủ động giữ khoảng cách với Chung Cô, mọi thứ vẫn như cũ.
Chung Minh cảm thấy bị lừa, tức giận nói thẳng: "Cậu còn không cao bằng em gái tôi, đừng có mơ mộng hão huyền gì!"
Nguyên chủ cười giải thích: "Thầy Chung không biết rồi, đàn ông không lộ chiều cao như phụ nữ đâu."
"Tôi vẫn cao hơn đồng chí Chung vài phân. Nếu anh không tin, tôi sẵn sàng đứng cạnh so chiều cao."
Cuộc nói chuyện kết thúc không vui.