Cái gọi là mạo hiểm... thực chất là đi con đường mà chẳng ai ngờ tới.
Hai ngày nữa nhân vật này sẽ chết, ngoại trừ nguyên chủ, ba người xuyên không trước đều tránh được tình tiết về nhà đấy.
Bạch Du đứng đến mức tê cả chân, hít sâu một hơi xong, sau đó bước về phía giường.
Bát thuốc đặt trên bàn nhỏ cạnh giường đã không còn bốc khói nữa, Bạch Du đứng quá lâu, thuốc đã nguội lạnh.
Nàng ngồi xuống mép giường, liếc nhìn bát thuốc.
Rồi lại nhìn Tạ Ngọc Cung không kêu la nữa, nhưng vẫn đang trốn trong chăn.
Phải nói rằng... tên này thật lợi hại.
Ngay cả việc kiên trì dậy sớm tập thể dục mà Bạch Du cũng không làm được, nhưng Tạ Ngọc Cung lại có thể giả điên giả dại suốt ba năm.
Chàng không thành công thì ai thành công?
Bạch Du vươn tay kéo tấm chăn, Tạ Ngọc Cung diễn rất nhập tâm, chàng giả vờ sợ hãi phát ra tiếng kêu hoảng loạn như heo con.
Bạch Du chẳng nói hai lời giật chăn ra, cầm bát thuốc đã nguội lạnh tiến sát đến gần Tạ Ngọc Cung.
Hung dữ nói: "Uống hết cho ta!"
Vẻ mặt Tạ Ngọc Cung hoảng sợ tột độ, tay chân múa may loạn xạ, chẳng mấy chốc đã làm đổ ít thuốc trong bát, còn đạp vào người nàng một cú trời giáng.
Đá Bạch Du từ mép giường ngã xuống đất xong, chàng lại kéo chăn trùm lên người trốn mất.
Xương cụt của Bạch Du như muốn nứt ra, đúng là đau tới điếng người.
Hơn nữa còn bị đá vào hông, quả nhiên là phản diện, giả điên giả dại mà vẫn không quên đánh lén!
Bạch Du một tay bưng bát thuốc đã đổ mất một nửa ngồi bệt dưới đất, tay kia không biết nên ôm eo hay xoa xương cụt của mình.
Nàng không vội đứng dậy ngay, mà ngồi đó trầm ngâm nhìn bát thuốc trong tay.
Chốc lát sau, nàng bỗng cười khẽ.
Lúc đầu tiếng cười nghe rất vui vẻ, nhưng chẳng mấy chốc đã biến thành vẻ méo mó không rõ vui hay buồn, cuối cùng còn nghẹn ngào như sắp khóc.
Nước mắt của Bạch Du chẳng đáng giá, từ nhỏ nàng đã có bản lĩnh khóc như vòi nước.
Những giọt lệ to như hạt đậu rơi xuống bộ y phục lộng lẫy của nàng. Bạch Du vừa khóc vừa cười, tiện tay làm đổ thêm chút thuốc.
Tuy biết bát thuốc này đã bị người của Tạ Ngọc Cung tráo đổi, không còn độc tính chết người, chỉ gây ra ảo giác như bị trúng độc mà thôi.
Trong nguyên tác, Tạ Ngọc Cung dùng nó để lừa nguyên chủ, khiến “nàng” tưởng chàng đã bị trúng độc nên vui vẻ về thăm nhà một chuyến, sau đó chết thảm trên đường.
Nhưng Bạch Du vẫn cố đổ bớt thuốc đi.
Cuối cùng, nàng vừa khóc vừa cười lắc đến khi thấy được đáy bát mới dừng lại.
Nàng bưng bát thuốc, không quay đầu lại, tự nói với chính mình: "Cửu điện hạ, chàng điên thật sao..."
"Sao chàng có thể điên được chứ?" Bạch Du nói: "Ta không tin... Chàng nhẫn nhục bao năm, lại thông minh như thế, sao có thể biến thành kẻ điên được?"
"Bát thuốc này là thuốc độc."
Lời vừa dứt, Tạ Ngọc Cung đang co ro trong chăn khẽ run lên.
Một tay Bạch Du bưng bát thuốc, tay còn lại giấu trong tay áo, lặng lẽ nắm chặt một mảnh vải chà xát.
Thế giới này gần như đã thành ngõ cụt, Bạch Du phải tự đặt mình vào chỗ chết mới có cơ hội sống sót.
Vậy nên nàng cứ như người xuyên không trước, quyết định liều mình đánh cược… Tự bại lộ.
Nhưng cũng không phải vạch trần thân phận xuyên không của mình, mà là tiết lộ một phần tình tiết Tạ Ngọc Cung vốn đã biết.
"Ta lấy thuốc độc này từ chỗ thất hoàng tử, hắn bảo ta từ từ cho chàng uống thuốc độc mãn tính, nói rằng uống vào sẽ không phát tác ngay, mà sẽ tích tụ dần trong cơ thể."
"Hắn nói chỉ cần ta từng chút từng chút hạ độc chàng, loại độc này tích tụ lâu ngày, đến lúc bùng phát sẽ giống như đột nhiên trúng kịch độc, chẳng ai có thể tra ra ta..."
"Hắn còn bảo chỉ cần chàng chết, ta trở thành quả phụ, hắn sẽ nhận ta làm ngoại thất, cho ta hưởng hết vinh hoa phú quý... Ha ha ha... Ha ha ha... Ha ha ha ha ha..."
"Hắn nói muốn ta làm nữ nhân của hắn, còn nói sẽ cho ta cuộc sống như phu nhân nhà quyền quý... Ha ha ha..."
Bạch Du cười lớn, tiếng cười đầy cao ngạo lẫn châm biếm.
Cuối cùng nàng thở không ra hơi, nói: "Hắn cũng chẳng soi gương xem lại mình, trông như con cóc trong ao thành tinh, như con heo đực đứng thẳng, còn nói muốn ta làm nữ nhân của hắn ha ha ha..."
"Mỗi lần gặp hắn ta còn phải giả vờ si mê hắn, dạo này ta bị đau dạ dày, vì mỗi lần gặp hắn xong ta đều nôn hết cơm tối ra..."
Trong ký ức của nguyên chủ, Bạch Du tìm thấy hình ảnh của thất hoàng tử, quả thực hắn ta béo ú, ngu ngốc như con heo.
Hơn nữa đúng là thất hoàng tử đã dùng thân phận ngoại thất để dụ dỗ nguyên chủ hạ độc Tạ Ngọc Cung.
Chẳng biết rốt cuộc nguyên chủ nhìn trúng thất hoàng tử ở điểm nào, chuyện nâng bốc con heo này, chỉ cần Bạch Du nhớ lại thôi là đã cảm thấy cạn lời.
Vậy nên miệng lưỡi nàng rất độc, biến hóa đủ kiểu để chửi mắng thất hoàng tử một trận.
Tạ Ngọc Cung trùm chăn kín mít, khuôn mặt đã bị hủy hoại chẳng có cảm xúc gì, chỉ có đôi mắt trong bóng tối lộ vẻ u ám.
Những chuyện này chàng đã biết từ lâu.
Chàng chưa giết nữ nhân này chỉ vì muốn thông qua nàng để dò la xem kẻ nào muốn hại mình, sẽ dùng thủ đoạn gì.
Còn về nữ nhân luôn sai người hành hạ chàng nhưng lại không dám lộ diện, hôm nay đột nhiên chạy đến, còn chẳng kiêng dè gì mà nói ra những chuyện này, chắc là đã tin chàng điên thật rồi.
Bạch Du cười một hồi, rồi dần dần ngừng lại, im lặng.
Lần nữa mở miệng, thậm chí giọng điệu nàng còn hơi run.
"Nếu ta không đến kịp, chắc họ đã ép chàng uống hết rồi..."
"Nhưng đây là thuốc độc, ta đã bảo họ tăng thêm liều lượng, chàng mà uống vào sẽ trúng độc chết ngay."
"Ta không đợi được nữa!"
"Thật sự không đợi được nữa!"
Ánh mắt Tạ Ngọc Cung ẩn giấu trong chăn đầy vẻ mỉa mai, chàng cũng không đợi được nữa.
Chỉ ngóng trông nữ nhân này mau chóng chết đi.
Chàng đã chọn sẵn cách chết cho nàng rồi, tuy Tạ Ngọc Cung cảm thấy cách chết ấy quá hời cho nàng.
Nhưng Tạ Ngọc cung không cần phải thông qua nàng để dò la tin tức nữa, giữ lại mạng để nàng diễu võ dương oai trong phủ, đúng là kinh tởm.
Song câu tiếp theo của Bạch Du lại là: "Ta không đợi được chàng nhanh chóng hồi phục, để giết sạch lũ đáng ghét kia!"
"Có rất nhiều người muốn giết chàng, có rất nhiều người lén lút liên lạc với ta, muốn lợi dụng ta để giết chàng. Lợi dụng ta để cướp đoạt thế lực sau lưng chàng, thậm chí muốn lợi dụng ta để liên lạc với cữu cữu của chàng, Đoạn Hồng Lượng."
"Ha ha ha..." Bạch Du như đang kể chuyện cười.
"Lời hứa hẹn của họ rất thú vị. Bọn họ cho rằng ta chỉ là một thứ nữ, quanh năm bị nhốt trong hậu trạch, bị chủ mẫu cố tình chèn ép, là nữ nhân thèm khát nam nhân đến phát điên."
"Chỉ muốn dùng chút lợi lộc nhỏ nhoi đó để dụ ta phạm tội diệt tộc."
"Vừa khinh thường ta vừa muốn lợi dụng ta... một lũ đến súc sinh cũng không bằng."
Bạch Du nói: "Lột bỏ lớp da vương tôn công tử của bọn chúng ra, bên trong toàn là thứ rác rưởi dơ bẩn! Tự cao tự đại, tự cho mình là cao quý hơn người, đúng là khiến người ta buồn nôn!"
Tạ Ngọc Cung hơi nheo mắt, lông mày cũng nhíu lại, vẻ mặt vô cảm khẽ biến đổi.
Chàng không ngờ nữ nhân này lại xem mấy vương tôn công tử kia như heo như chó, điểm này lại rất hợp ý chàng.
Bạch Du cảm thấy bầu không khí đã được đẩy lên cao trào, lúc này mới bắt đầu thả quả bom đầu tiên.
"Ta vốn tưởng rằng, trong phòng chàng sẽ có đám tử sĩ như mấy hoàng tử khác, đến không phát ra tiếng động đi chẳng để lại dấu vết, lúc chàng gặp nguy hiểm họ sẽ xông ra bảo vệ chàng ngay..."
Nghe vậy, mí mắt Tạ Ngọc Cung giật mạnh. Dưới lớp chăn ánh mắt sắc bén như dao, sát ý nổi lên.
Bạch Du lại nói: "Nhưng ta sắp cho chàng uống thuốc độc rồi, tại sao chàng vẫn không phản kháng? Tại sao chẳng có ai xông ra cứu chàng..."
"Chàng điên thật rồi sao..." Bạch Du lại lặp lại câu nói ấy, lần này giọng điệu đầy vẻ ai oán.
Nàng đứng dậy, đặt bát thuốc chỉ còn lại chút xuống cạnh giường, một lần nữa kéo chăn trên người Tạ Ngọc Cung ra.
Tạ Ngọc Cung co ro ôm lấy hai chân mình, lần này chàng không kêu gào, cũng chẳng làm vẻ ngốc nghếch nữa.
Chàng đang nghĩ xem có nên để tử sĩ mai phục trong phòng xuất hiện, giết chết nữ nhân này ngay tại chỗ không.
Sau khi chăn của Tạ Ngọc Cung bị kéo xuống, chàng đối diện với đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ.
Bạch Du quỳ gối trên giường, thấy lồng ngực Tạ Ngọc Cung phập phồng dữ dội, nước mắt lưng tròng nói: "Quá nhiều người muốn giết chàng, mà ta chỉ là một thứ nữ..."
"Ta không bảo vệ được chàng." Bạch Du nói: "Ta có thể mặt trái mặt phải với thất hoàng tử, có thể dùng vài danh sách giả để lừa gạt những hoàng tử khác."
"Nhưng thái tử muốn giết chàng, hắn kiêng dè trọng binh trong tay cữu cữu chàng, hắn biết mẫu phi chàng chết oan, càng sợ hãi hoàng thượng áy náy với chàng, sẽ bù đắp bằng ngôi vị thái tử. Chỉ khi chàng chết hắn mới yên tâm ngồi vững trên ngôi vị thái tử của mình..."
"Ta thật sự không còn cách nào khác, lúc đó thái tử muốn ta dẫn chàng ra khỏi phủ, muốn ngụy tạo vụ tai nạn xe ngựa, để chàng chết thảm ngoài đường, chết vì tai nạn!"
Giọng Bạch Du nghẹn ngào, sự đau đớn cùng với mấy đường gân xanh nổi trên khuôn mặt nàng, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây đã méo mó như đóa hoa rơi rụng bị giày xéo trong bùn.
Môi nàng run rẩy, vươn tay về phía Tạ Ngọc Cung.
"Ta chỉ là một thứ nữ, không quyền không thế, không nơi nương tựa! Ngay cả hôn sự với chàng cũng là ta dùng thủ đoạn hèn hạ để cướp! Sao ta có thể chống lại thái tử đương triều?"
"Ta từng tìm cách tiếp cận hắn, muốn giết hắn trước khi hắn giết chàng... Nhưng nhan sắc ta tầm thường, tuổi tác lại lớn, dù có dùng hết mọi thủ đoạn để lấy lòng, hắn cao cao tại thượng, không cho ta cơ hội đến gần."
"Ta chỉ có... chỉ có thể hủy hoại dung nhan của chàng, để chàng mất đi cơ hội tranh giành ngôi vị, ta mới có thể tạm thời bảo toàn mạng sống cho chàng..."
Lòng bàn tay Bạch Du chạm vào khuôn mặt Tạ Ngọc Cung, chạm vào nửa khuôn mặt đầy sẹo lồi lõm của chàng.
Nơi bị nàng chạm vào, Tạ Ngọc Cung cảm thấy như bị sắt nóng hun tới bỏng rát.
Chàng vô thức hất mạnh tay Bạch Du ra, nàng nói nhiều như vậy, nhưng một chữ chàng cũng chẳng tin.
Chàng nhìn Bạch Du như nhìn một vật chết, chàng cảm thấy nữ nhân này mới là người mất trí, vừa định mở miệng gọi người.
Kết quả, Bạch Du vừa bị đẩy ra, đầu tiên là ngã xuống giường, sau đó chống tay đứng dậy, cầm thẳng bát thuốc bên cạnh lên.
Đưa tới miệng ngửa đầu uống cạn.
Môi Tạ Ngọc Cung đã há ra định gọi người, lại vì hành động đột ngột ấy mà sững lại.
Bạch Du uống xong thì ném mạnh bát thuốc xuống đất. ( truyện trên app t.y.t )
“Choang” một tiếng, âm thanh bát sứ vỡ vụn vang lên, đây là quả bom thứ hai mà Bạch Du ném ra.