Nếu việc Bạch Du tự thú thuốc có độc, tự thú cấu kết với các hoàng tử khác là một quả bom khói không đánh lừa được Tạ Ngọc Cung, thì việc nàng "biết rõ thuốc có độc" mà vẫn uống cạn bát thuốc, mới thật sự khiến Tạ Ngọc Cung, người đang sôi sục sát ý, chẳng muốn nghe nàng nói nhảm nữa phải kinh ngạc đến mức khó kiểm soát. 

Sát ý sôi sục như thanh sắt nung đỏ bị ném vào nước lạnh, sau tiếng xèo xèo, làn khói mờ mịt khiến người ta hoang mang bắt đầu bốc lên. 

Màn trình diễn thực sự của Bạch Du, mới chỉ bắt đầu từ đây.

Làn khói trắng bốc lên ấy là hiệu ứng sân khấu mà nàng tự tạo ra cho màn trình diễn của mình.

Uống xong thuốc, nàng lại cúi đầu cười khẽ, nhưng tiếng cười lần này lại đầy vẻ điên cuồng lẫn cay đắng. 

Nàng chưa cười được bao lâu thì đã ôm bụng quằn quại, ngã xuống giường, mồ hôi lạnh đầm đìa, sắc mặt trắng bệch.

Bạch Du cố tình làm đổ gần hết thuốc, còn tưởng mình phải diễn một màn thật đau đớn, nhưng nào ngờ chỉ uống chưa đầy hai ngụm mà thuốc đã mạnh đến vậy!

Đau thật đấy.

Như có con dao đang khuấy đảo trong bụng nàng.

Tạ Ngọc Cung thật ác với bản thân mà, thứ trong bát chỉ dùng để lừa “cửu hoàng tử phi”, nhất thiết phải tàn nhẫn thế à… 

Quả không hổ là phản diện từng giết nam nữ chính nhiều lần.

Bạch Du vốn tưởng việc "trúng độc" trong nguyên tác là diễn, bây giờ uống thuốc mà Tạ Ngọc Cung tự đổi cho mình, mới hiểu được chàng đi theo con đường chân thật một trăm phần trăm.

Chẳng có kỹ năng diễn xuất gì, chỉ có sự chân thật!

"A..." Bạch Du không chịu nổi đau đớn, lăn lộn rên rỉ trên giường.

Nàng chỉ uống chưa đầy hai ngụm thôi mà...

Nàng đau đến mức hoa mắt chóng mặt, như thể trước mắt có hai Tạ Ngọc Cung.

Nhưng càng như vậy, Bạch Du mới biết đây không phải độc thật. 

Bởi vì dù cửu hoàng tử phi có tăng thêm gấp mấy lần liều lượng, nóng lòng muốn chàng trúng độc mà chết thì loại thuốc độc sẽ khiến nạn nhân chết ngay, chứ không đau đớn kéo dài thế này. 

Không nguy hiểm đến tính mạng, Bạch Du cắn răng, vậy thì phải tiếp tục.

Như vậy vừa hay... có vậy thì vở diễn này mới chân thật. 

Nàng ôm bụng, hai mắt ướt nhoè mơ hồ, không nhìn rõ vẻ mặt của Tạ Ngọc Cung, nhưng nàng có thể cảm nhận được Tạ Ngọc Cung không còn giả vờ nữa.

Chàng không trốn, cũng chẳng run, không kêu la ngốc nghếch, mà đang ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm vào nàng như rắn độc.

Bạch Du chọn cách "tiến tới gần nam nhân".

Nàng ôm bụng muốn ngồi dậy, cuối cùng chỉ nghiến răng nghiến lợi lật người một cái, tiến lại gần Tạ Ngọc Cung hơn chút.

Rồi cố gắng chớp mắt, mặc cho nước mắt vì đau đớn chảy dài trên gương mặt xinh đẹp lấm lem của mình.

"Đừng sợ... đừng sợ..."

Bạch Du giơ tay ra, dường như muốn nắm lấy góc áo của Tạ Ngọc Cung, nhưng cuối cùng chỉ chạm vào được tấm chăn bên cạnh chàng.

Ánh mắt đau đớn không còn tiêu cự, giả vờ như chẳng biết mình nắm nhầm chăn, khẽ vỗ về, miệng cười mỉm. 

Sau đó nàng ngẩng đầu lên, mồ hôi ướt đẫm tóc mai, y phục xộc xệch vì giãy giụa.

Một nửa là diễn, một nửa là thật, để Tạ Ngọc Cung tận mắt chứng kiến "sự đau đớn" của nàng.

Tạ Ngọc Cung hận nàng, điều này không cần phải nghi ngờ, còn gì sung sướng hơn là được tận mắt chứng kiến "kẻ thù" đau đớn?

Quả nhiên Tạ Ngọc Cung chẳng rời mắt, như Bạch Du dự đoán, chàng đang thưởng thức sự đau đớn và giãy giụa của nữ nhân độc ác trước mặt.

Bạch Du cho chàng đủ thời gian để hưởng thụ, trong đầu sắp xếp lại cốt truyện, lựa chọn tình tiết có lợi nhất cho mình, chọn lọc những chi tiết dễ tẩy trắng, thậm chí là đảo ngược tình thế.

Sau đó mới nói bằng giọng thều thào như sắp tắt thở: "Ta rất muốn... được uống rượu hợp cẩn với chàng một lần nữa. Uống một ly rượu hợp cẩn không có độc..."

Bạch Du vừa dứt lời, sự khoái trá mà Tạ Ngọc Cung đang tận hưởng lập tức biến thành lửa giận ngút trời.

Bởi vì chính chàng nhất thời sơ suất, trong đêm tân hôn uống một ly rượu hợp cẩn mới biến thành dáng vẻ ma quỷ mặt mũi như Diêm Vương này!

Quả thật chàng rất muốn trừng phạt cửu hoàng tử phi, nhưng đêm đó uống xong thì chàng đi nghỉ, vài ngày sau độc tính mới phát tác khiến mặt chàng bắt đầu lở loét, không tìm được chứng cứ buộc tội nàng hạ độc. 

Nào ngờ hôm nay nàng lại dám thừa nhận!

Hai mắt Tạ Ngọc Cung nóng bỏng tới mức gần như muốn phun ra dung nham, thiêu cháy nữ nhân độc ác này.

Chàng tuyệt đối không để nàng sống thêm một phút nào nữa.

Nhưng Tạ Ngọc Cung chưa kịp tự tay kết liễu nàng thì Bạch Du lại nói: "Chàng đừng sợ..."

"Sẽ chẳng còn ai làm hại chàng nữa đâu."

Giọng Bạch Du yếu ớt, đúng là đang rất đau.

Nhưng có lẽ vì nàng uống ít, cơn đau sắp qua đi, nàng nói năng đã rõ ràng hơn chút.

Bạch Du nhắm mắt lại, tránh để lộ cảm xúc thật trong ánh mắt, cũng cho Tạ Ngọc Cung lý do không cần giả vờ trước mặt nàng.

Nàng nhắm mắt bảo: "Đừng sợ... ta chết đi, là được rồi."

"Ta chết rồi... ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn sẽ chẳng có ai làm hại chàng."

"Chàng không biết đâu, ta đã thu thập được rất nhiều chứng cứ..." Bạch Du dừng lại chút, cau mày chịu đựng cơn đau.

Thực ra là cố tình câu giờ, để Tạ Ngọc Cung không bóp chết nàng trước khi nàng nói xong.

Quả nhiên, việc thừa nhận bản thân đã hủy dung chàng có thể khiến Tạ Ngọc Cung phát điên. 

Tay chàng đang định đưa lên bóp cổ nàng chợt khựng lại.

Một lúc lâu sau, Bạch Du nghiêng người co rúm dưới chân Tạ Ngọc Cung, mở miệng bảo.

"Tuy ta... tuy ta chỉ là thứ nữ... nhưng hiện tại, hiện tại ta là cửu hoàng tử phi..."

"Ta chết rồi, bệ hạ chắc sẽ áy náy với chàng, ắt hẳn... điều tra triệt để."

"Ha ha ha ha ha..." Nàng cười khẽ, dường như nghĩ đến điều gì đó thú vị.

"Ta đã thu thập được vài bằng chứng các hoàng tử tìm cách mua chuộc ta, thậm chí còn có cả lệnh bài của thất hoàng tử nữa."

"Ta, ta còn..." Nàng lại dừng, lần này giả vờ đau đớn co giật hồi lâu rồi mới nói tiếp: "Ta còn bịa đặt thêm một ít."

Giọng nàng rất nhỏ, chỉ có nàng và Tạ Ngọc Cung ở gần bên mới có thể nghe thấy.

"Ta đã trộn lẫn mấy thứ thật giả đó lại với nhau, giấu trong phòng ngủ của ta."

"Đợi đến khi bệ hạ tìm thấy chúng, sẽ biết... biết ta bị người khác xúi giục mới ngược đãi chàng, hãm hại chàng, cả đám nô tỳ và thị vệ trong viện này, đều sẽ là... là nhân chứng!"

"Bệ hạ áy náy với chàng, nhất định sẽ nổi trận lôi đình, sau khi xác minh vài bằng chứng sẽ trừng phạt... trừng phạt tất cả các hoàng tử."

"Đáng tiếc, ta không có được chứng cứ về thái tử..." Bạch Du lại giả vờ đau đớn quằn quại.

Nàng rất giỏi giả bệnh, từ nhỏ chỉ khi giả bệnh mới có thể nhận được sự quan tâm của cha mẹ.

Thậm chí nàng còn giả vờ được vẻ sắp chết. 

Không ngờ chết rồi, vậy mà lại dùng chiêu trò này ở một thế giới khác.

Vì vậy, nàng mỉm cười, nụ cười đầy vẻ chân thành: "Ha ha ha ha ha..."

Mồ hôi ướt đẫm toàn thân, gân xanh nổi lên.

Ngay cả Tạ Ngọc Cung ở gần trong gang tấc cũng chẳng thể phân biệt được nàng đang đau thật hay giả.

Nàng dừng lại rồi nói tiếp: "Nhưng chỉ cần ta chết, ta hãm hại hoàng tử, sẽ bị tru di tam tộc... tru di tam tộc."

"Khụ khụ khụ khụ..." Nàng cười đến mức ho sặc sụa: "Muội muội đích nữ của ta, có tư tình với thái tử."

"Không ai biết, nhưng ta biết đấy."

Trong nguyên tác, bây giờ vẫn chưa ai biết nữ chính Bạch Giác và thái tử Tạ Ngọc Sơn có tư tình.

Thế nên ngay cả Tạ Ngọc Cung cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Chàng thu tay định giết nàng lại, bình tĩnh, chuẩn bị nghe tiếp. 

Tuy Bạch Du không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được sự dao động của chàng.

Nàng mỉm cười đầy điên dại, dù sao trong trạng thái “hấp hối” phát điên, cười cũng chẳng ai nghi ngờ gì.

Nàng nói: "Chỉ cần muội muội của ta bị liên lụy rồi bị định tội, thái tử... chắc chắn thái tử sẽ ra tay cứu giúp."

"Đến lúc đó, hắn ta chẳng thể nào gột rửa được tội danh."

"Ha ha ha ha... Hoàng đế sẽ cho rằng, hắn ta vì muốn tranh giành đích nữ của Công bộ thượng thư với chàng nên mới ra tay hãm hại chàng. Sẽ cho rằng, việc ta thay thế đích nữ gả cho chàng, là... là bọn họ bày mưu tính kế."

"Cho nên chàng đừng sợ... đừng sợ."

"Chỉ cần ta chết, ta chết rồi, sẽ chẳng còn ai dám hại chàng nữa."

"Thái tử, thái tử cũng không dám."

Bạch Du càng nói, vẻ kinh ngạc trên mặt Tạ Ngọc Cung càng hiện rõ.

"Cho nên chàng... chàng mau khỏe lại đi."

Ngón tay nàng quờ quạng trên chăn.

Sau đó lại giống như bị bỏng, nhanh chóng rụt tay lại.

Hoảng sợ nói: "Xin lỗi, ta làm chàng đau phải không? Cái chết của ta, có thể giúp chàng tranh thủ được một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Dù sao ta... dù sao ta cũng là cửu hoàng tử phi."

Nàng nhắm mắt lại, câu cuối cùng gần như gào lên: "Ta là... Cửu hoàng tử phi!"

Đến lúc này, sau khi nghe nàng nói xong, sắc mặt Tạ Ngọc Cung đã biến ảo khôn lường.  

Lý trí không muốn chàng tin mấy lời điên rồ của nữ nhân này.

Nhưng nàng đã uống thuốc độc do chính nàng chuẩn bị, tưởng rằng mình sắp chết.

Biết mình sắp chết, hơn nữa còn là tự tìm đường chết... Nàng nói mấy lời đó để làm gì? Lừa ai?

Tạ Ngọc Cung từng điều tra mọi thứ về nàng, trước khi gả cho chàng, nàng không hề qua lại với bất kỳ hoàng tử nào.

Chỉ là một thứ nữ, một thứ nữ không được sủng ái. 

Nàng không thể là người của mấy vị hoàng huynh hay hoàng đế.

Nhưng Tạ Ngọc Cung không hiểu, nếu mấy lời đó là thật, thế tại sao nàng phải làm vậy?

Đúng lúc Tạ Ngọc Cung đang đầy mối nghi ngờ chẳng hiểu nổi thì...

Cuối cùng Bạch Du cũng chuẩn bị xong, ném ra quả bom cuối cùng trong ngày hôm nay.

Có thể lật ngược tình thế hay không, tất cả đều phụ thuộc vào việc Tạ Ngọc Cung có bị quả bom này hất tung hay không.

Nàng lật người, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào khoảng không trên màn trướng.

Như đang tự nói với chính mình, hơi thở thoi thóp: "Chắc chắn chàng không nhớ... chúng ta... ba năm trước chúng ta đã từng gặp nhau."

Giọng nàng quá nhỏ, Tạ Ngọc Cung nghe không rõ, chỉ có thể động đậy, nghiêng người về phía nàng.

Bạch Du nói: "Ở Hợp Hoan Điện trong hoàng cung... Thái hậu mời tất cả các nữ nhi của quan lại, là mẫu thân ta... cầu xin phụ thân cho phép ta đi."

"Ta đã gặp chàng..."

Giọng nàng càng nhỏ.

Tạ Ngọc Cung cau mày, chỉ có thể cúi đầu thấp hơn, tai ghé sát miệng nàng.

Nàng nói: "Lúc chàng cười, mắt chàng như vầng trăng non."

Bạch Du thều thào: "Lúc đó ta đã định thân, là cháu trai của chủ mẫu, trẻ tuổi tuấn tú, đối với ta mà nói, đó là một mối hôn sự rất tốt, rất tốt..."

"Nhưng ban ngày ban mặt, ta lại nhìn thấy trăng non..."

"Ta đã thấy ánh trăng, thì chẳng thể nhìn thấy... nhìn thấy ánh sáng của đom đóm."

"Ta từ hôn, bị đánh rất đau..." Nàng nhắm mắt lại, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Cổ họng nàng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

"Đau quá..."

Nhưng nàng vừa khóc, lại đột nhiên mỉm cười.

Nụ cười ấy cực kỳ dịu dàng và thoải mái, cuối cùng nàng mấp máy môi.

Tạ Ngọc Cung thực sự nghe không rõ, phải áp tai vào bên miệng nàng.

Cuối cùng Bạch Du dùng giọng như thoi thóp sắp chết: "Ta là... cửu hoàng tử phi."

Nói xong, nàng nhắm mắt, im lặng hoàn toàn.

Nàng cũng chẳng chịu nổi cơn đau quặn thắt trong bụng nữa.

Bạch Du giả vờ một lúc thì thật sự hôn mê bất tỉnh, cũng chẳng biết và chẳng quan tâm phản ứng của Tạ Ngọc Cung ra sao.

Bởi vì thành bại đều phụ thuộc vào lần này.

Nàng đã lôi hết tất cả những gì có thể tẩy trắng được cũng như không thể tẩy trắng để tẩy trắng.

Nếu lần này không thành công, không giữ được mạng, vậy nàng cũng chẳng còn cách nào.

Chỉ có thể thở dài than rằng sống lại không dễ, rồi nằm yên chờ chết thôi.

Còn Bạch Du, người đã thật sự hôn mê bất tỉnh, không hề biết rằng Tạ Ngọc Cung sau khi nghe được mấy lời cuối cùng của nàng, đã chống tay lên người nàng, giữ tư thế nghiêng người ghé tai rất lâu.

Tựa như bị đóng băng vậy.

Trên khuôn mặt gầy gò đầy vết sẹo xấu xí, thù hận và vẻ âm u đều bị thay thế bằng sự hoang mang.

Thậm chí trong phút chốc chàng còn không hiểu nữ nhân này đang nói gì. 

"Ta là cửu hoàng tử phi", là ý gì?

Chàng nhìn Bạch Du rơi vào hôn mê, nước mắt lăn dài trên khóe mắt, lần đầu tiên nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng lại xen lẫn giữa nỗi tuyệt vọng và sự thanh thản ở khoảng cách gần tới vậy, rất lâu mà vẫn không nhúc nhích.

Nhưng hàng loạt hành động và lời nói không đầu không đuôi của Bạch Du, giống như ngòi nổ châm ngòi cho pháo hoa, giống như cò súng được bóp trước khi bắn.

Tạ Ngọc Cung đâu phải là kẻ ngốc, chàng vô cùng thông minh.

Chàng chống tay lên người nàng, bắt đầu xâu chuỗi lại mọi chuyện từ khi nàng đột nhiên xông ra ngăn cản bát thuốc độc hôm nay.

Từng chút một, ngòi nổ pháo hoa nhanh chóng cháy trên dây thần kinh của chàng.

Bạch Du uống thuốc độc, mấy câu có vẻ điên rồ của nàng, thực chất là lời bộc bạch không hề che giấu trước một "kẻ điên" mà nàng đã xác định.

Nàng uống bát "thuốc độc" đó, là lần bóp cò cuối cùng.

"Ta là cửu hoàng tử phi", nàng đã lặp lại ba lần.

Đó là... đoạn dây cháy cuối cùng của ngòi pháo.

Khoảnh khắc Tạ Ngọc Cung xâu chuỗi lại tất cả, đột nhiên run lên dữ dội như bị trúng đạn.

Sau đó lại như bị bom oanh tạc, bật ra khỏi người nàng như đạn bắn, vì biên độ quá lớn, dùng lực quá mạnh mà "ầm" một tiếng, đập mạnh vào thành giường.

Ánh mắt Tạ Ngọc Cung lúc này, những u ám và sát khí đều bị đánh tan hoàn toàn, chỉ còn lại nỗi kinh hoàng như tàn lửa sau pháo hoa trên bầu trời. 

Chàng nhìn chằm chằm vào thành giường, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Bạch Du đang nằm bất tỉnh ở đó, khuôn mặt dữ tợn vì cảm xúc dao động kịch liệt, trông cực kỳ đáng sợ. 

Tạ Ngọc Cung vô thức đạp chăn.

Theo bản năng muốn tránh xa nàng một chút, tay cũng vô thức vung về phía sau muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng lại chẳng nắm được gì, chỉ cào hai cái trên bức tường trống rỗng...

Như thể dù Bạch Du không có sức phản kháng, nhưng vẫn có thể tùy ý giết chết loài mãnh thú hung dữ nào đó.

Sao có thể chứ?

Chẳng lẽ nàng... sao có thể?

Thậm chí Tạ Ngọc Cung còn muốn kéo chăn lên trùm kín đầu mình.

Đối mặt với "sự thật" chưa từng dự đoán và cũng chẳng thể dự đoán ấy, phản ứng đầu tiên của chàng lại là trốn tránh.

Chàng vô thức nín thở nhìn nữ nhân không biết gì ở phía xa, cảm giác nghẹt thở trong lồng ngực gần như đau đớn, nhưng lại chẳng thể so sánh với cơn đau thực sự.

Cơn đau có thể chịu đựng, chàng quen chịu đựng rồi.

Nhưng cảm giác nghẹt thở khiến tay chân bủn rủn, đầu óc choáng váng, không dùng được sức.

Điều này khiến chàng không biết phải làm sao.

Chàng nhanh chóng mở miệng khi sắp bị nghẹt thở, thở hổn hển như cá mắc cạn.

Chàng lập tức thoát khỏi cảm xúc hoảng hốt, chẳng nhìn nữ nhân đang hôn mê bất tỉnh trên giường nữa.

Tạ Ngọc Cung mở miệng, giọng khàn đặc gọi tử sĩ của mình: "Người đâu."

Tử sĩ lặng lẽ xuất hiện quỳ xuống đất như một bóng ma, chờ đợi sai khiến.

Chàng vẫn không nhìn Bạch Du, cau mày nói: "Đem nàng ta..."

Chàng nghiến răng, nói tiếp: "Đem nàng ta..."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play