"Đại tiểu thư, thuốc an thần đã sắc xong, lão nô bảo Đào Hoa mang đến thiên viện rồi ạ."

"Theo lời đại tiểu thư dặn dò, đã tăng lượng thuốc lên mấy lần."

Trong cơn choáng váng, Bạch Du dần tỉnh lại, giọng nói máy móc vang lên trong đầu: [Truyền tống thành công, năng lượng thế giới đã cạn kiệt, hệ thống sắp đóng, xin ký chủ nỗ lực sinh tồn.]

Bạch Du mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một lão ma ma mặt mũi dữ tợn, thần sắc nghiêm nghị đang nhẹ nhàng chỉnh lại tấm chăn mỏng đắp trên chân nàng.

Bạch Du thì mặc bộ y phục lộng lẫy, nghiêng người nằm trên chiếc giường quý phi chạm trổ tinh xảo.

Thấy Bạch Du tỉnh lại, lão ma ma vươn tay đỡ nàng ngồi dậy.

Lúc Bạch Du ngồi thẳng dậy, cốt truyện trước khi thế giới khởi động lại và ký ức của nguyên chủ ùa về, như những bức ảnh được lật giở trong chuyển album, lần lượt hiện rõ trong đầu nàng.

Bạch Du đưa tay xoa nhẹ thái dương nhức mỏi, chậm rãi lên tiếng, giọng nói êm dịu như dòng suối chảy: "Bà vừa nói gì?"

"Lão nô nói thuốc an thần mà đại tiểu thư dặn dò, Đào Hoa đã đưa đến thiên viện rồi ạ."

Nghe vậy, mí mắt hơi cụp xuống của Bạch Du khẽ giật hai cái.

Nhớ lại diễn biến tiếp theo trong cốt truyện chết người này, nàng chẳng kịp nghĩ nhiều, nắm chặt cánh tay của lão ma ma nói: "Đỡ ta đến thiên viện, nhanh lên!"

Lão ma ma hơi sững người, tuy không biết tại sao chủ tử vốn đoan trang điềm tĩnh của mình lại đột nhiên hoảng hốt như vậy, nhưng vẫn lập tức cúi người đi giày cho Bạch Du, sau đó đỡ nàng xuống giường quý phi, bước ra ngoài.

May mà thiên viện rất gần, ra khỏi cửa chính rẽ qua một cái cổng vòm là đến.

Bạch Du còn chưa kịp bước vào cửa thiên viện thì đã nghe thấy bên trong vang lên giọng nói the thé, điệu bộ điêu ngoa, đúng chuẩn tấm bia đỡ đạn trong tiểu thuyết. 

Giọng điệu châm chọc, quanh co lòng vòng.

"Cửu điện hạ, đây là thuốc an thần mà đại tiểu thư đặc biệt sai nô tỳ cẩn thận sắc, chuyên trị chứng mất trí của cửu điện hạ, cửu điện hạ đừng phụ lòng tốt của đại tiểu thư đấy nhé..."

"Người đâu, có lẽ vì bệnh lâu ngày nên tay chân cửu điện hạ không có sức, chẳng thể tự bưng nổi bát thuốc, còn không mau “hầu hạ” cửu điện hạ uống hết lúc còn nóng!"

Hai chữ "hầu hạ" bị nhấn mạnh đầy cay nghiệt, Bạch Du nghe mà gân xanh trên trán giật liên hồi.

Nàng hất cánh tay lão ma ma ra, nâng váy bước nhanh lên bậc thềm, đẩy cửa xông vào. 

"Dừng tay!" Bạch Du vừa vào cửa đã quát lớn.

Trong phòng có một đám người, bốn năm nha hoàn, thêm năm sáu gã sai vặt thân hình vạm vỡ áo ngắn tới hông.

Hai gã sai vặt đang giữ chặt Tạ Ngọc Cung trên giường.

Hai nha hoàn thì một người bưng bát thuốc bước tới, người kia thì bóp cằm nam nhân được gọi là "cửu hoàng tử", định đổ thuốc vào miệng chàng.

Tạ Ngọc Cung đang giãy giụa như con côn trùng bị kẹp chặt cánh, cổ họng phát ra tiếng kêu rên như dã thú.

Đôi mắt chàng đỏ ngầu, vẻ mặt hoảng loạn, càng làm nổi bật nửa bên mặt đầy vết sẹo lồi lõm, xấu xí đến rợn người. 

Tiếng quát của Bạch Du đã có tác dụng, đám nha hoàn và sai vặt nghe thấy đều dừng động tác, nhìn về phía Bạch Du đột ngột xông vào.

Nam nhân trên giường nhân lúc mọi người đang ngây ra thì vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế, cuộn tròn trốn vào góc giường.

Kéo chăn trùm kín người, run rẩy phát ra tiếng ú ớ sợ hãi.

"Đại tiểu thư, sao đại tiểu thư lại đích thân đến nơi dơ bẩn này..." Vừa nghe đối phương mở miệng, Bạch Du đã nhận ra đây chính là chủ nhân của giọng nói chói tai khi nãy. 

Bạch Du mở miệng ngắt lời: "Ra ngoài!"

Nàng hít sâu một hơi: "Tất cả các ngươi lui ra ngoài..."

Trước giờ Đào Hoa vẫn luôn được chủ tử yêu quý, từ nhỏ đã bầu bạn bên cạnh chủ tử, tình cảm như tỷ muội ruột thịt, lại giỏi nắm bắt tâm trạng của chủ tử, chuyện gì cũng xông pha vì chủ tử.

Nhưng lúc này, đôi mắt long lanh của nàng ta trợn tròn, vừa bước đến giữa chừng đã bị chủ tử quát bảo lui ra, khiến nàng ta ngớ người như kẻ mất hồn. 

Đào Hoa nhanh chóng quỳ xuống hành lễ, nhưng lát sau vẫn cất tiếng: "Nhưng thưa đại tiểu thư, thuốc vẫn chưa cho cửu điện hạ uống..."

Thậm chí giọng điệu nàng ta còn có phần ấm ức, bởi nàng ta chỉ đang làm theo lệnh của chủ tử mà thôi. 

Đầu óc Bạch Du đang sôi sùng sục như chảo dầu đổ nước vì cái tình tiết chết người này, nào có thời gian để ý tới cảm xúc của người khác nữa.

Nàng không lặp lại mệnh lệnh, chỉ quét mắt nhìn quanh một lượt rồi nói: "Để thuốc lại, ta tự tay cho cửu điện hạ uống."

Tuy mọi người đều ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng tuân lệnh Bạch Du, lần lượt lui ra ngoài.

Lão ma ma đi theo Bạch Du thấy vậy bèn lập tức vào phòng, kéo Đào Hoa đang quỳ dưới đất dậy, lôi nàng ta ra ngoài.

Bát thuốc được đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, vẫn còn bốc khói nghi ngút.

Mùi thuốc đắng nồng nặc lan tỏa khắp căn phòng.

Rõ ràng là ban ngày ban mặt, bên ngoài nắng ấm chan hòa, nhưng khi đám nha hoàn và sai vặt đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn một màu u ám.

Căn phòng này có rất ít cửa sổ, lại là kiểu nhà quay lưng về phía mặt trời.

So với căn phòng tràn ngập ánh nắng ấm áp mà Bạch Du vừa tỉnh dậy ban nãy, quả là hai thế giới khác biệt.

Người co rúm ở chân giường vẫn còn run rẩy trong chăn, phát ra tiếng ú ớ khàn đục.

Bạch Du không đến cạnh giường, mà đứng giữa căn phòng tối tăm, tay nắm chặt vạt áo xoa mạnh.

"Xoạt xoạt xoạt xoạt..." Vải vóc bị ma sát với tốc độ cao, Bạch Du đang tổng hợp lại cốt truyện.

Thế giới này đã khởi động lại bốn lần, đây đã là lần thứ năm.

Vì cả bốn lần nam nữ chính đều bị phản diện giết chết, dẫn đến thế giới sụp đổ.

Còn người đang cuộn tròn ở chân giường, phát ra tiếng kêu như heo con kia, chính là phản diện của quyển sách này - Tạ Ngọc Cung.

Tạ Ngọc Cung là cửu hoàng tử đương triều, mẫu phi bị hoàng đế ban chết vì tội dâm loạn hậu cung.

Dẫn tới mẫu tộc của chàng mất hết ân sủng chỉ trong một đêm, gia tộc trăm năm phút chốc sụp đổ như núi lở đá mòn. 

Chàng cũng bị hoàng đế ghẻ lạnh nhiều năm.

Chàng nhẫn nhục nhiều năm, chịu đựng đủ loại sỉ nhục chèn ép, âm thầm thu thập chứng cứ, chỉ chờ thời cơ thích hợp minh oan cho mẫu phi của mình.

Đây vốn là một câu chuyện sảng văn sung sướng, nhưng trong thế giới này chàng lại chẳng phải nhân vật chính.

Vì thủ đoạn tàn bạo mà khi sắp minh oan cho mẫu phi, chàng bị nam chính chính nghĩa - tam hoàng tử Tạ Ngọc Sơn vạch trần nhiều hành vi trái với đạo đức, coi mạng người như cỏ rác.

Nữ chính duy nhất từng đối xử tốt với chàng cũng vì thế mà ghét bỏ chàng, hôn ước giữa chàng với nữ chính bị đối phương tráo trở, nhét một thứ nữ lớn tuổi độc ác vào làm hoàng tử phi.

Tuy nhiên, nguyên nhân khiến chàng trở nên méo mó biến thái, thậm chí không phải vì nhẫn nhục nhiều năm giả điên giả dại lại uổng công vô ích.

Mà là vì chàng bị chính hoàng tử phi của mình hạ độc, khiến dung nhan bị hủy.

Theo tổ chế, hoàng tử có tật về dung mạo, thân thể khiếm khuyết không được làm người kế vị.

Vì vậy, mặc dù chàng đã minh oan cho mẫu phi, rửa sạch oan khuất, nhưng vẫn mất đi thánh tâm, không được hoàng đế coi trọng.

Hoàng đế nghe theo lời khuyên của quần thần, chọn tam hoàng tử có dung mạo đoan chính, đức cao vọng trọng lập làm thái tử.

Từ đó Tạ Ngọc Cung nản lòng thoái chí, hoàn toàn hắc hóa, trong một lần đi săn đã cố ý ngã ngựa, bắt đầu giả điên giả dại che giấu tài năng.

Tạ Ngọc Sơn vốn nên đăng cơ ở thế giới này, được hậu thế tôn làm minh quân thiên cổ.

Nhưng cả bốn lần đều là Tạ Ngọc Cung với dung mạo tàn khuyết lên ngôi hoàng đế.

Chàng bịa ra lời tiên tri "Kỳ Lân nhập mệnh, Đế Tinh giáng lâm, quốc vận xương long, tử vi đại thịnh" cho những vết sẹo lồi lõm trên mặt mình, trở thành vị đế vương đeo mặt nạ bạc Kỳ Lân chưa từng có tiền lệ.

Nhưng chàng không dẫn dắt Vĩnh Châu Quốc đi đến phồn vinh, chứng minh lời tiên tri "Kỳ Lân nhập mệnh", mà lại trở thành một bạo quân hung tàn khát máu.

Giết chết nam nữ chính hết lần này đến lần khác.

Còn nhân vật mà Bạch Du xuyên vào... thật trùng hợp, chính là vị cửu hoàng tử phi độc ác lớn tuổi đã khiến Tạ Ngọc Cung mất hết nhân tính.

Thời điểm nàng xuyên vào, lại đúng lúc "nàng" đã hủy hoại dung mạo của Tạ Ngọc Cung. Còn tưởng chàng bị ngã tới hỏng đầu thật, dung túng nha hoàn tùy ý bắt nạt chàng, thậm chí còn định hạ độc giết chết chàng.

Đương nhiên Tạ Ngọc Cung chỉ đang giả điên. 

Chàng đã lợi dụng việc bị hoàng đế ghẻ lạnh làm vỏ bọc, không chỉ phát triển được một đội tử sĩ đông đảo, hành tung bí ẩn như u minh, lên đến hàng trăm người.

Mà còn liên kết với cữu cữu ruột là Đoạn Hồng Lượng, vị tướng quân bị hoàng đế đày ra biên cương, thu phục hàng vạn quân trấn giữ biên cương.

Thậm chí còn thu thập vô số tội chứng chết người của các triều thần, để khi nào cũng có thể sai khiến họ bán mạng cho chàng.

Chàng đã âm thầm trưởng thành trong bóng tối, trở thành quỷ dữ mà chẳng ai địch nổi. 

Quỷ dữ sắp sửa xông lên nhân gian để trả thù, nhân vật của Bạch Du, chính là vật tế để dâng hiến cho đại quân quỷ dữ.

Trong bốn lần thế giới khởi động lại, nhân vật bia đỡ đạn tên Bạch Du đều bị Tạ Ngọc Cung giết chết bằng những cách cực kỳ tàn nhẫn.

Hơn nữa chẳng phải cùng một người, tổng cộng là bốn người.

Nguyên chủ cố gắng dùng "thuốc an thần" giết chết Tạ Ngọc Cung, nhưng chẳng những thất bại, mà còn bị ngựa hoảng hại chết ngay trên đường về nhà.

Thi thể của nguyên chủ bị văng ra khỏi xe ngựa, rơi xuống đường phố náo nhiệt, bị vó ngựa giẫm đạp, bánh xe cán qua, bụng phơi thây, chết rất thảm.

Người xuyên không đầu tiên từ bỏ việc cho Tạ Ngọc Cung uống thuốc, đầu quân cho nam chính của thế giới này là Tạ Ngọc Sơn.

Giúp Tạ Ngọc Sơn đào hết thế lực đằng sau Tạ Ngọc Cung, muốn bóp chết phản diện từ trong trứng nước, bảo vệ chính nghĩa.

Nhưng cuối cùng bị vạch trần chứng cứ từng hãm hại hoàng tử, bị tru di tam tộc, với tư cách là chủ mưu đã phải chịu tội ngũ mã phanh thây.

Người xuyên không số hai cố gắng thả chàng đi, còn mình thì cuốn gói bỏ trốn, song vẫn bị Tạ Ngọc Cung bắt được, ép gán cho một thân phận và tội danh khác, bị thiêu sống.

Người xuyên không số ba tự thú, nói rõ mình là mượn xác hoàn hồn chứ không phải kẻ hãm hại chàng. ( truyện trên app t.y.t )

Dùng kiến thức hiện đại giúp Tạ Ngọc Cung hại ngược lại nhân vật chính, cuối cùng sau khi Tạ Ngọc Cung lên ngôi hoàng đế, đã bị chàng chặt đứt tứ chi làm thành người lợn.

Cũng xem như là người duy nhất sống sót trước khi thế giới này sụp đổ.

Bạch Du là người xuyên không số bốn.

Năm nay Tạ Ngọc Cung mười chín tuổi, còn nhân vật mà Bạch Du xuyên vào đã hai mươi tư tuổi rồi.

Cùng tuổi với khi nàng gặp tai nạn nổ bình gas, hệ thống cũng khôi phục lại dung mạo và vóc dáng của nàng theo tỷ lệ 1:1.

Một giây trước khi xuyên tới, Bạch Du còn đang lăn lộn trong làn sóng nhiệt của vụ nổ, một giây sau đã bị hệ thống ràng buộc, nói có thể cho nàng một cơ hội sống lại.

Biết ngay mà, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?

"Nàng" và Tạ Ngọc Cung đã thành thân được ba tháng.

Ba tháng này, "Bạch Du" gây ra vô số tội ác, nợ nần chồng chất.

Dù nàng vội vàng chạy tới cản bát thuốc độc đã được tăng liều lượng kia, nhưng thật ra cũng chẳng có tác dụng gì lớn.

Bạch Du lo đến mức sắp xé thủng cả tay áo.

Không thể tẩy trắng, vốn dĩ không thể tẩy trắng.

Chẳng trách hệ thống lại yêu cầu nàng cố gắng sống sót.

Bạch Du xoa mặt, nghĩ đến trong cốt truyện mình sẽ phải chết thảm trên đường, chết không toàn thây... chẳng phải còn thảm hơn cả bị nổ chết à?

Nàng buông tay áo sắp bị vò đến mức bốc cháy ra, cảm thấy vẫn có thể cứu vãn được.

Hơn nữa, dựa theo kinh nghiệm của những người đi trước, giết không được, đánh không lại, càng không thể bỏ trốn, đầu hàng lại càng không xong, rõ là một tên biến thái.

Vậy thì chỉ có thể... mạo hiểm thử xem sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play