Bạch Du chạy ra ngoài, Lâu ma ma vẫn còn tận tụy đợi ở cửa.

Bạch Du nhận lấy chiếc đèn lồng trong tay Lâu ma ma.

Ban ngày ngủ nhiều, lại quậy Tạ Ngọc Cung một trận, bây giờ nàng càng thêm tỉnh táo, định đi dạo một vòng.

Tuy sau khi đêm xuống, toàn bộ phủ cửu hoàng tử, ngoại trừ chủ viện của nàng và căn phòng của Tạ Ngọc Cung ra thì những nơi khác đều tối om, không hề thắp đèn.

Nhưng Bạch Du vẫn có thể mượn ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn lồng trong tay, nhìn ra phủ đệ nàng đang ở thật chất không phải cung điện nguy nga tráng lệ gì.

Tuy viện rộng rãi, nhưng ngói đã cũ, giữa mùa hè mà trong sân lại chẳng có nhiều hoa cỏ, núi giả trơ trọi, nước trong hồ cũng đã cạn khô.

Bạch Du đi theo Lâu ma ma ra khỏi thiên viện, đi dọc theo hành lang một vòng, khẽ bĩu môi.

Ngoại trừ viện của hai người, những nơi khác càng hoang vu, tiêu điều xơ xác hơn.

Đi xa một chút, nơi này trông như ngôi nhà hoang không người ở.

Cách đây không lâu, Tạ Ngọc Cung vừa bị tam hoàng tử, cũng chính là thái tử đương triều Tạ Ngọc Sơn vạch trần hành vi tàn ác, vì muốn lật lại án oan cho mẫu phi mà không màng tính mạng của người vô tội, thực hiện tư hình. 

Chuyện này đã chọc giận hoàng đế, trong cơn thịnh nộ… Hoàng đế đã trục xuất cửu hoàng tử Tạ Ngọc Cung còn chưa được sắc phong ra khỏi hoàng cung, ban cho căn nhà đổ nát này để chàng sám hối.

Ngay cả Công bộ thượng thư âm thầm tráo đổi hôn ước, hoàng đế cũng làm ngơ.

Mãi đến khi Tạ Ngọc Cung vô cớ trúng độc bị hủy dung, lại còn ngã ngựa thành “kẻ ngốc” trong buổi săn bắn mùa thu, cơn giận của hoàng đế mới nguôi ngoai phần nào, phái người đưa rất nhiều đồ tốt đến cho Tạ Ngọc Cung.

Bây giờ những đồ tốt đó đều ở trong viện của nàng - cửu hoàng tử phi, chất đầy cả phòng, biến nó trở nên cực kỳ xa hoa.

Tình cảm phụ tử nhà đế vương, chẳng qua cũng chỉ có vậy.

Hơn nữa, dựa theo cốt truyện của thế giới này, thứ hoàng đế có nhiều nhất, không thiếu nhất, chính là nhi tử.

Trừ những người chết yểu, tính sơ sơ cũng còn mười mấy người.

Chậc, náo nhiệt hơn cả cửu tử đoạt đích thời Càn Long.

Đó là chưa kể đến mấy vị phi tần đang mang thai… Vị lão hoàng đế này cũng ghê gớm thật.

Bạch Du vừa đi dạo vừa suy tính xem tiếp theo nên làm gì.

Hành động của Tạ Ngọc Cung hôm nay, tuy hơi nằm ngoài dự đoán của Bạch Du, nhưng cũng là theo chiều hướng “tốt” mà Bạch Du chẳng ngờ tới.

Vài câu nói thật giả khó phân đã có thể khiến chàng dao động đến mức không chỉ tha cho nàng một mạng, mà còn diễn màn kịch “người gỗ” với nàng suốt hai canh giờ. 

Bạch Du vừa xách đèn vừa nâng váy, mỉm cười lắc đầu.

Như đang tự nói với chính mình: “Thiếu thốn tình cảm đến mức này à…”

Theo như cốt truyện của những kiếp trước, nàng biết vì chút lòng tốt nhỏ nhoi của nữ chính năm xưa, mà tới tận lúc cuối cùng Tạ Ngọc Lâu mới giết nữ chính Bạch Giác.

Thậm chí có tận hai thế giới, nam chính Tạ Ngọc Sơn chết, Bạch Giác sợ hãi thủ đoạn tàn độc của Tạ Ngọc Cung mới chọn cách tự sát.

Nói cách khác, Tạ Ngọc Cung là người cực kỳ coi trọng tình cảm và lòng tốt.

Cũng đúng.

Đây là kiểu người từ nhỏ đã bị bắt nạt điển hình, luôn khao khát tình cảm, bất kể là loại tình cảm nào.

Hơn nữa, trong nguyên tác cũng như các kiếp trước, lúc Tạ Ngọc Sơn thất bại, không còn sức bảo vệ Bạch Giác, cũng chẳng có tình tiết Tạ Ngọc Cung dùng thủ đoạn mạnh mẽ cướp đoạt nữ chính.

Trong cốt truyện, mãi đến cuối cùng, Tạ Ngọc Cung cũng chưa từng dùng lời nói hay dục vọng để làm nhục Bạch Giác, người đã từng cho chàng chút lòng tốt ít ỏi.

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến mấy người xuyên không trước không nghĩ đến việc đi theo con đường lừa gạt tình cảm của chàng.

Dù sao Tạ Ngọc Cung cũng là một kẻ cô độc, lại còn có vẻ “yêu say đắm” nữ chính.

Rửa sạch những hành vi xấu xa của nguyên chủ trong ba tháng qua không hề dễ, nhưng Bạch Du đoán chắc lý do chủ yếu khiến họ không chọn con đường này là vì Tạ Ngọc Cung giả điên giả dại quá giỏi, thật sự rất khó động lòng.

Haiz, bị hủy dung đến mức vừa xấu vừa đáng sợ.

Tố chất tâm lý vững vàng như bộ đội đặc chủng, ngay cả bác sĩ tâm lý cũng chỉ có thể vòng vo tam quốc, Bạch Du cũng chẳng thể “hạ môi” được.

Bạch Du nhớ đến khuôn mặt của Tạ Ngọc Cung, bèn nhăn mũi.

Tuy con đường nàng chọn hiệu quả vượt trội, nhưng cũng thử thách khả năng diễn xuất thật.  

Phải diễn cảnh thâm tình với một người như vậy…

Ngón tay đang xoa vạt áo của Bạch Du chợt buông xuống.

“Trở về thôi tiểu thư, gió đêm hơi lạnh, e rằng ngày mai trời sẽ mưa.” Lâu ma ma đi bên cạnh Bạch Du.

Nếu chỉ nhìn vóc dáng, quả thật bà ấy trông như một Titan đang bảo vệ gà con.

Đỉnh đầu Bạch Du chạm đến vai Lâu ma ma, nàng quay đầu ngước nhìn bà ấy, mỉm cười gật đầu: “Đi thôi.”

Bạch Du trở về lại được hầu hạ ngâm chân, lăn lộn trên giường một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Ngủ một giấc ngon lành.

Sáng sớm bị gọi dậy, nàng cũng tỉnh táo sảng khoái, không hề có chút khó chịu nào.

Bạch Du ăn ngon ngủ ngon, lại còn được uống thuốc bổ ngâm chân, sáng sớm tuy trời còn mờ tối, nhưng vì khí huyết đầy đủ nên mặt nàng ửng hồng, tâm trạng cực tốt.

Ngược lại, vì cuộc “đột kích ban đêm” của Bạch Du, Tạ Ngọc Cung trằn trọc cả đêm, sắc mặt tái nhợt, cả người tỏa ra khí tức thô bạo.

Khi chàng cúi đầu, ngồi ngay ngắn trên giường đã có thể lờ mờ thấy được hình bóng của “Bạo quân Kỳ Lân” trong tương lai.

Chỉ là suốt cả đêm, trong đầu vị “bạo quân” này chỉ toàn là hình bóng nữ nhân kia.

Chàng tỉ mỉ phân tích từng chút một, liên tục bác bỏ và chứng minh những lời nữ nhân đó nói là giả.

Còn bóp đầu ngón tay bị nàng hôn đến tím tái.

Tạ Ngọc Cung tuyệt đối không phải kẻ ngốc, nếu chàng ngốc thì sẽ chẳng đấu thắng hào quang nhân vật chính, khiến thế giới sụp đổ mấy lần.

Tuy nhiên, dù chàng có hiểu lòng người hiểm ác đến đâu, biết cách ứng phó với mấy cuộc tranh giành quyền lực ra sao, âm thầm chiếm thế thượng phong như nào.

Thì chàng vẫn là một hoàng tử từ nhỏ đã bị khinh rẻ, chưa từng có ai tốn nhiều công sức như vậy để lừa gạt tình cảm của chàng.

Chàng lớn tới chừng này, lúc chưa bị hủy dung cũng được xem là dung mạo tuấn tú, vậy mà ngay cả cung nữ cũng tránh chàng, không ai dám leo lên giường chàng.

Nô tỳ, thái giám từng chứng kiến chàng bị người ta tùy ý làm nhục, coi như súc vật, cũng sợ mình dính dáng đến một hoàng tử như vậy, chưa được hưởng vinh hoa phú quý đã mất mạng.

Hành động của Bạch Du, đột nhiên trở nên cực kỳ lạ lùng khiến Tạ Ngọc Cung vừa bối rối vừa bất lực.

Sao lại không khiến chàng trằn trọc, ngày đêm suy nghĩ được chứ?

Hơn nữa, Tạ Ngọc Cung không chỉ nghĩ, chàng đã cho người điều tra kỹ lưỡng, nữ nhân này tuyệt đối không thể biết bát thuốc hôm đó đã bị chàng đổi.

Càng không thể biết chàng giả điên.

Loại bỏ tất cả những điều không thể, điều còn lại chỉ có thể là sự thật.

Nàng cố ý tìm chết, chỉ để dùng tính mạng khiến hoàng thượng cảm động trước tình cảnh của chàng, đồng thời kiềm chế mấy hoàng tử khác, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn khiến họ không thể, cũng không dám ra tay với chàng.

Điều tuyệt diệu nhất trong kế liên hoàn này, Tạ Ngọc Cung cũng đã điều tra rõ ràng, nữ nhi của Công bộ thượng thư - Bạch Giác, quả thực có tư tình với thái tử.

Tuy không tự định chung thân, nhưng cũng xem như tình cảm mới chớm nở, đang rất nồng nhiệt.

Vị cửu hoàng tử phi của chàng, với thân phận thứ nữ xuất giá gả cho chàng trở thành cửu hoàng tử phi, nếu nàng chết đúng như kế hoạch thì…

Đối với kế hoạch của chàng, chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.


Nàng “hại hoàng tử, gậy ông đập lưng ông”, cả nhà Công bộ thượng thư chắc chắn sẽ bị tru di tam tộc.


Tam hoàng huynh tốt của chàng, thái tử điện hạ, luôn đạo mạo cao ngạo, tự xưng là quân tử, tuyệt đối không thể làm ngơ trước người hắn thương. 


Một khi thái tử ra tay cứu giúp, lại còn cứu Bạch Giác, người từng có hôn ước với chàng, thì sẽ giống như nàng đã nói, thái tử chẳng thể rửa sạch được sự thật rằng đã cấu kết với các hoàng tử khác hãm hại chàng.


Hơn nữa lại còn là chuyện tầm thường như “vì tranh giành nữ nhân mà hãm hại huynh đệ”, đây là điều hoàng đế không thể dung thứ nhất.


Năm xưa, mẫu phi của Tạ Ngọc Cung chết oan vì có tư tình với lão vương gia Đông Lương bị hoàng đế đày ra biên ải.


Đúng là một kế sách tuyệt diệu, một mũi tên trúng hai đích. 


Đêm qua Tạ Ngọc Cung còn sai người đi tìm bằng chứng mà nàng nói, về việc nàng qua lại với các hoàng tử khác.

( app TYT - tytnovel )
Quả nhiên được đặt trong tủ đầu giường của nàng, một khi nàng chết, người của hoàng đế sẽ nhanh chóng tìm thấy.


Tạ Ngọc Cung ngồi đó cau mày, nghĩ thế nào cũng không hiểu, rốt cuộc tại sao nàng lại làm vậy. 


Ngoài cái lý do mỗi lần nghĩ tới đã khiến Tạ Ngọc Cung sởn gai ốc ra, chàng thực sự không tìm được nguyên nhân nào khác. 


Thậm chí Tạ Ngọc Cung còn phái người xác minh, đúng là ba năm trước nàng đã đính hôn với cháu trai nhà thê tử của Công bộ thượng thư, cũng từng ầm ĩ đòi từ hôn. 


Nhưng ở yến tiệc ba năm trước ấy, chuyện chàng mười sáu tuổi là thật… Nhưng vì bị ngược đãi quanh năm, lại cố ý che giấu nên thân hình nhỏ bé, gần như chẳng khác gì mười hai, mười ba tuổi.


Bằng không cũng không bị thập nhị hoàng đệ tùy tiện sai hai thái giám đè chàng xuống cưỡi như cưỡi chó.


Nếu nàng nói thật, nếu năm đó nàng đã gặp chàng ở buổi yến tiệc ấy, cuối cùng kiên quyết từ hôn… chẳng lẽ nàng có sở thích khác người?


Tạ Ngọc Cung cau mày thật chặt.


Đang lúc Tạ Ngọc Cung đấu tranh tư tưởng kịch liệt thì đột nhiên có tử sĩ đáp xuống bẩm báo: “Chủ nhân, ma ma ở chủ viện dẫn người mang đồ đến.”


“Gì?” Tạ Ngọc Cung ngẩng đầu, tử sĩ đã bay lên xà nhà.


Cửa phòng bị đẩy ra, Tạ Ngọc Cung cũng nằm lại giường, giả vờ ngủ.


Lâu ma ma phụng mệnh mà đến, vừa vào cửa đã sai bảo các tỳ nữ: “Mau hầu hạ cửu điện hạ rửa mặt thay y phục, lát nữa không kịp đâu.”


Các tỳ nữ nối đuôi nhau bước vào, vừa đến bên cạnh Tạ Ngọc Cung đã trực tiếp lật chăn lên.


Tạ Ngọc Cung buộc phải bắt đầu giả điên giả dại kêu la loạn xạ, nhưng chẳng mấy chốc đã bị mấy tỳ nữ quen tay rót thuốc đè lại.


Đào Hoa bưng một bộ mãng bào* đi vào, nhìn thấy Lâu ma ma, bèn tiến lại gần hỏi: “Lâu ma ma, người có biết hai ngày nay tiểu thư làm sao không? Sao… sao hôm nay về nhà thăm phụ mẫu lại muốn dẫn theo cửu hoàng tử?”

*Lễ phục của hoàng tử, hoàng thân, quan viên.

Lâu ma ma nhìn Đào Hoa, Đào Hoa vẫn mang vẻ mặt uất ức.

Tiểu thư vẫn chẳng để ý đến nàng ta, đây là chuyện chưa từng xảy ra.

Lâu ma ma lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Chúng ta là người hầu của tiểu thư, người hầu chỉ làm việc người hầu nên làm, đừng vượt quá giới hạn.”

“Tiểu thư sẽ không thích.”

Đào Hoa cắn chặt môi, nước mắt lại trào ra.

Không hỏi gì nữa, cúi đầu ôm mãng bào đi mặc cho cửu hoàng tử.

Mà Tạ Ngọc Cung nghe thấy cuộc đối thoại giữa nàng ta và Lâu ma ma đã kinh ngạc đến mức quên cả giãy giụa.

Nàng về nhà, muốn dẫn chàng theo?

Đúng là muốn dẫn theo.

Sáng sớm Bạch Du bị gọi dậy, biết được hôm nay là ngày “về nhà” định mệnh, bèn lập tức quyết định, phải dẫn Tạ Ngọc Cung về cùng.

Nàng không thể đảm bảo Tạ Ngọc Cung có còn muốn nàng chết thảm giữa đường hay không, nhưng cả ngày hôm nay nàng sẽ bám chặt lấy Tạ Ngọc Cung.

Muốn chết thì cùng chết.

Bạch Du sửa soạn xong, đợi người thu xếp cho Tạ Ngọc Cung xong đến báo với nàng, nàng mới vịn tay tỳ nữ bước ra cửa.

Tạ Ngọc Cung được tắm rửa sạch sẽ, thay mãng bào, thậm chí còn đeo nửa mặt nạ, đang bị tỳ nữ của Bạch Du nhét vào trong xe ngựa.

Vì “giả điên giả dại” nên tất nhiên Tạ Ngọc Cung mặc cho người ta sắp đặt.

Trước khi Bạch Du lên xe, Lâu ma ma đến đỡ nàng, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, hôm nay là sinh thần của lão gia, lão nô đã chọn vài món đồ tốt từ nhà kho, tiểu thư có muốn xem qua không?”

“Trong đó có một tấm tranh chữ Thu Thuỷ Mặc, lão gia có được nó chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết.”

Thuỷ Mặc vô giá, những thứ này đều do hoàng đế ban thưởng cho Tạ Ngọc Cung, tuy nhiên nguyên chủ đã chiếm đoạt, Tạ Ngọc Cung còn chưa được sờ đến.

Bạch Du nhớ ra chút tình tiết về Thuỷ Mặc, nghe vậy thì cười khẩy một tiếng: “Cất vào lại nhà kho đi.”

“Sai người ra chợ mua bánh ngọt, bánh Lê Hoa của ông lão ở phía tây thành. Nhớ kỹ, phải mua loại rẻ nhất.”

Lâu ma ma hiện rõ vẻ kinh ngạc, môi mấp máy một lúc, dường như muốn lên tiếng khuyên can.

Nhưng khi chạm phải ánh mắt kiên quyết của Bạch Du, và vẻ mặt thờ ơ hơi nghiêng sang nhìn, Lâu ma ma bèn nuốt lời định nói xuống bụng.

Vâng lệnh bảo: “Vâng, lão nô sẽ lập tức sai người đi mua.”

Lúc này Bạch Du mới lên xe.

Dù Tạ Ngọc Cung ở trong xe, nhưng cũng có thể nghe ra sự khinh thường ngang ngược của cửu hoàng tử phi.

Nhưng đến khi Bạch Du lên xe, vừa nhìn thấy chàng thì vẻ thờ ơ chỉ cần nghe giọng nói cũng có thể liên tưởng tới kia nhanh chóng biến thành vẻ rụt rè, e thẹn.

Ánh mắt lấp lánh, dáng vẻ bối rối.

Thậm chí sau khi nhìn chàng một cái, bèn dừng bước ở cửa.

Duy trì tư thế cúi người, ngắm chàng đến ngây dại.

Tạ Ngọc Cung bị tỳ nữ của Bạch Du trói chặt trên ghế: “…”

Tạ Ngọc Cung nghĩ đến mấy câu nàng đã nói, nhớ đến chuyện nàng chạy đến tìm chàng tối qua… da đầu tê dại.

Lần đầu tiên trong đời, Tạ Ngọc Cung, dù đối mặt với bất kỳ tình huống nguy hiểm nào cũng chưa từng lùi bước.

Giờ lại có một loại cảm xúc muốn chạy trốn.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play