Bạch Du nhìn Tạ Ngọc Cung ăn mặc như vậy, quả thật hơi kinh ngạc.
Đương nhiên vẫn còn xa lắm mới đạt đến mức độ ngây dại mà nàng thể hiện ra ngoài.
Nhưng không thể không nói, tên Tạ Ngọc Cung này khi khoác lên mình bộ lễ phục hoàng tử, ăn mặc chỉnh tề, lại che đi nửa khuôn mặt đáng sợ kia thì trông rất bắt mắt.
Nửa khuôn mặt lành lặn của chàng không thể gọi là tuấn mỹ vô song, nhưng đường nét rõ ràng, làn da tựa như ngọc thượng hạng sáng bóng, sống mũi cao thẳng.
Đôi đồng tử đen trắng ánh lên vẻ trong trẻo như làn sóng biếc, khe hở của cửa sổ hơi hé mở, một tia nắng rọi vào, vừa vặn chiếu lên mặt chàng.
Đôi mắt không phải hai mí, cũng không quá to, nhưng lại rất dài và cong, dù không cười, đôi mắt ấy cũng như đang cười.
Lúc này vì né tránh ánh nhìn của Bạch Du, chàng quay đầu sang một bên, đuôi mắt hơi nhếch lên, như chiếc móc câu nhỏ xíu hòa vào ánh nắng ban mai, toát ra vẻ quyến rũ.
Thật đặc biệt.
Nam nhân có đẹp hay không, không chỉ nhìn vào khuôn mặt, mà phần lớn dựa vào vóc dáng và khí chất.
Tạ Ngọc Cung bị trói dựa vào thành xe, bờ vai đã có sự rộng lớn của nam nhân trưởng thành.
Cũng bởi vì bị dây thừng trói buộc, khiến chàng không thể tỏ ra sợ hãi co rúm, nên không gù lưng khom người.
Eo lưng thẳng tắp, ngồi ngay ngắn như cây tùng, khí chất bỗng chốc khác hẳn.
Tất nhiên thứ nổi bật nhất vẫn là đôi chân dài thò ra khỏi vạt áo, chiếc ghế trong xe ngựa này hơi thấp so với chàng, đôi chân dài không chỗ để, duỗi ra rất dài.
Dù là kiểu quần rộng thùng thình, nhưng khi duỗi thẳng chân như vậy, cơ bắp săn chắc của bắp chân vẫn hiện rõ qua lớp vải, có thể thấy đôi chân chàng thon dài thẳng tắp.
Đường cong mượt mà cuối cùng được giấu gọn vào trong đôi giày da hươu ôm sát bắp chân, vừa mạnh mẽ vừa kiềm chế.
Khoảnh khắc Bạch Du vừa bước vào, tuy ánh mắt chàng nhìn nàng chỉ thoáng qua vẻ sắc bén, rất nhanh đã chuyển thành vẻ ngây ngô trong sáng, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Bạch Du đã bắt được sự nguy hiểm và tính công kích của chàng.
Với vóc dáng và khí chất như vậy, việc các hoàng tử không tin chàng điên thật, vẫn luôn tìm cách giết chết chàng, đuổi cùng giết tận, e rằng cũng không hẳn là không có lý do.
Đây rõ là một con mãnh thú đang ngủ đông mà.
Bạch Du nhớ tới cốt truyện, phản diện Tạ Ngọc Cung không chỉ mưu trí hơn người, hình như đao pháp cũng không tệ, lại học theo kiểu sát thủ được huấn luyện bài bản.
Chậc.
Hai ngày trước Bạch Du chỉ lo diễn trò sinh tồn, sau đó nửa đêm lại đi nhìn chàng, thật sự chưa từng quan sát chàng một cách tỉ mỉ thế này.
Sớm biết chàng có dáng vẻ đường hoàng như vậy, đêm qua nàng cũng chẳng đến nỗi không hạ môi được.
Mặt nạ đúng là vật tốt.
Hình dạng đôi mắt của Bạch Du khác hẳn Tạ Ngọc Cung, nàng là kiểu mắt hai mí to tròn tiêu chuẩn.
Song vẻ si mê trong mắt ấy lại ngưng tụ thành hình lưỡi câu, cứ thế mà phác họa Tạ Ngọc Cung từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân.
Trông rất thật, khiến Tạ Ngọc Cung không biết phải làm sao, vội vàng dời mắt đi chỗ khác, còn từ từ thu hồi đôi chân đang duỗi ra hết mức có thể.
Có nên kêu không?
Hay là làm ra mấy biểu cảm ngốc nghếch?
Kỹ năng giả điên mà Tạ Ngọc Cung đã quen sử dụng, lúc này dưới ánh mắt si mê của nữ nhân trước mắt, đột nhiên chẳng có tác dụng gì.
Thôi vậy... Dù sao chàng cũng đang bị trói, cứ coi như là không có phản ứng gì đi.
Đương nhiên Bạch Du cũng nhận ra Tạ Ngọc Cung đang né tránh.
Không giả vờ được nữa rồi chứ gì.
Vậy thì xem nàng giả vờ.
Bạch Du vẫn giữ nguyên tư thế ngẩn người từ lúc vừa bước vào, vậy nên người đánh xe cũng không thể cho xe chạy trước khi chủ tử ngồi yên vị.
Bạch Du lặng lẽ đưa tay ra sau lưng, vẫy vẫy vài cái.
Lâu ma ma đang đứng đợi bên cạnh xe, toàn tâm toàn ý chú ý đến đại tiểu thư nhà mình.
Nhìn thấy động tác tay của đại tiểu thư, bà ấy ngẫm nghĩ một lát, sau đó hiểu ý.
Tát một cái vào mông con ngựa kéo xe.
"Khởi hành!"
Con ngựa giật mình, lập tức bước lên phía trước vài bước.
Xe bắt đầu chuyển động.
Bạch Du thuận thế "bất ngờ" kêu lên một tiếng, loạng choạng bước về phía trước một bước, ngã quỳ xuống đất.
Hai tay Bạch Du hoảng loạn chống đỡ, vừa vặn chống lên... bắp chân của đôi chân dài không chỗ để của Tạ Ngọc Cung.
Cơ bắp dưới lòng bàn tay tức thì căng cứng như sắt, muốn rụt lại nhưng không thành công, Bạch Du cúi đầu, môi khẽ cong.
Sau đó như thể chưa kịp phản ứng, nàng cứ nắm lấy bắp chân chàng một lúc lâu, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên từng chút một, vừa vặn chạm phải ánh mắt kinh ngạc của Tạ Ngọc Cung đang nhìn xuống.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, còn chưa kịp nhìn rõ cảm xúc tinh tế ẩn giấu trong mắt đối phương, đã cảm thấy như có thứ gì đó lặng lẽ nổ tung.
Sắc đỏ trên mặt Bạch Du có thể thấy rõ đang lan ra từ dái tai, rồi lập tức bao phủ toàn bộ khuôn mặt, thậm chí cả cổ.
Diễn tả chân thật cái gọi là mặt đỏ tía tai.
Đây cũng là một kỹ năng đặc biệt của Bạch Du, dù bất cứ ai khi nín thở lâu cũng sẽ bị đỏ mặt đỏ cổ.
Nhưng việc kiểm soát tốc độ và cường độ, nàng đã từng tập luyện trước gương.
Chủ yếu dùng để đối phó với mấy bác sĩ tâm lý, khi bị họ hỏi han, nàng sẽ thể hiện phản ứng xấu hổ.
Hiệu quả luôn rất tốt.
Rất nhiều bác sĩ tâm lý đều chẳng phân biệt được nàng xấu hổ thật hay chỉ đang giả vờ.
Sau đó, Bạch Du như thể bị bỏng tay, vội vàng buông bắp chân của Tạ Ngọc Cung ra.
Hoảng loạn đến mức thậm chí không đứng dậy, cứ thế lăn một vòng tại chỗ, co rúm vào góc xe ngựa.
Như thể nàng bị đá văng ra vậy.
Tạ Ngọc Cung: "..."
Tạ Ngọc Cung cũng vội rụt chân lại.
Nhưng xe ngựa này vốn là xe ngựa loại nhỏ, chàng cao thế nên rất chật vật, vốn chẳng có chỗ thu, phải áp sát về ghế.
Xe ngựa đang chạy chậm, ước chừng đã đi đến đường chính, bên ngoài có tiếng rao hàng pha lẫn tiếng người đi lại rất ồn ào.
Nhưng bầu không khí giữa hai người trong xe ngựa lại kỳ lạ đến mức ngưng đọng.
Tạ Ngọc Cung hoàn toàn chẳng biết làm sao.
Bạch Du vẫn co rúm trong góc, hai tay ôm lấy đầu gối đang co lại, vùi mặt vào giữa hai cánh tay.
Nếu chỉ vậy thì cũng thôi.
Nhưng không chịu nổi Bạch Du vừa co rúm trong góc vừa ôm lấy mình, bàn tay mới nắm lấy bắp chân của Tạ Ngọc Cung đang nắm chặt, thậm chí còn hơi run.
Tạ Ngọc Cung không muốn nhìn nàng, nhưng không gian trong xe ngựa quá hạn chế.
Hơn nữa... Mức độ run rẩy của bàn tay Bạch Du không khớp với tốc độ di chuyển của xe ngựa.
Tạ Ngọc Cung liếc mắt nhìn thấy, vội vàng nhìn lướt qua.
Sau đó mặt chàng cũng bốc lên một luồng nhiệt không thể kiểm soát.
Tạ Ngọc Cung quay đầu hẳn ra phía cửa sổ xe ngựa, muốn đè nén cảm giác kỳ lạ này xuống.
Nhưng chàng lại liếc thấy vì chàng nhìn về phía đó mà nữ nhân kia vội vàng rụt bàn tay đang run rẩy về, sau đó áp xuống dưới mặt mình.
Chính xác là dưới đôi môi.
Nàng... nàng mở đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt buồn bực, cắn lấy bàn tay mình.
Tai Tạ Ngọc Cung đỏ bừng lên như bị dội nước sôi.
Chàng không thể diễn tả cảm giác hiện tại.
Rõ là hai người chẳng làm gì cả, còn cách xa nhau... vậy mà chàng lại có cảm giác như chân mình đang bị gặm nhấm liên tục.
Hơn nữa, Tạ Ngọc Cung hoàn toàn không dám cử động lung tung.
Vì chàng phát hiện mỗi khi chàng cử động, nữ nhân cách đó không xa sẽ theo động tác của chàng mà co rúm lại trong góc.
Cơ thể run rẩy và khuôn mặt càng lúc càng vùi sâu, rõ là nàng nắm lấy chân người ta không buông, sau khi buông tay lại như thể bị chàng đá, đáng thương co người.
Bàn tay bị nàng cắn như quả đào sắp rách da, đỏ ửng ướt át.
Lông tơ sau gáy Tạ Ngọc Cung đều dựng hết cả lên, bắp chân như có hàng ngàn con kiến đang bò.
Vô cớ nghĩ đến nửa đêm hôm qua nàng lẻn vào phòng ngủ của chàng, nhìn chàng hồi lâu rồi... làm mấy chuyện đó.
Nàng... rốt cuộc nàng bị gì vậy?
Đương nhiên Bạch Du chỉ đang giả vờ.
Lời nói dối cao siêu thường chỉ cần cách diễn xuất giản dị nhất.
Nhiều năm giao tiếp với bác sĩ tâm lý, Bạch Du cũng đọc vài quyển sách về tâm lý học.
Tâm lý học chỉ ra rằng, ngôn ngữ cơ thể thường có sức ảnh hưởng mạnh mẽ hơn lời nói trực tiếp, cũng dễ khiến người ta tin tưởng hơn.
Vì vậy, khi xuyên không đến đây, Bạch Du đã tạo dựng hình tượng một người si tình đến chết đi sống lại, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng nói một câu "ta thích chàng".
Bạch Du vừa diễn, thậm chí còn vừa sắp xếp lại cốt truyện.
Nhân vật của nàng sẽ chết vào hôm nay, ngày về thăm phụ mẫu, đây là cái chết mà Tạ Ngọc Cung đã chọn cho nàng.
Tất nhiên Bạch Du sẽ không nghĩ rằng chỉ vì nàng thể hiện vài điều bất thường, nói vài lời khiến Tạ Ngọc Cung bối rối nhưng không nhịn được mà suy xét kỹ lưỡng, thì có thể khiến tên phản diện Tạ Ngọc Cung đột nhiên không nỡ để nàng chết, mở ra kịch bản tình yêu nào đó.
Song Tạ Ngọc Cung hiện đang ở trên xe ngựa của nàng, Bạch Du đoán chắc chàng không thể để bản thân mạo hiểm, người ta thường nói con nhà quyền quý chẳng ngồi dưới mái hiên sắp đổ.
Nếu Tạ Ngọc Cung vẫn tạo ra vụ tai nạn xe ngựa đấy, khiến nàng bị văng ra khỏi xe ngựa chết thảm ngoài đường, với tư thế đang bị trói chặt ấy, e rằng người chết thảm nhất chính là bản thân chàng.
Hôm nay Bạch Du cưỡng ép đưa chàng ra ngoài, chính là để chàng làm lá bùa hộ mệnh.
Bạch Du cũng có thể không quay về, tránh né cốt truyện này.
Rất đơn giản, cứ ở trong phủ hoàng tử không ra ngoài là được.
Nàng đâu phải nguyên chủ vội vàng quay về khoe khoang, muốn được phụ thân công nhận chứ. Sinh thần của Công bộ thượng thư, liên quan gì đến nàng?
Ngoại trừ nguyên chủ, ba người xuyên không còn lại đều tránh được cốt truyện về nhà.
Nhưng nếu né tránh tình tiết này, mẫu thân của Bạch Du sẽ vì thất thố trong bữa tiệc sinh thần của Công bộ thượng thư, sau đó bị tổ mẫu của Bạch Du phạt quỳ ở từ đường.
Người thiếp thất từng tranh giành hôn ước cho nữ nhi mình với đích nữ, bên cạnh chẳng có ai thân cận, quỳ rồi bị người ta lãng quên.
Khi được nhớ đến thì chân đã bị tàn phế, từ đó cơ thể càng ngày càng suy yếu, đến lúc chết cũng chẳng được gặp lại nữ nhi một lần.
Phần cốt truyện này bốn lần khởi động lại đều không hề thay đổi, dù sao ai cũng phải lo giữ mạng mình.
Thậm chí nhân vật thiếp thất nọ còn không có nổi một dòng miêu tả, được dùng để làm nổi bật "ác giả ác báo" lúc nhân vật Bạch Du chết.
Hai mẫu tử cùng bị vứt ra bãi tha ma, bị chó hoang gặm nhấm, bị chim chóc ăn xác thối rữa.
Xương cốt không còn, không được chôn cất đàng hoàng.
Bạch Du cũng chẳng phải đột nhiên nổi lòng thánh mẫu, tự lo cho mình còn chưa xong lại chạy đi cứu một nữ nhân hậu trạch gần như xa lạ, cứu bà ấy chỉ là việc tiện tay mà thôi.
Bạch Du chỉ là nhi nữ của thiếp thất, tuy là con đầu lòng của Công bộ thượng thư, nhưng cũng chỉ là thứ xuất.
Công bộ thượng thư không có hành vi sủng thiếp diệt thê, luật pháp nghiêm ngặt của Vĩnh Châu Quốc cũng không cho phép quan viên sủng thiếp diệt thê.
Bạch Du rất khó hiểu, ở thế giới này, điểm khác biệt duy nhất giữa thiếp thất và nô tỳ chính là thỉnh thoảng được lão gia ngủ cùng, ăn mặc tốt hơn một chút.
Nàng là nữ nhi của thiếp thất, cũng gần giống với nô tỳ được sinh ra trong phủ, sao có thể cướp được hôn ước của đích nữ?
Quả thật nhân vật Bạch Du này là nữ phụ độc ác điển hình, tham lam vô độ, cướp đoạt mối hôn sự của tỷ muội, cuối cùng chết không toàn thây, xem ra rất hợp lý.
Nhưng Bạch Du có một nghi vấn, không chỉ muốn tự mình làm rõ, mà còn muốn dẫn Tạ Ngọc Cung "điên dại" đi hỏi cho rõ ràng.
Hỏi người mẫu thân đó, người đương gia chủ mẫu đó, còn có nữ chính Bạch Giác ngay cả tên cũng trong trắng như ngọc, tại sao lúc lên kiệu hoa lại để một thứ nữ như nàng lên?
Là chân bị gãy à? Hay là cướp không lại?
Nhân vật Bạch Du này không thể tẩy trắng, nhưng cũng phải cố gắng tẩy một chút.
Ít nhất cũng phải khuấy cho đục chút mới có thể thừa nước đục thả câu.
Trong nguyên tác, Tạ Ngọc Cung rất nương tay với Bạch Giác, người đã từng thể hiện chút lòng tốt với chàng.
Chỉ riêng những tình tiết mà Bạch Du nhớ được, đã có hai lần Tạ Ngọc Cung suýt nữa thua Tạ Ngọc Sơn chỉ vì Bạch Giác.
Nhất định Bạch Du phải giẫm nát chút lòng tốt ấy trước mặt Tạ Ngọc Cung.
Bạch Du sắp xếp xong suy nghĩ, nhìn ra ngoài cửa sổ xe hơi hé mở, đột nhiên cử động.
Mà Tạ Ngọc Cung, người đã cứng đờ đến mức sắp biến thành người gỗ, vì Bạch Du đột nhiên cử động mà vô thức căng cứng cơ thể đang đau nhức.
Vì ngửa ra quá mạnh, "cộp" một cái đập vào thành xe ngựa.
Đầu Tạ Ngọc Cung ong ong.
Tốt lắm, bây giờ giống kẻ ngốc thật rồi.