Khi Bạch Du mở mắt trên chiếc chăn mềm mại, khô ráo ấm áp, thậm chí còn thoang thoảng mùi hương, nàng biết Tạ Ngọc Cung đã choáng váng khi ăn liên tiếp mấy quả bom mình ném.

Đúng là không phá thì không xây.

Hầu hết mấy điểm mấu chốt đều bị Bạch Du kích nổ, dù nhiều điều không thể giải thích được, nhưng lúc pháo hoa nổ tung trên trời, ai còn để ý đến một hoặc hai bông hoa nở không đủ tròn trịa rực rỡ chứ?

Ít nhất mạng sống tạm thời được bảo toàn.

Việc duy trì lời nói dối sau đó, khiến Tạ Ngọc Cung tin tưởng hơn thì đơn giản hơn nhiều.

Chẳng ai giỏi việc này bằng Bạch Du.

Căn phòng yên tĩnh, lư hương hình thú tinh xảo tỏa ra làn khói thơm, Bạch Du ngáp dài, vươn người một cách thoải mái vô cùng.

Giấc ngủ này quả thật rất ngon.

Nàng còn mơ thấy mình với nhóm bạn đang tụ tập ăn lẩu trong căn phòng nhỏ của cô bạn thứ năm.

Chỉ là đang ăn thì cô bạn thứ ba hút thuốc, không biết thế nào mà bình gas phát nổ.

Bạch Du bị đánh thức bởi sóng xung kích của vụ nổ trong mơ giống hệt như thật, hất văng nàng ra ngoài. Đáng tiếc là trong miệng nàng vẫn còn viên bò viên yêu thích chưa kịp nuốt.

Vì vậy, bình gas không hề an toàn... Không được hút thuốc khi đang mở gas ăn lẩu!

Mơ lại cái chết của mình, Bạch Du cảm thấy hơi buồn cười. 

Nhưng dù sao thì, đó cũng được xem như một cái chết long trời lở đất.

Chỉ chẳng biết cha mẹ - những nhà từ thiện bận rộn đi khắp nơi giúp người khác tìm kiếm người thân, lúc nhận được tin con gái mình bị nổ tung, liệu có coi đó là tin nhắn lừa đảo hay không.

Lạnh lùng dạy dỗ người báo tin rằng "Đừng dùng lời dối trá để thu hút sự chú ý".

Bạch Du trở mình trên giường, bèn nghe thấy tiếng bước chân trong phòng.

Chẳng mấy chốc, một bà lão đi vòng qua tấm bình phong, thấy Bạch Du đã tỉnh, khuôn mặt già nua hung dữ có thừa, nét hiền hậu lại hơi thiếu, khẽ run lên lộ ra vẻ vui mừng.

“Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi..." Lão ma ma tiến lên nắm lấy tay Bạch Du, xoa nhẹ hai cái rồi lại sờ lên mặt nàng.

Thương xót đến mức suýt nữa thì rơi lệ.

Bạch Du không động đậy, chỉ mỉm cười với lão ma ma.

Bạch Du biết bà ấy là ai, là nhũ mẫu kiêm ma ma của nguyên chủ, tên là Lâu Đại, người bên cạnh nguyên chủ thường gọi là Lâu ma ma.

Nguyên chủ gọi bà ấy là Lâu nương, là người hầu trung thành nhất của nguyên chủ, thậm chí vì báo thù cho nguyên chủ mà suýt nữa đã làm Tạ Ngọc Cung bị thương.

Chỉ có điều, cuối cùng vẫn bị hộ vệ bên cạnh Tạ Ngọc Cung đâm xuyên tim.

Nếu hỏi trên thế giới này, hiện tại Bạch Du có thể tin tưởng ai, thì chắc chỉ có bà lão trước mặt thôi.

Bạch Du nhìn lão ma ma, còn "đáng tin cậy" hơn cả miêu tả trong cốt truyện.

Lên tiếng bảo: "Lâu nương, ta không sao..."

Tại sao nói bà ấy đáng tin cậy?

Hôm qua vừa xuyên không đến, chỉ lo tới cốt truyện, không chú ý bà lão này, hôm nay nhìn kỹ lại mới đối chiếu với trí nhớ.

Trời ạ.

Đây là lần đầu tiên Bạch Du nhìn thấy một nữ nhân lớn tuổi cao hơn bảy thước, cánh tay còn to hơn cả cánh tay của huấn luyện viên thể hình.

Đúng là đáng tin cậy theo nghĩa đen. 

Tạ Ngọc Cung đứng trước mặt bà ấy cũng biến thành dáng vẻ nhỏ bé như chim nhỏ dựa cành.

"Ta đói rồi." Bạch Du nói nhỏ: "Lâu nương, ta muốn ăn sủi cảo do ngươi làm."

"Được, lão nô đã gói sẵn từ sáng sớm rồi, lập tức sai người đi nấu ngay!"

Lâu ma ma nói xong thì vội vàng ra ngoài, hai nha hoàn bị bà ấy che khuất phía sau, Bạch Du hoàn toàn không nhìn thấy, lúc này mới tiến lên hầu hạ nàng rửa mặt.

Trong đó có Đào Hoa hôm qua bị Bạch Du mắng mỏ vô cớ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta tủi thân đến mức sắp khóc, luôn dùng ánh mắt đáng thương nhìn Bạch Du, mong tiểu thư vỗ về mình.

Tuy nhiên Bạch Du đang được hầu hạ rửa mặt, nhìn thì có vẻ phối hợp, nhưng thực chất trong đầu đã bắt đầu nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào để giữ được cái mạng nhỏ của mình.

Nào có thời gian để ý đến cảm xúc của một nha hoàn.

Đào Hoa hầu hạ Bạch Du xong, vừa ra khỏi cửa đã khóc.

Lâu ma ma nhìn thấy, đưa tay vỗ nhẹ vào nàng ta, nhưng tiếng khóc của nàng ta lại càng lớn hơn.

"Đại tiểu thư... hu hu... Đại tiểu thư không thích nô tỳ nữa rồi!"

Đào Hoa khóc lóc chạy đi, Lâu ma ma khẽ nhíu mày.

Tuy Đào Hoa lớn lên cùng đại tiểu thư, ngày thường đại tiểu thư lại hết mực yêu thương nàng ta, sau khi thành hôn còn đưa Đào Hoa từ thư phòng lên làm thị nữ thân cận.

Nhưng trong mắt Lâu ma ma, chủ tớ khác biệt, Đào Hoa có phần quá coi trọng bản thân.

Lâu ma ma chẳng để ý đến Đào Hoa nữa, tự mình bưng bát sủi cảo nóng hổi, dẫn theo mấy nha hoàn lần lượt vào phòng.

Đồ ăn được bày biện đầy bàn, lúc này mới mời Bạch Du đến dùng bữa.

Bạch Du đứng bên cửa sổ đang mở nhìn hoa cỏ tươi tốt ngoài sân, khẽ nheo mắt, tận hưởng ánh nắng mặt trời.

Phải nói là, chất lượng không khí thời cổ đại thật tốt.

Bạch Du hít sâu một hơi.

Lâu ma ma nhỏ giọng nói: "Đại tiểu thư, mau dùng bữa thôi, dùng xong y sư còn phải đến bắt mạch, sao hôm qua đại tiểu thư lại đột nhiên ngất xỉu vậy ạ?"

"Nếu không phải cửu hoàng tử chạy ra ngoài làm ầm ĩ, chúng ta ở ngoài cửa cũng chẳng biết đại tiểu thư đã ngất đi..."

Bạch Du khẽ nhướng mày, nghiêng đầu nhìn về phía bàn.

Trên bàn không có sơn hào hải vị gì, nhưng điểm cộng là các món ăn đều tinh tế, sủi cảo còn bốc khói thơm phức.

Đúng là đói rồi.

Bạch Du chống một tay lên bệ cửa sổ, tay kia buông thõng bên người  nắm lấy một góc tay áo, khẽ xoa nhẹ. 

Bên cạnh giường ngập tràn ánh nắng, cả người nàng được bao phủ bởi ánh mặt trời rực rỡ, làn da trắng như tuyết, môi đỏ mọng, xinh đẹp rực rỡ không sao tả xiết.

Lâu ma ma nhìn đại tiểu thư nghiêng người mỉm cười với mình, hơi sững sờ, sau đó niềm vui mừng len lỏi trong tim. 

Lâu ma ma luôn yêu thương đại tiểu thư như nữ nhi ruột thịt, cũng chẳng biết bao lâu rồi bà ấy mới thấy nàng vui vẻ thế này.

Hôm qua nàng mặt mày tái nhợt ngất xỉu trên giường cửu hoàng tử, Lâu ma ma hoảng sợ không thôi, hôm nay xem ra, dường như không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Bạch Du bước về phía bàn rồi ngồi xuống, cầm thìa múc viên sủi cảo lên thổi.

Hành lá xanh mướt nổi trên lớp nước súp trắng sữa, thơm ngon đẹp mắt.

Bạch Du thổi xong, cúi đầu cắn một miếng, nước thịt và nước súp đậm đà tràn ngập trong miệng.

Thơm quá.

Là thịt bò đấy.

Ngon hơn cả bò viên!

Bạch Du không tiếc lời khen ngợi: "Sủi cảo Lâu nương làm quả là ngon nhất thiên hạ!"

Lâu ma ma mỉm cười mãn nguyện, xoa tay vào vạt áo, ánh mắt không rời khỏi gáy Bạch Du.

Biểu cảm ấy, rõ là cưng chiều đến mức không biết phải làm sao.

Bạch Du chuyên tâm ăn.

Tạ Ngọc Cung không giết nàng, còn vì muốn người khác phát hiện nàng ngất xỉu, cố ý chạy ra ngoài giả điên giả dại?

Chậc.

Bạch Du rất vui.

Dường như còn thuận lợi hơn cả dự đoán của nàng.

Một bữa... tối, có thể nói là rất ngon miệng, dẫu sao Bạch Du dùng bữa xong, mặt trời đã ngả về phía tây.

Nàng thản nhiên nghe Lâu ma ma lẩm bẩm, cơ bản đã ghép xong những chuyện xảy ra sau khi nàng ngất xỉu.

Nàng được mọi người khiêng ra khỏi phòng cửu hoàng tử để chữa trị. 

Cửu hoàng tử bị bắt lại giam lỏng.

Y sư bắt mạch lại, nói cơ thể Bạch Du chỉ bị nhiễm phong hàn, thỉnh thoảng sẽ ngất xỉu, chẳng hề nhắc đến bát thuốc kia dù chỉ là nửa chữ.

Bạch Du chỉ biết y sư được mời từ ngoài phủ, chắc là người của Tạ Ngọc Cung.

Bạch Du cũng thuận theo lời y sư, nói mình đúng là cảm thấy choáng váng, sốt nhẹ rồi mới ngất đi.

Y sư đi rồi, để lại đơn thuốc bồi bổ cơ thể.

Lâu ma ma lại bận rộn đi sắc thuốc, tận tâm tận lực, hết lòng vì chuyện của Bạch Du.

Còn Đào Hoa khóc sưng cả mắt đã quay lại, hầu hạ bên cạnh Bạch Du, tỉ mỉ gọt vỏ trái cây, quạt mát, cất đi vẻ mặt như nhìn thấy kẻ bạc tình, hầu hạ rất chu đáo.

Bạch Du dựa vào ghế quý phi, vờ đang chất chứa nhiều tâm sự, thực chất nằm đó ăn trái cây ướp lạnh được đút tận miệng, đúng là sung sướng biết bao. 

Nàng không vội đi tìm Tạ Ngọc Cung.

Giữa ban ngày ban mặt, sao nàng "dám" đi tìm chàng?

Chỉ khi sắp chết nàng mới chịu nói ra vài "chuyện cũ" được đè nén trong lòng nhiều năm, dù chết cũng phải tạo ra hình tượng si tình thắm thiết cho Tạ Ngọc Cung thấy.

Thành hôn được ba tháng rồi mà chẳng bước vào viện của Tạ Ngọc Cung, còn chiếm luôn chủ viện, giam chàng trong phòng... Tình huống trăm miệng khó cãi thế này, lại bị Bạch Du bóp méo thành nàng đã sớm tính toán "chết vì chàng", để lúc hoàng đế điều tra sẽ tin rằng cửu hoàng tử phi rất độc ác, ngược đãi cửu hoàng tử tới phát điên.

Tóm lại, bây giờ Bạch Du là người "tưởng mình đã chết, nhưng không ngờ vẫn còn sống".

Nàng nhất định phải "giãy giụa kịch liệt" một phen.

Có lẽ Tạ Ngọc Cung cũng đang âm thầm chờ đợi phản ứng của nàng.

Đĩa nho ướp lạnh đầy ắp mà Bạch Du đang ăn là cướp từ phần của cửu hoàng tử Tạ Ngọc Cung.

Ngon thật.

Nàng cứ thong thả, nằm dài trên ghế quý phi cho đến khi trời tối, lúc này mới chậm rãi đứng dậy rửa mặt.

Bầu trời đêm nay chẳng có ngôi sao nào, chắc chắn ngày mai là một ngày đẹp trời.

Đêm tối lộng gió như này… không chỉ thích hợp cho việc giết người phóng hỏa.

Mà còn thích hợp để hành hạ người khác.

Hôm qua nàng hôn mê ngủ đến tận hôm nay, bây giờ tinh thần cực kỳ sảng khoái.

Nàng phải đi tìm Tạ Ngọc Cung để quẩy banh nóc.

Bạch Du trang điểm xong xuôi, tóc vẫn còn ẩm ướt đã bảo Lâu ma ma đáng tin cậy cầm đèn theo nàng ra ngoài.

Bên này nàng vừa ra khỏi cửa, bên kia tử sĩ của Tạ Ngọc Cung lập tức bẩm báo cho chàng.

"Cửu hoàng tử phi đang đi về phía viện của chủ nhân."

Tạ Ngọc Cung cau mày, chàng vốn đang xử lý thư từ trên giường, ban ngày đã cho tử sĩ giám sát chặt chẽ nữ nhân kia.

Nàng nằm im trên ghế quý phi cả ngày.

Nếu những lời nàng nói là thật, sao lại chẳng có động tĩnh gì?

Tạ Ngọc Cung cảm thấy mình điên rồi mới đi tin mấy lời nhảm nhí của nữ nhân đó!

Năm mười sáu tuổi, quả thực chàng đã tham gia buổi yến tiệc ấy.

Nhưng khi đó chàng đang bị đế vương ghẻ lạnh, bị các hoàng tử liên thủ bắt nạt.

Ngày hôm ấy, ở trong góc khuất của buổi yến tiệc, chàng bị thập nhị hoàng đệ cưỡi như cưỡi ngựa.

Người đứng ra bênh vực chàng là đích nữ của Công bộ thượng thư.

Tạ Ngọc Cung trí nhớ siêu phàm, cẩn thận nhớ lại một hồi đã nhớ ra cảnh tượng ngày hôm đó.

Nếu chàng không nhớ nhầm thì, khi đấy nữ nhân kia trốn ở bên tường, không chỉ không bước vào viện nửa bước, mà dáng vẻ còn sợ sệt, cố gắng ngăn cản Bạch Giác, lúc đó là đích nữ của Công bộ thị lang, đừng xen vào việc của người khác…

Vậy mà nàng nói gì?

Nàng nói nàng chỉ nhìn chàng một cái, bèn vì chàng mà hủy hôn ước, sau đó yên phận không gả, trở thành “cô nương lớn tuổi”. 

Tạ Ngọc Cung chỉ cảm thấy nực cười!

Nàng tưởng chàng không nhớ chuyện của ba năm trước nên mới tùy tiện bịa đặt à?

Tối qua chàng nên bảo tử sĩ giết nàng, tránh nàng mê hoặc người khác. 

Chàng không ra tay lấy mạng nàng, vậy mà nàng lại không ngoan ngoãn trốn trong viện của mình, giờ này còn đến đây làm gì?

Tạ Ngọc Cung vô thức nắm chặt tay, bức thư vừa viết xong bị chàng vò nát, mực lem nhem.

Chàng bực bội sai người dọn dẹp.

Lúc này Bạch Du đã đi đến cửa, nói với Lâu ma ma: "Lâu nương cứ đợi ta ở đây là được."

Lâu ma ma lo lắng nói: "Đèn trong phòng đã tắt, chắc hẳn cửu điện hạ đã ngủ rồi. Nếu đại tiểu thư muốn thăm cửu điện hạ, hay là để ngày mai hãy đến?"

Lâu ma ma sợ Bạch Du bị cửu hoàng tử - kẻ mất trí làm bị thương.

Bạch Du đứng trên bậc thềm, khẽ cong môi, vẻ mặt vẫn dịu dàng, nhưng đôi mắt dưới ánh đèn mờ ảo lại lộ ra vẻ kiên quyết không thể lay chuyển.

Lâu ma ma hơi sững người, vô thức lùi lại một bước.

Bạch Du xoay người, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng tối om, chỉ có một cây nến trên giá nến ở gian ngoài đang cháy.

Bạch Du lặng lẽ đi vào.

Đầu tiên là tới chỗ giá nến ở gian ngoài, lấy kéo cắt bấc nến đang cháy.

Sau đó chậm rãi bước đến cửa gian trong, như bóng ma âm thầm đứng đó.

Tạ Ngọc Cung đang giả vờ ngủ trên giường khẽ nhíu mày, chàng có thể cảm nhận được nữ nhân đó đang nhìn mình từ xa, nhưng tại sao nàng không làm gì?

Còn Bạch Du thì đang đếm số. 

Mười phút, mỗi phút sáu mươi giây.

Đây là một chiến thuật tâm lý, vì từ nhỏ đã quen nói dối nên nàng bị cha mẹ sắp xếp tham gia tư vấn tâm lý suốt mười năm.

Bệnh thì không chữa khỏi, nhưng lại giúp Bạch Du dễ dàng sử dụng các chiến thuật tâm lý.

Chuyên gia tư vấn tâm lý giỏi tạo bầu không khí thoải mái, Bạch Du lại giỏi làm ngược lại, tạo cảm giác căng thẳng.

Và theo kinh nghiệm của nàng, con người khi cực kỳ căng thẳng, hoặc là thả lỏng sau một lúc căng thẳng, là thời điểm dễ bị lừa nhất.

Mười phút đã trôi qua.

Cuối cùng Bạch Du cũng động đậy.

Nhưng vừa đi được vài bước thì nàng đã dừng lại. 

Tiếp tục đếm số.

Tạ Ngọc Cung: "..." Chàng đã ra lệnh cho tử sĩ, nếu nàng có hành động bất thường muốn làm hại chàng thì phải khống chế ngay lập tức.

Kết quả nửa đêm không ngủ, lại chạy đến phòng chàng đứng im thin thít?

Bạch Du đếm thêm mười phút, rồi tiến lên vài bước.

Lần này đã đứng cạnh bình phong, cách giường ba mươi phút nữa.

Dù sao nàng đã ngủ cả đêm lẫn nửa ngày, bây giờ tinh thần rất sảng khoái, trước khi tắm rửa còn đặc biệt uống bát thuốc bổ do đại phu Tạ Ngọc Cung phái đến kê cho.

Mùi nhân sâm nồng nặc, cực kỳ tỉnh táo.

Bạch Du đứng cạnh bình phong, nhìn người nằm trên giường.

Tạ Ngọc Cung nằm ngửa, nhưng vì hướng đầu nên sau khi mắt Bạch Du đã thích nghi với bóng tối, lại nhìn thấy đúng nửa khuôn mặt lành lặn bên trái của chàng.

Nửa khuôn mặt ấy nếu chụp ảnh lại, có thể nổi tiếng trên mạng.

Con cháu hoàng tộc mà, nhìn chung sẽ không quá xấu, dù sao hoàng đế cũng thích tìm mỹ nữ để sinh con.

Bạch Du nhớ lại khuôn mặt của Tạ Ngọc Cung, trong lòng cảm thán thật đáng tiếc.

Bị hủy rồi.

Nghĩ nhiều quá, kết quả đã lố thời gian.

Nhưng không sao, Bạch Du tiến lên vài bước, lần này đứng ngay cạnh giường đếm số tiếp.

Tạ Ngọc Cung vốn đang giả vờ ngủ, khi con người căng thẳng duy trì một tư thế trong thời gian dài, toàn thân sẽ đau nhức cứng đờ.

Rốt cuộc nữ nhân này muốn làm gì!

Cơ đùi của Tạ Ngọc Cung đã đau nhức không chịu nổi, thực sự không nhịn được nữa, giả vờ trở mình - phản ứng tự nhiên khi ngủ say.

Sau đó Bạch Du "bỗng nhiên" hít một hơi, lập tức chạy ra khỏi phòng, bị "dọa" tới nỗi chạy đến cửa gian ngoài.

Tạ Ngọc Cung: "..."

Bạch Du: "..." Mỉm cười vui vẻ.

Đương nhiên nàng biết Tạ Ngọc Cung đang giả vờ.

Lúc Bạch Du giả vờ hôn mê bị giẫm lên tay mà mí mắt cũng chẳng run cái nào, sao có thể không nhìn ra Tạ Ngọc Cung chỉ đang giả vờ?

Mọi người cùng diễn thôi.

Tạ Ngọc Cung nghe tiếng chân nữ nhân bỏ chạy, nhưng lại không nghe thấy tiếng mở cửa, sợi dây trong lòng chàng càng lúc càng căng chặt.

Thậm chí chàng còn bực bội mở mắt ra nhìn căn phòng tối om, hít sâu một hơi rồi nín thở.

Bởi vì chàng nghe thấy tiếng bước chân của Bạch Du.

Rón rén.

Chậm rãi.

Từng bước một.

Tạ Ngọc Cung sắp bị âm thanh nhỏ bé ấy hành hạ đến phát điên.

Giống như một con dao sắc bén treo lơ lửng trên đầu, lúc nào cũng có thể rơi xuống!

Bạch Du bước được vài bước lại bắt đầu đếm số.

Toàn thân Tạ Ngọc Cung sắp bị chuột rút, cảm nhận được Bạch Du ở gần bên cạnh, chàng không dám động đậy, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Chàng cũng chẳng biết mình đã rơi vào cái bẫy "người gỗ" mà Bạch Du giăng ra.

Chàng nín thở, bất động, sợ kinh động đến con bướm, con chim đang bay.

Trong quá trình chờ đợi nàng đến gần, chàng bị động trở nên thận trọng, thậm chí còn mong nàng đến gần nhanh hơn.

Và khi Bạch Du thực sự bước đến gần giường của Tạ Ngọc Cung, còn cúi cả người xuống.

Đó đã là chuyện của một canh giờ, hai tiếng sau đó.

Đến lúc này, việc Tạ Ngọc Cung nằm đó đã trở thành cơn tra tấn, một sự hình phạt.

Chàng không biết tại sao mình cứ phải đợi nàng đến gần, cũng chẳng hề nhận ra rằng mình đã có thể thoát khỏi trạng thái "người gỗ".

Chàng chỉ hận không thể để Bạch Du nhanh chóng để lộ ý đồ.

Trực tiếp đâm chàng một nhát, còn hơn thế này!

Mà người bị hành hạ không chỉ có mình Tạ Ngọc Cung, mà còn có cả đám tử sĩ đang ngồi xổm trên xà nhà và nấp sau cửa sổ.

Mệnh lệnh họ nhận được là nếu người đến có hành động bất thường, tính mạng chủ nhân bị đe dọa, thì phải ra tay khống chế người đến. Nếu đối phương có ý đồ xấu, lập tức giết chết tại chỗ.

Tuy vậy, bây giờ "người đến" đó chẳng làm gì cả.

Có vài tử sĩ khi còn nhỏ đã ăn tròng mắt diều hâu, họ có thể dễ dàng nhìn thấy mọi vật trong đêm tối, dưới ánh sáng mờ ảo này, họ thấy rõ dường như chủ nhân đang bị đe dọa đến tính mạng... như thể sắp chết vì ngạt thở.

Gân xanh nổi lên, mặt đỏ bừng.

Có nên ra tay không?

Một tử sĩ nhỏ tuổi hơn, chưa trải sự đời, động đậy một chút.

Nhanh chóng bị tử sĩ trưởng thành phía sau túm lấy cổ áo.

Lắc đầu nghiêm nghị với cậu ta.

Nhóc con, ngươi không hiểu... Đây không tính là làm hại.

Tử sĩ nhỏ tuổi hơn lộ vẻ hoang mang, tiếp tục nhìn xuống.

Bạch Du cũng cảm thấy thời cơ đã chín muồi, tiến lại gần hơn, cúi người xuống, chuẩn bị theo kế hoạch ban đầu, hôn một cái rồi chạy.

Tử sĩ trưởng thành nhìn thấy hành động và ý đồ của "người đến", lặng lẽ che mắt tử sĩ nhỏ tuổi.

Tuy nhiên, tầm nhìn của Bạch Du đã thích nghi với bóng tối, lúc nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của Tạ Ngọc Cung, đôi môi đang hạ xuống lại cứng đờ ngay khi cách mặt chàng năm centimet.

Mặc dù chàng rất đáng thương, Bạch Du cũng hiểu chàng rất vô tội.

Bạch Du càng hiểu đánh giá con người qua vẻ bề ngoài là không đúng. 

Nàng đều hiểu cả. 

Nhưng khuôn mặt ấy vẫn vượt quá phạm vi mà Bạch Du có thể tiếp nhận một cách tự nhiên.

Vì vậy, Bạch Du dừng lại bên cạnh mặt Tạ Ngọc Cung một lúc, hơi thở có phần do dự của nàng phả vào má chàng.

Vết sẹo trên da thịt sau khi bị thương đặc biệt nhạy cảm, hơi thở nhẹ nhàng của Bạch Du phớt qua, lại giống như bàn là nóng rực, từng chút từng chút một in hằn trên mặt Tạ Ngọc Cung.

Chàng đã nhận ra nữ nhân này vất vả đến gần, nửa đêm lén lút chạy đến, rốt cuộc là muốn làm gì…

Cơn nóng ấy theo hơi thở của Bạch Du từ khuôn mặt đầy sẹo tràn vào máu, thiêu đốt gân mạch, khiến cả người chàng như rơi vào chảo dầu sôi.

Nàng…

Nếu bây giờ Tạ Ngọc Cung mở mắt ra, Bạch Du sẽ thấy được nỗi kinh hoàng tột độ cùng sự hung dữ trong ánh mắt chàng.

Có điều chàng đang nhắm mắt, bất lực như ấm trà đang sôi, đè nén tất cả cảm xúc và chấn động trong lồng ngực sôi sục.

Thậm chí còn không dám để lộ chút khói trắng.

Chỉ sợ người đã cẩn thận từng li từng tí kia, dùng thời gian thật dài mới có thể đến gần chàng sẽ bị doạ cho bỏ chạy.

Bạch Du lơ lửng một lúc, cuối cùng vẫn nhíu mày, càng đến gần càng thấy đáng sợ.

Nàng định đổi chỗ khác.

Không được, không có nền tảng tình cảm, mặt lại… như vậy.

Bạch Du đứng thẳng dậy.

Rồi ngồi xổm xuống mép giường, suy nghĩ xem nên đổi sang chỗ nào mới có thể thể hiện sự nhẫn nhịn lẫn nhiệt tình của nàng.

Rồi nàng nhìn thấy đầu ngón tay của Tạ Ngọc Cung nằm ngoài tấm chăn. 

Mắt Bạch Du sáng lên, nàng nằm sấp bên mép giường, rướn người tới gần.

Rồi đặt lên đầu ngón tay Tạ Ngọc Cung một nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng.

Dừng lại ba giây, sau đó giống như tên trộm vừa đánh cắp được bảo vật tuyệt thế, hoảng hốt đứng dậy, loạng choạng bỏ chạy.

Khi đôi môi nàng chạm vào đầu ngón tay Tạ Ngọc Cung, chàng phải dùng hết sức lực toàn thân mới ngăn mình không rụt ngón tay vào trong chăn.

Đợi Bạch Du chạy ra ngoài, đóng cửa lại, Tạ Ngọc Cung mới đột ngột mở mắt.

Tròng mắt đầy tơ máu, biểu thị nội tâm đang bị kìm nén như núi lửa sắp phun trào của chàng.

Chàng ngồi dậy, cơ thể căng cứng suốt thời gian dài khiến chàng đau nhức tột độ, suýt nữa thì ngã xuống giường.

Chàng hung dữ trừng mắt về phía cánh cửa đang đóng, hồi lâu mà vẫn không nhúc nhích.

Một lát sau, chàng lại bực bội nằm xuống.

Nhưng chưa nằm được một khắc.

Lại bực bội ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn về phía cửa.

Nàng bị bệnh à!

Người điên là nàng mới đúng!

Nửa đêm không ngủ, lén lút chạy đến, chỉ vì…

Tạ Ngọc Cung lại bực bội ngã xuống giường.

Kéo chăn lên trùm kín đầu… và cả ngón tay của mình. ( app truyện TᎽT )
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play